Phá Án Cần Nhân Tài Như Cô Vậy

Chương 3: Dù sao tôi cũng rất nhàn



Tiểu khu của Triệu An Kỳ mới xây được vài năm, độ cao rất thấp, cũng với độ cao đó, tòa nhà này có thể xây thêm vài tầng nữa so với những tòa nhà cao tầng khác. Mấy năm gần đây, trong một thành phố tuyến một như thành phố Hải Châu này, loại tiểu khu đặc biệt để cho thuê này càng ngày càng nhiều.

Mở cửa ra, chưa nói đến độ cao giống như vừa ngẩng đầu đã có thể nhìn thấy trần nhà làm cho người khác khó chịu này, chỉ với căn nhà kiểu một phòng ngủ này đã khiến Lăng Vô Ưu nhíu mày.

Lăng Vô Ưu đi vào nhìn lướt qua, không sót bất cứ thứ gì: "Tiền thuê ở đây một tháng là bao nhiêu?"

Triệu An Kỳ treo túi xách lên trên cửa: "Hai nghìn hai một tháng, áp một bộ tam, phí điện nước là 0.9 một lần."

Đắt như vậy?

Hơn nữa muốn thông cần đến hai giờ.

Vẻ mặt Lăng Vô Ưu lập tức khó coi, cô nghĩ tới sau khi tốt nghiệp bản thân ngay cả loại phòng này cũng không thuê nổi.

Hay là lại thi lên nghiên cứu sinh... Nhưng vẫn muốn tiếp tục tra án sao?

Làm sao Triệu An Kỳ biết được căn phòng nhỏ của cô ta thiếu chút nữa đã khiến một đồng chí từ bỏ tương lai làm cảnh sát chứ, sau khi mời Lăng Vô Ưu ngồi xuống, cô ta rót một ly nước cho cô.

Thấy Lăng Vô Ưu uống hai ngụm, Triệu An Kỳ nói: "Cảnh sát Lăng, cô có nhìn ra cái gì không? Camera ở tầng này nằm ở bên cạnh nhà tôi, trước đây cảnh sát Trần cũng đã tra qua, nhưng không có gì khả nghi..."

Lăng Vô Ưu đọc tư liệu mà cảnh sát Trần gửi cho mình, không có cái gì hữu dụng.

Cô nhìn Triệu An Kỳ đang bất an: "Nghĩ lại thử xem, cô có từng gặp chuyện gì kỳ lạ không? Ví dụ như có người tìm cô hỏi đường các thứ."

Triệu An Kỳ cau mày nghĩ: "Không có, tất cả đều bình thường."

"Cô cẩn thận nghĩ lại lần nữa đi, đặc biệt là vào hai ngày mà cô bắt đầu có cảm giác có người theo dõi mình, tính luôn cả lúc cô có hành vi tiếp xúc với người lạ."

"Ừm..." Triệu An Kỳ bắt đầu cắn ngón tay của mình, "Chuyện này, tôi thật sự không nhớ nổi."

Lăng Vô Ưu nhìn đồng hồ, thấy đã 9 giờ, trường cô các nơi này khá xa, còn trễ nữa thì ký túc xá sẽ đóng cửa. Vì thế cô đứng lên: "Nếu không có chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây."

Triệu An Kỳ lập tức đứng lên: "Hả? Cô cứ đi như thế sao? Cô có thể ở lại đây... Tôi không ngại cô ở nhà tôi."

Lăng Vô Ưu: "Ngày mai tôi còn có việc khác."

"Được rồi." Cô ta lấy một túi thức ăn dành cho mèo ở trong ngăn kéo ra, "Tôi đi với cô xuống lầu nhé, thuận tiện cho mấy con mèo đi lạc ăn luôn."

Cho mèo ăn?

Lăng Vô Ưu liếc nhìn túi thức ăn cho mèo ở trong tay cô ta nhưng không nói gì.

Mèo mẹ ở bên ngoài tiểu khu, là một con mèo vừa xấu vừa béo, Triệu An Kỳ gọi hai tiếng "meo meo", nó liền nhảy ra khỏi lùm cây, vừa thấy Lăng Vô Ưu đã hậm hực với cô nhưng lại rất thân thiết với Triệu An Kỳ, còn cọ ống quần của cô ta.

Lăng Vô Ưu đứng một bên nhìn con mèo béo ăn cơm khô, có chút ghét bỏ nói: "Con mèo này còn chép miệng nữa."

Không biết con mèo béo kia nghe hiểu hay là vì cái gì khác mà hung hăng hừ một tiếng với cô.

Lăng Vô Ưu:...

Triệu An Kỳ cười sờ đầu con mèo béo: "Mèo mẹ đều như vậy."

Lăng Vô Ưu làm như không có việc gì hỏi: "Không phải nói có người theo dõi cô sao? Tối rồi mà cô vẫn còn dám xuống dưới cho mèo ăn."

Triệu An Kỳ giải thích nói: "Lần nào đi làm về tôi cũng thuận đường cho mèo ăn, hôm nay vì quá hoảng loạn nên mới quên mang thức ăn cho mèo đi, cho nên bây giờ mới xuống cho nó ăn, hơn nữa... không phải có cô đi cùng tôi sao."

"Trước đây thì sao? Lúc cho mèo ăn cô có gặp người ai không?"

Triệu An Kỳ bất đắc dĩ nói: "Vậy thì rất nhiều, chỗ này là tiểu khu, sao không có ai được?"

"Có ai tìm cô nói chuyện không?"

"Không có."

"Cô luôn về vào một giờ nhất định hả?"

Triệu An Kỳ nói: "Không nhất định, tôi thường xuyên phải tăng ca, hôm nay đã coi là sớm lắm rồi, ngày thường mười một, mười hai giờ mới về cũng có."

Ra ngoài xã hội thật thảm, Lăng Vô Ưu càng không muốn tốt nghiệp.

Sau khi đưa Triệu An Kỳ lên lầu, cô chậm chạp đi đến cửa tàu điện ngầm. Tuy ở gần đó có không ít tiểu khu nhưng người đi tới đi lui cũng không nhiều lắm, đi hơn trăm mét mới nhìn thấy một, hai người, trên đường có không ít đèn đường nhưng đa số đã bị hư.

Lên tàu điện ngầm, cảnh sát Trần hỏi cô tình huống thế nào rồi, cô trả lời.

"Không có phát hiện gì."

Cảnh sát Trần: "Có thể do áp lực công việc của cô gái này quá lớn, hôm nay cô qua đó coi như đã cho cô ấy cái công đạo."

Ý tứ này chính là bảo cô đừng làm nữa, Lăng Vô Ưu đáp lại: "Được."

Lúc quay về ký túc xá trong trường đã là 11 giờ, sau khi cãi nhau với bạn cùng phòng, cô liền dọn đến ký túc xá một người, lúc này không cần phải lo lắng quấy rầy người khác, thật sự rất tự tại.

Nhanh chóng tắm rửa một cái, Lăng Vô Ưu vẫn chưa ăn tối, bụng sớm đã đói đến mức không chịu nổi, cô lấy bánh bao đã lạnh như băng ở trong túi ra, bắt đầu ăn, ăn được một nửa thì nhận được tin nhắn của chủ nhiệm lớp.

Đầu tiên đội trưởng Văn phát một cái mặt cười, sau đó nói: "Vô Ưu, tháng này thực tập ở đồn công an Hắc Sa thế nào?"

Trong miệng Lăng Vô Ưu vẫn còn đang nhai bánh bao, ăn ngay nói thật: "Rất nhàn."

Đội trưởng Văn ở trạng thái "Đang soạn tin nhắn" mười giây, rồi gửi một đoạn ghi âm qua, giọng điệu vừa chân thành vừa ngay thẳng: "Cô biểu hiện cho tốt, tháng sau tôi sẽ sắp xếp cho cô vào đội hình sự."

Không đợi cô đáp lại, đội trưởng Văn đã nói: "Cô nói đùa với tôi đó hả? Sao ở đồn công an lại nhàn được?"

Anh ta là một người nóng tính, Lăng Vô Ưu còn chưa đánh được hai chữ thì anh ta đã gọi điện thoại đến.

Lăng Vô Ưu không chút do dự bấm tắt: "Bạn cùng phòng ngủ rồi."

Đội trưởng Văn trầm mặc hai giây, tức hộc máu nói: "Cô tưởng tôi ngốc à? Chuyện cô với bạn cùng phòng cãi nhau ầm ĩ ai mà không biết? Đừng có nói nhảm nữa, mau nhận điện thoại đi!"

Lăng Vô Ưu đành phải nhận điện thoại.

Giọng nói thô lỗ của đội trưởng Văn vang vọng cả căn phòng yên tĩnh: "Cô nói thật với tôi đi, có phải lăn lộn ở đồn công an Hắc Sa rất vất vả không? Cái chữ nhàn rỗi này chẳng có dính dáng tí nào với đồn công an cả."

Lăng Vô Ưu nuốt bánh bao xuống, nói năng không rõ ràng: "Không biết, dù sao tôi cũng rất nhàn."

Đội trưởng Văn hùng hùng hổ hổ trong chốc lát, đột nhiên ý thức được cái gì, chậm rãi an tĩnh xuống, giọng điệu nặng nề: "Bọn họ bắt nạt cô?"

Lăng Vô Ưu há miệng thở dốc.

Đội trưởng Văn tự hỏi tự đáp: "Không thể nào có chuyện đó được, ai mà dám chọc nha đầu điên là cô chứ..."

Nha đầu điên: "."

Cô uống nước, nuốt bánh bao xuống: "Văn đội, nếu anh không còn chuyện gì thì tôi cúp đây, ngày mai tôi còn phải đi làm."

Đội trưởng Văn: "Tôi có việc, tôi phải đốc thúc cô làm việc cho thật tốt. Thời Viên người ta lại giúp đội hình sự phá một vụ án lớn, hôm nay đội trưởng của hắn còn gọi điện thoại khen hắn với tôi đây. Hai người đấu ba năm, không phải cô muốn nhận thua đấy chứ?"

Thời Viên.

Nghe cái tên này, trong đầu Lăng Vô Ưu đột nhiên hiện lên gương mặt xinh đẹp kia.

Cô sửa lại cho đúng: "Tôi không thân với anh ta." Đâu ra mà đấu chứ?

Đội trưởng Văn không tin nhưng anh ta vẫn nói cho có lệ: "Được, được, được, không thân thì không thân. Nhưng tôi nói thật đấy, cô biểu hiện cho tốt, tốt nhất là lập được công, tôi sẽ nhanh chóng xin điều cô về đội hình sự, cô thông minh như vậy nên đi phá mấy vụ án lớn tạo phúc cho xã hội. Này, nói tới đây tôi liền bực mình, cái tính tình chó má của cô, thật là..."

Lăng Vô Ưu cúp điện thoại.

Cô lăn hai vòng trên giường, trên trần nhà dần hiện ra một khuôn mặt, là mặt của Thời Viên.

Thời Viên nói: "Tôi còn tưởng có thể cùng cô vào đội hình sự."

Lúc ấy cô đã nói với anh như thế nào?

À, nghĩ ra rồi.

Cô trợn mắt nhìn anh rồi bỏ chạy lấy người.