Phá Án Cần Nhân Tài Như Cô Vậy

Chương 4: Tiến lên hay lùi bước, đây là một vấn đề



Buổi sáng, kể từ khi ra khỏi cửa, Triệu An Kỳ đã cảm thấy có một ánh mắt đang theo dõi mình.

Cô ta đứng ở cửa, hoảng loạn nhìn hai bên hành lang, nhưng không thấy ai ở trong bóng tối cả. Triệu An Kỳ vuốt trái tim đang đập thình thịch của mình, an ủi bản thân không cần lo thần lo quỷ như vậy.

Nhưng lúc ngồi tàu điện ngậm đi làm, cô vẫn gửi tin nhắn cho em gái thực tập ngày hôm qua:

[Cảnh sát Lăng, hôm nay cô có đến không?]

Chẳng bao lâu cảnh sát Lăng đã nhắn lại: [Cô có việc gì không?]

Triệu An Kỳ: [Dường như cái cảm giác bị người ta theo dõi chằm chằm đã quay về rồi.]

[Hiện tại?]

Bây giờ là 8 rưỡi sáng.

Triệu An Kỳ cũng cảm thấy bản thân thật hoang đường, cô ta nghĩ đến cô gái nhỏ hôm qua, trời tối muộn còn phải ngồi tàu điện ngậm hai, ba tiếng đưa cô ta về nhà, bị bắt tăng ca thì thôi đi, lại còn chẳng thu hoạch được gì, cô ta lập tức cảm thấy áy náy.

[Cảnh sát Lăng, có thể là tôi đang nghi thần nghi quỷ thôi. Đúng là tôi không có chứng cứ, từ trước đến giờ cũng không thấy ai khả nghi. Nhưng cảm giác này rất khó tả... Có phải cô cũng cảm thấy tôi bị điên không?]

Ba phút sau đối phương mới trả lời: [Có phát hiện gì thì tìm tôi.]

Triệu An Kỳ thở dài: [Được.]

Vừa vào công ty, cảm giác bị theo dõi liền biến mất, Triệu An Kỳ bận cả buổi sáng, đến lúc ăn trưa cô có nhắc qua chuyện này với đồng nghiệp, rầu rĩ nói: "Con gái sống một mình quả thực không an toàn."

Nam đồng nghiệp ngồi trước cô ta cười nhạo một tiếng, cảm thấy cô ta chuyện bé xé ra to: "Cô vừa không phải đại mỹ nữ, cũng chẳng phải kẻ có tiền, nếu thực sự có tên cuồng theo dõi cô thì hắn ta muốn gì ở cô chứ? Tôi thấy là do bản thân cô tự mình đa tình thôi."

Triệu An Kỳ cảm thấy lời anh ta nói thật khó nghe, việc này thì có quan hệ gì với chuyện cô ta tự luyến hay không tự luyến chứ? Nhưng cô ta không muốn làm ầm ĩ với người khác nên chỉ im lặng cúi đầu ăn cơm.

Đồng nghiệp nữ ngồi cạnh cô ta an ủi cô ta hai câu, nhưng hai người cùng lắm cũng chỉ có quan hệ đồng nghiệp, cô ta cũng không có thân thiết với ai ở công ty nên mọi người sẽ chẳng quan tâm đến chuyện của cô ta.

Người duy nhất đặt cô ta trong lòng chính là cha mẹ cô ta, nhưng hai người họ ở xa tỉnh, cho dù có lo lắng thì có thể thế nào? Cô ta đã là người trưởng thành ra ngoài xã hội làm việc mấy năm rồi, cô ta không muốn làm cha mẹ phải lo lắng.

Một ngày trôi qua, Triệu An Kỳ lết cơ thể mệt nhọc trở lại cửa khu cộng đồng, cô ta đứng ở ven đường kêu vài tiếng "Meo meo."

Nhưng mèo mẹ đáng lẽ ra phải hô đáp lại lại không nhảy tới.

Triệu An Kỳ lại gọi hai tiếng, bốn phía vẫn im lặng như cũ, chỉ có tiếng gió thổi qua lùm cây. Cô ta bỗng nhiên rùng mình, nhịp tim đập nhanh như bay, hai chân thì nặng trĩu, trong khoảng thời gian ngắn Triệu An Kỳ vậy mà không dịch nổi bước chân.

[Cộp, cộp.]

Tiếng bước chân rất nhẹ, rất nhẹ.

Đằng sau có ai đó đang đi tới.

Triệu An Kỳ nắm chặt di động, không dám quay đầu, mà tiếng bước chân thì càng lúc càng gần cô hơn.

Cái cảm giác nguy hiểm bất ngờ ập đến này đè nén thần kinh của cô ta, Triệu An Kỳ không dám đụng đậy linh tinh, cho đến khi người phía sau lướt qua mình, chậm chạp đi về phía trước.

Thì ra là một ông lão đi bộ buổi tối mua vài vật dụng.

Triệu An Kỳ thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi lạnh trên trán, rồi xoay người đi vào tiểu khu.

Căn bản không có người nào cả!

Triệu An Kỳ ở trong lòng phỉ nhổ bản thân nhát gan, có thể do gần đây xem tin tức tội phạm quá nhiều nên cô ta mới trở nên nghi thần nghi quỷ, thần kinh suy nhược, hoặc là do áp lực công việc quá lớn, ngày nào cũng phải tăng ca trễ như vậy, nên mới...

Hôm sau cũng không có chuyện gì lạ, ngày thứ ba cũng thế.

Buổi tối ngày thứ tư, mèo mẹ mất tích vài ngày quay lại, nó kêu vài tiếng với Triệu An Kỳ vừa mới đi làm về, trông qua tinh thần rất tốt, mấy ngày hôm trước có thể là đã đi đâu đó chơi.

Triệu An Kỳ ngồi xổm xuống sờ đầu con mèo, có hơi bất mãn: "Mấy ngày nay mày đi đâu vậy? Tao thực sự rất lo cho mày đấy. Ăn cơm chưa?"

Mèo mẹ: "Meo."

Không biết tại sao vừa nhìn thấy mèo mẹ, trái tim treo lơ lửng mấy ngày nay của Triệu An Kỳ đột nhiên buông xuống: Không có tên cuồng theo dõi, mèo cũng còn ở đây, tất cả đều bình thường. Triệu An Kỳ nghĩ thầm, cô ta không cần phải lo lắng đề phòng như vậy, trên thế giới lấy đâu ra nhiều người xấu như vậy chứ?

Hôm nay không mang theo thức ăn cho mèo, Triệu An Kỳ chạy về nhà cất túi xách, lại lấy một túi thức ăn cho mèo ra, rồi chậm chạp đi xuống cửa tiểu khu.

Trên di động hiện lên tin tức nói ở chỗ nào đó xảy ra vụ án mất tích, trong bóng đêm, Triệu An Kỳ hoảng hốt chớp mắt một cái, nhưng rất nhanh cô ta đã tự trấn an bản thân, trên thế giới có vài tỷ người, chắc cô ta cũng không xui xẻo đến vậy đâu.

Còn cảnh sát Trần và em gái thực tập kia, cô ta không dám quấy rầy đối phương nên hai ngày nay cũng không liên hệ với họ.

Hôm nay mèo mẹ hình như rất dính người, sau khi ăn xong, nó vẫn quấn lấy cô ta không cho cô ta đi, Triệu An Kỳ chơi với nó một hồi, rất nhanh đã tới 11 giờ rưỡi, cô ta quyết định nhẫn tâm rời đi.

"Meo!"

Mèo mẹ chạy lại cắn ống quần cô ta.

"Sao thế?" Triệu An Kỳ nói, "Bây giờ tao không có tiền để nuôi mày, cũng không có thời gian... Đợi khi nào điều kiện của tao tốt hơn, nếu mày vẫn còn ở đây thì tao sẽ đưa mày về nhà."

Mèo mẹ cắn ống quần cô ta, mồm miệng kêu liên tục: "Ô ô ô meo ô ô..."

Triệu An Kỳ không dám động, sợ quần bị cắn rách, cô ta kiên nhẫn khuyên: "Mày đừng như vậy mà, dưa chín ép không ngọt..."

Giọng nói của cô ta theo bóng người đột nhiên xuất hiện ở phía trước mà dần dần biến mất.

Người tới mặc một chiếc áo khoác có nón, gương mặt người kia chìm trong bóng tối lại có thêm mũ che nên không thể nhìn rõ.

Triệu An Kỳ cúi đầu, một tay chậm rãi sờ đầu mèo.

Không sao, chỉ là người qua đường thôi, giống với những người qua đường mà cô ta đã gặp hôm qua, hôm kia, chẳng mấy chốc sẽ đi khỏi đây thôi.

Cô ta nghĩ như vậy, nhưng đôi giày thể thao màu xám trắng cũ kỹ kia lại từng bước từng bước đi đến gần cô ta rồi ngừng hẳn ở trước mặt cô ta.

Triệu An Kỳ hơi ngẩng đầu, lúc ắp chạm mặt với đối phương thì bỗng nhiên sợ sệt: "Có, có chuyện gì không?"

"Khụ khụ..." Người nọ ho khan hai tiếng, "Xin hỏi, trạm tàu điện ngầm đi hướng nào?"

A... Thì ra là hỏi đường.

Triệu An Kỳ nói: "Ra khỏi con đường này, đi thẳng năm phút là đến, qua hai cái đèn xanh đèn đỏ."

"À..." Người nọ dừng một chút, vẫn không đi mà hỏi: "Cô có thể dẫn tôi đi được không?"

Trong nháy mắt, đủ kiểu âm mưu hiện lên trong đầu Triệu An Kỳ, nhưng cái đầu nhỏ của cô ta lại vô cùng bình tĩnh, giọng điệu cũng bình bình: "Thật xin lỗi, trễ quá rồi, tôi phải về nhà."

Người đàn ông kia trầm mặc không nói lời nào.

Triệu An Kỳ bế mèo ném vào bụi cỏ, tránh khỏi ánh mắt của người đàn ông, đi về hướng tiểu khu.

Người nọ không nói gì, cũng không làm ra động tác nào.

Triệu An Kỳ không dám thả lỏng, cô ta nhanh chân đi về hướng khu chung cư, đi qua một ngã rẽ nữa chính là cổng lớn, bước chân của cô ta càng nhanh hơn, nhưng lúc sắp sửa đến ngã rẽ thì lại thấy một chiếc Minibus bí ẩn núp trong bóng tối.

Thật ra Minibus cũng không hiếm lạ gì.

Nhưng cô ta lại nhìn đến ngây người.

Cô ta như ý thức được việc gì đó, lập tức xoay người, không ngoài dự liệu, phát hiện một sự thật kinh hoàng, người đàn ông hỏi đường kia đang cách cô ta không xa.

Ngay lúc này, đầu óc Triệu An Kỳ trổng rỗng, đại não của cô ta vậy mà còn hài hước hiện lên một câu.

Tiến lên hay lùi bước, đây là một vấn đề.