Phá Kén - Khúc Tiểu Khúc

Chương 62-2



<!-- Quảng cáo 1 -->

Du Liệt rất hiểu Du Hoài Cẩn.

Người như vậy sẽ không rảnh rỗi đến sân golf, chắc chắn ở đó có cuộc làm ăn hợp tác gì đó.

Phần lớn đều là bí mật nên người ngoài không thể nghe hay chụp lại.

… Sân golf bán tư nhân chỉ dành cho thành viên là phù hợp nhất, nghiêm cấm ra vào, diện tích lớn nhưng không giấu được người, cũng không giấu được máy ảnh. <!-- Quảng cáo 1 -->

Lỗi duy nhất là không ngăn được con trai duy nhất của chủ tịch nắm giữ phần lớn cổ phần của tập đoàn và được mọi người thừa nhận là người lãnh đạo thế hệ tiếp theo của tập đoàn. <!-- Quảng cáo 1 -->

Sự thật chứng minh, Du Liệt đã đoán đúng.

Anh chỉ không ngờ rằng khách của Du Hoài Cẩn vừa khéo lại là 50% khác mà lão Quách nói…

Bố của Hà Ỷ Nguyệt, Hà Đắc Bái.

“Không hỏi mà tự tới, còn để bác Hà của con bắt gặp, ra thể thống gì nữa?”

Được thông báo sớm nên Du Hoài Cẩn không hề ngạc nhiên chút nào trước sự xuất hiện của Du Liệt.

Sân golf có mái che nắng, Du Hoài Cẩn và Hạ Đắc Bái mặc quần áo thể thao bình thường ngồi trong mái hiên, trông giống như hai người đàn ông trung niên bình thường hiền từ vui vẻ.

Có điều Hà Đắc Bái lớn hơn Du Hoài Cẩn một con giáp, tóc bạc có thể nhuộm đen nhưng nếp nhăn không thể che đi, so với Du Hoài Cẩn thì ông ta trông già hơn một chút.

“Không sao, thanh niên mà, tràn đầy sức sống là tốt nhất.” Hà Đắc Bái cười ôn hòa nhìn Du Liệt.

Du Hoài Cẩn thở dài: “Không biết dạy con, để anh chê cười rồi.”

“Haha, chú nói chuyện khách sáo quá. Trong cái Bắc Thành rộng lớn này ai mà không hâm mộ con trai của chú chứ, một người cực kỳ nổi bật nhất trong đám đồng trang lứa.”

“Hơi thông minh thật, nhưng tính tình cần phải tiết chế…”

Bảy tám năm trước khi Du Liệt còn đang trẻ tuổi nóng tính, khi đó nếu nghe thấy Du Hoài Cẩn nói “không biết dạy con” thì chắc chắn sẽ mỉa mai lại.

Nhưng sau nhiều năm rèn luyện, anh lại lười xen miệng vào việc riêng của ông ấy.

Cho nên Du Liệt làm như không nghe thấy gì, cũng không trả lời, anh đi thẳng từ nơi đậu xe golf tới dưới mái hiên.

“Chủ tịch Hà.” Du Liệt lạnh lùng chào một câu lấy lệ, đây là cách đối xử tốt nhất mà anh có thể dành cho Hạ Đắc Bái trong giáo dưỡng của mình.

Anh không quan tâm liệu tư bản Nhân Khoa có tham gia tài trợ hay không.

Nhưng vì một chút chuyện cá nhân, đối phương đã dùng ảnh hưởng của mình trong ngành tài chính để liên hệ với một số nhà đầu tư, cản trở vòng gọi vốn Pre-C+ của Công nghệ kỹ thuật Helena —— Du Liệt không phải thánh nhân, đương nhiên sẽ không thoải mái với ông ta.

Du Liệt thuận tay nhấc chiếc ghế mềm mà người phục vụ mở ra dưới mái hiên, đặt ra phía sau ngồi một bên Du Hoài Cẩn với thái độ cứng đầu.

Anh ngồi xuống, lúc này mới nhìn Du Hoài Cẩn: “… Chủ tịch Du, chào buổi chiều.”

Giọng nói lạnh lùng.

“…”

Ý cười trên môi Du Hoài Cẩn nhạt đi.

Ông ấy quay sang nhìn Du Liệt, nói có vẻ không quan tâm lắm: “Có vẻ như hôm nay con đến đây là để thảo luận công việc với bố với tư cách là người sáng lập hoặc giám đốc điều hành của Công nghệ kỹ thuật Helena nhỉ?”

Du Liệt không nói gì.

“Nếu là vậy thì chỉ có thể xin lỗi con rồi.” Du Hoài Cẩn đặt tách trà xuống, quay đầu nhìn lại: “Chỗ bố không chào đón những vị khách không mời mà đến. Con có thể liên lạc với thư ký của chủ tịch tập đoàn, sắp xếp theo lịch trình của bố rồi hẵng tới sau.”

Du Liệt vẫn không giận, biểu cảm trên khuôn mặt cũng lười biếng.

Ngón tay anh đặt lên tay vịn hơi rủ xuống.

“Chủ tịch Du không cần úp mở với tôi đâu, tôi tới đây chỉ vì ông có lời muốn nói, mà tôi lại không muốn xóa ông và trợ lý của ông ra khỏi danh sách chặn.”

“…”

Theo lời Du Liệt nói, anh biếng nhắc gõ tay lên tay vịn của chiếc ghế mềm.

Chiếc nhẫn bạc trên ngón áp út rất chói mắt.

Không chỉ Du Hoài Cẩn nhìn thấy mà Hà Đắc Bái cũng chú ý tới, trên mặt ông ta vẫn là nụ cười vừa đủ, nhưng khi rũ mắt nhìn qua, chóp lông mày hơi bạc đi đã hơi nhăn lại.

Du Hoài Cẩn đã tu luyện thành tinh từ lâu, vừa liếc mắt đã nhận ra.

“Đã độc thân nhiều năm mà vẫn đeo nhẫn ở ngón áp út. Con chẳng biết phép tắc gì cả.”

“Độc thân?”

Du Liệt giơ tay trái lên, nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay mình rồi lạnh lùng cười: “Chuyện của tôi và cô ấy, lẽ nào không phải ông nghe được rồi cho người đè xuống sao?”

Du Hoài Cẩn cau mày: “Sao bố lại không nhớ mình đã đồng ý chuyện của hai đứa từ lúc nào nhỉ?”

“Bởi vì không cần ông đồng ý.”

“Bố không đồng ý, ai dám cho con bé vào cửa nhà họ Du?”

“…”

Du Liệt ngước mắt lên, trong mắt đầy vẻ tàn độc: “Nhà họ Du là nhà của ông, không phải nhà của tôi, cô ấy sẽ kết hôn với tôi, bước vào cửa nhà của tôi là đủ rồi.”

Sắc mặt Du Hoài Cẩn trầm xuống: “Bố tưởng con thông minh lên rồi nên mới tới đây, nếu con vẫn ngoan cố như vậy thì còn tới làm gì?”

“Tôi đã nói chuyện thứ nhất rồi, tôi tới để nghe lời ông muốn nói.”

Du Liệt lạnh lùng nhìn ông ấy: “Vốn tưởng sẽ có gì đó mới… đáng tiếc nhiều năm qua vẫn là những câu nói sáo rỗng lặp đi lặp lại, không thay đổi được gì, luôn có mùi hôi thối khó chịu.”

Du Hoài Cẩn tức giận trừng mắt nhìn Du Liệt.

Nhưng ngại còn có Hà Đắc Bái ở đây, ông ấy lại không tiện trở mặt với con trai ruột của mình.

“Chuyện thứ hai, nói rõ những lời tôi muốn nói trước mặt ông.”

Du Liệt nắm lấy tay ghế, duỗi thẳng đôi chân dài đứng dậy.

Anh cụp mắt xuống, lạnh lùng nhìn Du Hoài Cẩn từ trên cao xuống: “Cuối năm nay hoặc chậm nhất là sang năm, tôi sẽ đính hôn với cô ấy.”

“Con dám!” Du Hoài Cẩn nổi giận ngước mắt lên.

Bên bàn, Hà Đắc Bái nheo mắt lại, suy ngẫm nhìn hai bố con.

Du Liệt hừ lạnh: “Tôi đã nói rồi, tôi tới đây chỉ là để thông báo cho ông thôi. Ông đã không muốn nghe thì tôi không cần phải tốn nước bọt với ông nữa. Còn về phần tôi có dám hay không, chủ tịch Du cứ chờ mà xem.”

Nói xong anh xoay người rời đi, vừa ra khỏi mái hiên, anh lại nhớ ra điều gì đó, quay lại.

Dưới ánh nắng chói chang hôm nay, mái tóc đen tuyền tựa như được mạ thêm màu vàng chói lóa, nhưng ánh mắt của anh lại vô cùng lạnh lùng:: “Ông không cần phải tốn công che giấu nữa đâu… cô ấy không có điểm nào đáng xấu hổ hết, tôi sẽ cho những người nên biết hiểu rằng vợ hợp pháp tương lai của tôi là cô ấy, cũng chỉ có thể là cô ấy.”

“…”

Nói xong, Du Liệt cũng lười để ý xem Du Hoài Cẩn có phản ứng gì.

Anh quay lại bước lên xe golf.

Trên sân golf rộng lớn, chiếc xe golf dần biến mất.

Dưới mái hiên.

Hà Đắc Bái tựa lưng vào chiếc ghế mềm, hơi nghiêng người: “Chú Du, tôi tin tưởng chú cũng như sự hiểu biết và phán đoán của chú về con trai mình, cho nên tôi mới đứng về phía chú. Chú sẽ không khiến tôi bị thất bại vào thời kỳ cuối cùng trong sự nghiệp chứ?”

Du Hoài Cẩn hít thở vài hơi, cảm xúc đã ổn định lại.

Ông ấy mỉm cười quay sang: “Thất bại? Sao chủ tịch Hà lại nói như thế?”

“Tôi nghe chú khẳng định là cuối cùng Du Liệt sẽ đồng ý với điều kiện của người làm bố như chú, vậy nên trong vòng thúc đẩy gọi vốn, tôi đã áp đảo các cổ đông của công ty và những nhà đầu tư khác, thuyết phục họ là chỉ tạm thời dừng đầu tư, những người khác sẽ không tận dụng lợi thế trước họ.”

Hà Đắc Bái dừng lại, quay đầu sang, nheo mắt nhìn chiếc cho golf đã đi xa kia.

“Nhưng vì sao tôi cảm thấy, Du Liệt chẳng hề có ý định buông tay nhỉ?”

Du Hoài Cẩn thoải mái mỉm cười, khóe mắt hiện lên vài nếp nhăn: “Ồ? Xem ra các anh rất coi trọng tương lai của công ty thằng bé?”

“Sao, chú muốn nghe tôi khen ngợi con trai chú à?”

Hà Đắc Bái nói đùa rồi trở lại nghiêm túc: “Dù sao thì đây cũng là một dự án đầu tư do tôi đích thân giám sát. Nội bộ công ty cũng đã sắp xếp trước một cuộc điều tra thẩm định rất chi tiết, cuối cùng kết luận nhất trí rằng Công nghệ kỹ thuật Helena thực sự là con rồng lớn nhất trong mảng công nghệ hàng không vũ trụ hàng đầu Trung Quốc hiện nay… Cho dù đó là lý lịch, trình độ học vấn, năng lực cá nhân, kỹ thuật và nhận thức về thị trường của người sáng lập, thành phần của đội ngũ quản lý cấp cao, cơ cấu hiện tại của công ty, tỷ lệ khác nhau của nhân sự trong đội ngũ kỹ thuật, v.v.. Họ đều có tiềm năng vượt xa các công ty cùng ngành hoặc thậm chí cùng lĩnh vực công nghệ.”

Du Hoài Cẩn nghe xong, nếp nhăn trên khóe mắt càng thêm rõ ràng, nhưng ngoài miệng lại khiêm tốn: “Nó mới bao lớn đâu, đường còn dài mà, anh khen nó quá rồi.”

“Tục ngữ có câu, ‘Đại bàng chưa đủ lông nhưng tham vọng bay khắp bốn bể”. Chú có thể khiêm tốn nhưng đừng nói trái với lòng mình.” Hà Đắc Bái nửa nói đùa: “Nói thật với chú nhé, nếu không phải con trai chú không nhận đầu tư nước ngoài, thì cho dù có tin vào đạo lý ‘con khong đấu lại cha’, mấy cổ đông trong công ty tôi và những bên đầu tư khác cũng sẽ không đồng ý tạm dừng đầu tư đâu.”

“Chủ tịch Hà, yên tâm đi.” Du Hoài Cẩn quay đầu lại, nhìn về phía xa nơi bóng xe golf đã biến mất: “Lời nguyền thắt chặt này còn chưa đến chỗ đau nhất, đương nhiên hiệu quả sẽ không rõ ràng.”

Hà Đắc Bái thở dài: “Chú đừng coi thường con trai mình, cậu ấy không giống kiểu người đau đớn vì thất bại đâu.”

“Nó ấy à, đúng là không phải.”

Ý cười của Du Hoài Cẩn trầm một chút…

“Nhưng có một người khiến nó đau đớn thì sẽ thất bại.”



“Cô Hạ!”

Hạ Diên Điệp vừa xách ba lô lớn của mình bước ra khỏi phòng phiên dịch đã nghe thấy tiếng gọi phía sau. <!-- Quảng cáo 1 -->

Cô dừng lại, quay đầu nhìn người chạy tới gần.

Hạ Diên Điệp tham gia hai buổi trao đổi học thuật liên quan đến kỹ thuật hàng không vũ trụ trong tuần này, hội thảo của Công nghệ kỹ thuật Helena vừa qua đã khiến cô nổi tiếng với khả năng dịch thuật trong lĩnh vực hàng không vũ trụ, gần đây cô đã nhận được rất nhiều lời mời.

Mà lúc này, đứng trước mặt cô tình cờ lại là phó giáo sư khoa kỹ thuật hàng không vũ trụ trong buổi giao lưu học thuật trường tổ chức.

“Tôi vừa nói chuyện với mấy người bạn, chỉ trong chớp mắt mà suýt nữa đã thấy cô đi luôn rồi.” Người tới thở đều lại, cười nói: “Buổi giao lưu lần này cô Hạ vất vả rồi. Không biết có được vinh hạnh tối nay mời cô Hạ ăn bữa cơm để thể hiện lòng cảm ơn không.”

“Giáo sư Lưu khách sáo rồi, đây vốn là công việc của tôi mà.”

Vì một tên độc ác nào đó mà bây giờ Hạ Diên Điệp rất sượng với danh xưng “cô Hạ” này.

Cô cố gắng phớt lờ nó, mỉm cười ôn hòa mà xa cách với đối phương: “Đáng tiếc là sáng mai tôi phải ngồi chuyến bay về Bắc Thành rồi, tối nay tôi định về khách sạn nghỉ ngơi sớm, nên là xin lỗi nhé. Nếu có cơ hội tới Bắc Thành, tôi sẽ mời anh ăn cơm nhé.”

“À, là vậy sao?”

Màn hình điện thoại của Hạ Diên Điệp vừa sáng lên, cô gật đầu với đối phương: “Tôi còn một cuộc điện thoại phải nghe, lần sau chúng ta gặp nhé giáo sư Lưu.”

“Được rồi. Chúc cô Hạ đi đường thuận lợi.”

Người đàn ông vô cùng tiếc nuối, nhưng vẫn nhìn Hạ Diên Điệp nghe điện thoại, quay người rời khỏi tầm mắt anh ta.

Vào thang máy, Hạ Diên Điệp thở phào nhẹ nhõm, điện thoại đặt bên tai cũng bỏ xuống.

Tất nhiên là không có cuộc gọi nào cả.

Từ hai ngày trước lúc tới đây công tác, sau khi hai người tiếp xúc trong công việc, giáo sư Lưu thể hiện sự nhiệt tình khác thường vô cùng rõ ràng, cho dù Hạ Diên Điệp nhiều lần ám chỉ với đối phương rằng mình đã có bạn trai, nhưng vẫn không có bất cứ tác dụng nào.

Nhưng anh ta cũng chỉ bám dính một chút, không quá khích về ngôn từ hành động, cho nên cô chỉ đành “chuồn bằng cuộc gọi”.

Hơn nữa Hạ Diên Điệp cũng nói thật.

Hai ngày phiên dịch liên tiếp thực sự mệt không chịu nổi, bây giờ thể lực và tinh thần của cô đều không ổn, chỉ muốn về khách sạn ngâm bồn rồi ngủ một giấc, đợi tới sáng mai, kết thúc chuyến công tác thì bay thẳng về Bắc Thành.

Tiện thể… an ủi com hạc tiên đang cô đơn ở nhà kia.

Hạ Diên Điệp rũ mắt xuống, mở điện thoại ra, trong khung tin nhắn, người nào đó cứ cách nửa tiếng lại chọc cô một lần, phần lớn đều là icon của mấy tên thẳng nam sử dụng Wechat.

Nhưng không biết làm sao, dường như Hạ Diên Điệp có thể thông qua màn hình nhìn thấy đôi mắt hoa đào dần trở nên u oán nhưng vẫn sắc bén mê hoặc của Du Liệt.

… Chắc chắn là hết cứu rồi.

Hạ Diên Điệp nín cười, trả lời tin xác nhận Du Liệt không hề họp gì đó thì gọi điện. <!-- Quảng cáo 1 -->

Người kia nghe máy ngay.

Nhưng không nói gì.

Hạ Diên Điệp khẽ ho một tiếng, giả vờ không nhận ra: “Hôm nay sếp Du của chúng ta rảnh rỗi nhỉ, giờ này không phải làm việc sao?”

“Không.”

“Ừm, nghe bên kia yên tĩnh quá, anh đang ở văn phòng à?”

“Ở nhà.”

Giọng nói bên kia lười biếng chậm chạp, giọng điệu lạnh nhạt không muốn nói chuyện với cô, nhưng có hỏi có đáp.

Hạ Diên Điệp dịu giọng cười: “Ở nhà làm gì?”

“ ‘Tự sướng’ giữa ban ngày.”

“?”

Hạ Diên Điệp suýt nữa không giữ được bình tĩnh, nghẹn vài giây mới hơi bất đắc dĩ nói: “Sếp Du, chú ý ảnh hưởng.”

“Trong nhà còn chẳng có Hồ Ly nào, ảnh hưởng ai đây.” Hình như Du Liệt quay người lại, như nằm sấp vào trong chăn gì đó, giọng nói hơi khàn.

Nghe lại càng u oán hơn.

Tới sảnh tầng một khách sạn, Hạ Diên Điệp bước ra khỏi thang máy, cười nói: “Ngày mai là được gặp rồi.”

“Sáng mai anh đi công tác rồi.”

Câu nói này, sếp Du gần như nghiến răng nghiến lợi.

“… Phụt.”

Hồ Ly không để ý, khẽ cười thành tiếng.

Có lẽ là tiếng cười của Hồ Ly chọc giận đại thiếu gia nào đó, bên kia im lặng vài giây rồi thấp giọng nói một câu: “Cười đi.”

“Hửm?” Hồ Ly hơi cảnh giác, muốn giải thích: “Em không cười, đó là tiếng của người vừa đi qua. Thật đấy.”

“Ừm, anh tin.”

Lần này đổi thành Du Liệt cười với chất giọng trầm khàn quyến rũ: “Tối thứ Bảy này anh về tới nhà, anh xem lịch trình của em rồi, em cũng được nghỉ.”

“…”

Hồ Ly thấy có dự cảm không lành.

Cô chạy ra khỏi khách sạn mấy bước, giả vờ thở dốc: “À, em phải lên xe rồi, đợi ngày mai hẵng…”

“Vậy bắt đầu từ tối thứ Bảy đi.”

“?”

Hạ Diên Điệp chậm rãi nghiến răng, bước ra khỏi hiên khách sạn, gò má ửng hồng dưới cơn gió thoảng qua.

Hồ Ly nhỏ khẽ nói vào điện thoại: “Anh, nằm, mơ đi.”

“Ừm, trong mơ cũng làm.”

“???”

Ngay lúc Hạ Diên Điệp vừa sửng sốt vừa tức giận muốn cúp máy, cô vừa bước ra khỏi hiên được vài bước, bỗng dưng một chiếc ô tô màu đen bóng loáng chậm rãi dừng lại.

Một vài giây sau.

Ghế phụ lái mở ra, một người đàn ông mặc vest nhanh chân xuống xe, mở cửa hàng ghế sau, làm tư thế mời với cô, định lên tiếng.

Hạ Diên Điệp lên tiếng trước: “Xin lỗi, anh nhận nhầm người rồi, tôi không phải…”

“Cô Hạ, chủ tịch Du mời cô lên xe.”

“…”

Hạ Diên Điệp cứng đờ.

Cuộc gọi chưa kết thúc, người kia lại cách cô không xa, giọng nói cũng rõ ràng, Hạ Diên Điệp chắc chắn Du Liệt ở bên kia điện thoại có thể nghe thấy.

Cả trong lẫn ngoài điện thoại đều là sự im lặng.

Vài giây sau.

Du Liệt lại lên tiếng, giọng nói không còn ý cười mà đã trở nên âm trầm đáng sợ:

“…Đừng đi.” <!-- Quảng cáo 1 --> <!-- AI CONTENT END 1 -->