Phá Kén - Khúc Tiểu Khúc

Chương 63-1: Bên vách núi - Chỉ cần em buông tay, lần này anh tuyệt đối sẽ không dây dưa với em nữa



<!-- Quảng cáo 1 -->

Chương 63 -1:

Điều khiến Hạ Diên Điệp ghen tị nhất ở Du Liệt là dường như anh chưa bao giờ bất lực.

Chưa bao giờ nhượng bộ, cũng chưa từng lui bước.

Mỗi lựa chọn đều được thực hiện một cách dễ dàng, và điều đó hoàn toàn phụ thuộc vào ý muốn của anh. <!-- Quảng cáo 1 -->

Cô không thể làm được điều này. <!-- Quảng cáo 1 -->

Trong nhiều năm qua cô đã cố gắng hết sức để thoát khỏi những ràng buộc, sống tự do hơn một chút và có thể làm những việc mà bản thân muốn làm.

Nhưng có những đoạn quá khứ giống như cái bóng không bao giờ rũ bỏ được.

Ví dụ như Du Hoài Cẩn đã giúp đỡ cô trong hai thời điểm quan trọng nhất của cuộc đời.

Nếu không nhờ người này, có lẽ cô đã không gặp được Du Liệt.

Cô biết ơn Du Hoài Cẩn nhưng cũng rất sợ gặp ông ấy.

Nỗi sợ hãi đó không liên quan gì đến Du Hoài Cẩn, suy cho cùng đó chỉ là cảm giác mắc nợ và áy náy trong lòng Hạ Diên Điệp mà thôi.

Trước cửa xe mở rộng, Hạ Diên Điệp không còn lựa chọn nào khác.

Cô chỉ có thể khẽ giọng nói vào điện thoại một câu: “Đợi em về.”

Sau đó cô cúp điện thoại và lên xe.

Thực sự trên suốt quãng đường đi, Hạ Diên Điệp cảm thấy trong lòng hơi run sợ, ban đầu khi vừa nhìn ra ngoài cửa sổ xe, cái đầu luôn có tư duy nhạy bén của cô gần như trống rỗng.

Một lúc sau, chẳng biết chiếc xe đã đi được bao xa, dường như ý thức của Hạ Diên Điệp mới quay trở lại cơ thể.

Hiển nhiên, những gì cô phải đối mặt thì không cần nói cũng biết.

Hạ Diên Điệp sợ nhưng sợ cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì.

Trong lòng Hạ Diên Điệp rối như tơ vò, nhưng chỉ có một việc rất rõ ràng đó là cô không muốn rời xa Du Liệt.

… Cô thích anh nhiều đến mức cô có thể phản bội chính mình.

Hạ Diên Điệp cười chua chát.

Cô sờ vào điện thoại nhưng trên màn hình không có tin nhắn hay cuộc gọi nào, không biết có phải Du Liệt bị cô làm giận điên lên rồi không.

Nghĩ đi nghĩ lại, Hạ Diên Điệp vẫn ấn vào khung chát rồi ấn vào dấu cộng, sau đó lựa chọn cộng hưởng thời gian và vị trí thực.

‘Đừng tức giận.’

Hồ Ly lặng lẽ chậm rãi gõ từng chữ một.

‘Chắc chắn em sẽ về nhà.’ <!-- Quảng cáo 1 -->

Làm xong tất cả những việc này, Hạ Diên Điệp tắt màn hình điện thoại, nhìn ra ngoài cửa sổ, chậm rãi hít sâu một hơi như muốn gom hết dũng khí trở lại cơ thể.

Bất kể điều gì đang chờ đợi cô ở phía trước, dù là sự chế giễu, khinh miệt hay ngó lơ tới từ Du Hoài Cẩn…

Cô nhất định sẽ quay lại bên cạnh anh. <!-- Quảng cáo 1 -->

...

Một tiếng rưỡi sau.

Chiếc xe dừng lại trước một căn nhà nhỏ có bảng hiệu hàng chữ cổ “Nhã Xá”.

Khi Hạ Diên Điệp được dẫn vào trong, nhìn căn phòng nhỏ ở tầng 1 được ngăn cách bởi một tấm bình phong bằng trúc, cô có hơi giật mình. Hình như nơi này là một gian trà thất, chỉ là tầng 1 rất rộng, hương trà thoang thoảng như gặp ma, chẳng thấy bóng người nào.

Hạ Diên Điệp còn đang nghi hoặc, người trông như trợ lý ngồi ở ghế phụ lái im lặng suốt chặng đường đã đi thẳng về phía cầu thang lên tầng 2.

Không còn cách nào khác, Hạ Diên Điệp đành phải đi theo.

Sau khi đi tới phòng VIP ở phía trong cùng của tầng 2, trợ lý mở cửa cho Hạ Diên Điệp, làm động tác mời.

Cuối cùng Hạ Diên Điệp cũng nhìn thấy người xa lạ đầu tiên từ khi bước chân vào trà thất yên tĩnh tới quỷ dị này.

Hình như cô ấy là nghệ nhân pha trà, nghệ nhân này đang đứng trước một kỷ trà bằng gỗ được chạm khắc theo phong cách cổ, đầu ngón tay như rễ hành của cô ấy đang cầm một dụng cụ pha trà không rõ công năng, làm động tác qua lại như đang biểu diễn.

Du Hoài Cẩn ngồi ở vị trí chủ tọa bên cạnh kỷ trà bằng gỗ, ông ấy vừa cầm nửa chén trà lên uống cạn.

Mí mắt Hạ Diên Điệp giật giật: “Chú Du.”

Du Hoài Cẩn đặt chén trà xuống, giơ tay chỉ về phía đối diện.

“Cô Hạ, mời ngồi.”

“…”

Trên đoạn đường ngắn ngủi bước những bước cứng ngắc tới chiếc ghế được làm bằng gỗ thật kia, Hạ Diên Điệp đã hiểu ra…

Sở dĩ từ tầng 1 đến tầng 2 không có ai, nhìn có vẻ như vừa đi không lâu, hẳn là vừa được dọn dẹp.

Đúng là làm khó một nhân vật như Du Hoài Cẩn cố ý đi từ Bắc Thành tới một thành phố nhỏ gần biển nào đó chỉ vì muốn gặp Hạ Diên Điệp.

Là để tránh Du Liệt sao?

Lúc Hạ Diên Điệp ngồi xuống, cô không khỏi nhìn vào điện thoại di động.

Lúc xuống xe cô đã từng mở màn hình, Du Liệt không cộng hưởng vị trí với cô, chẳng biết là vì tức giận hay bận chuyện gì.

“Rào…”

Tiếng rót trà trong trẻo thu hút sự chú ý của Hạ Diên Điệp, cô ngước mắt lên thì thấy chén trà ở trước mặt đã được rót đầy hơn phân nửa.

Hạ Diên Điệp ngập ngừng giây lát rồi nhẹ nhàng cảm ơn.

Nghệ nhân pha trà còn chưa kịp đáp lễ thì trợ lý đã thấp giọng gọi người ra ngoài.

Cửa phòng đóng lại, chỉ còn Du Hoài Cẩn và Hạ Diên Điệp trong căn phòng tràn ngập hương trà.

Du Hoài Cẩn tựa như chỉ tới đây để thưởng thức trà.

Ông ấy không nói gì, thậm chí còn chẳng ngước mắt lên dù chỉ một chút. Hạ Diên Điệp cũng không dám mạo muội lên tiếng.

Đợi tới khi Du Hoài Cẩn nói chuyện thì cũng nói tới lá trà: “Đây là bánh trà Phổ Nhĩ chín đã cất trong kho 30 năm, hôm nay vừa mở ra, cháu nếm thử đi.”

“…”

Hạ Diên Điệp ngừng lại.

Bánh trà 30 năm.

Số tuổi của nó còn lớn hơn cả tuổi của cô.

Giọng điệu của Du Hoài Cẩn rất tự nhiên và tùy ý, như thể một bậc cha chú không thân đối xử vừa xa cách vừa gần gũi với con cháu trong gia đình. Tới mức Hạ Diên Điệp không thể ước lượng được ý vị thăm dò và suy tính trong lời nói, hành động của ông ấy.

Nhưng có hay không đều không tốt.

Sự hiểu biết của Hạ Diên Điệp về trà, trà cụ và thậm chí cả trà đạo chỉ giới hạn ở những gì cô được nghe nói đến. Trong số những khách hàng mà cô đã đồng hành trong những năm qua, tiếc là không có mấy người thích đưa người ngoài tới quán trà hay trà thất, hầm rượu nho thì từng tới, thế nên cô gần như không hiểu gì về phương diện trà đạo.

Nghĩ đến đây, Hạ Diên Điệp cảm thấy bình tĩnh hơn một chút.

Cô phối hợp nâng chén lên, nếm thử nước trà trong suốt màu đỏ rượu trước mặt. Trà vừa vào miệng hương rất nồng đậm, hương trà ngào ngạt, tầng hương cũng rất phong phú. Dường như có mấy hương vị, đáng tiếc Hạ Diên Điệp không hiểu sự phân tầng và sự khách nhau của mùi sâm, mùi gỗ, mùi hoa quả, trần hương…

Cũng may Du Hoài Cẩn không phải là người công khai chế nhạo hay làm người khác khó xử, khiến cô không xuống đài được.

Ông ấy khác với những người thành đạt tự cho mình có học thức uyên bác, tầm nhìn xa trông rộng thích nói những lời ngạo mạn và khinh thường người khác mà Hạ Diên Điệp từng tiếp xúc. Cô chỉ nghe ra sự bình thản trong lời nói của Du Hoài Cẩn.

Ông ấy giới thiệu với cô về mùi thơm của lá trà, hương vị của trà, sau đó mở rộng đến việc phân loại các loại trà, cách lựa chọn trà cụ, thậm chí cả nghi thức của trà đạo và nguồn gốc điển cố của chúng…

Giọng điệu của ông ấy vẫn thong dong như đang trò chuyện với con cháu của mình.

Ở trong phòng trà không biết thời gian, chỉ là một khoảnh khắc nào đó trong hương trà nồng đậm, Hạ Diên Điệp hoảng hốt cho rằng Du Hoài Cẩn đi ngàn dặm tới đây chỉ là để dạy cô kiến thức nền tảng về trà đạo.

Đương nhiên là không thể có chuyện như vậy.

Khi cốc nước suối kia cạn đi, chủ đề “trà” của Du Hoài Cẩn cũng chuẩn bị kết thúc.

Hạ Diên Điệp cảm thấy rất kỳ diệu.

Những nhân vật tiền bối như họ dường như có một loại năng lực, chỉ ngồi nói chuyện cũng có thể nghe được bố cục khởi, thừa, chuyển, kết khiến người nghe biết chủ đề sẽ kết thúc ở chỗ nào.

Trong suốt quá trình, Hạ Diên Điệp chỉ có thể đáp lời và gật đầu mà thôi.

“Không kiêu ngạo cũng chẳng tự ti, không cậy mạnh cũng không câu nệ ở lĩnh vực mình không hiểu rõ.” Du Hoài Cẩn đột nhiên nhắc tới Hạ Diên Điệp: “Nếu không bàn tới chuyện cháu và Du Liệt, tôi thật sự khá thích cô.”

“…”

Tới rồi.

Hạ Diên Điệp cụp mắt xuống, đáp lời một cách thẳng thắn nhưng vẫn giữ đúng chừng mực: “Chú quá khen rồi, từ lúc lên xe tới bây giờ cháu vẫn luôn rất thận trọng và căng thẳng.”

Du Hoài Cẩn có vẻ hơi ngạc nhiên, sau đó khẽ cười đặt chén trà xuống: “Hình như cô thú vị hơn bảy tám năm trước rất nhiều. Trước đây cô chỉ là một đứa trẻ học cấp 3 để lại ấn tượng sâu sắc nhất với tôi. Đôi mắt sáng nhất, có dã tâm, có dục vọng, cũng bốc đồng. Ở một số phương diện, cô còn giống tôi hơn cả Du Liệt.”

Hạ Diên Điệp im lặng một lúc.

Cô thầm thở dài trong lòng.

Du Liệt cũng nói như vậy.

Du Hoài Cẩn chỉ như thuận miệng nhắc tới, úp ngược chén trà rồi đẩy về khu rửa trên kỷ trà: “Về phương diện trà đạo, cô có thể học thêm từ Du Liệt.”

Hạ Diên Điệp giật mình ngước mắt lên.

Sự ngạc nhiên không thể kiềm chế khiến cô không để ý tới thân phận và mục đích của Du Hoài Cẩn lúc này đang ngồi đối diện mình, Hạ Diên Điệp không kìm lòng được hỏi: “Anh ấy thích uống trà ạ?”

Lúc hỏi câu này, Hạ Diên Điệp cũng hồi tưởng lại, nhưng cô không nhớ trong nhà của Du Liệt có phòng trà chuyên biệt.

“Nó có thích hay không thì tôi cũng không rõ, nhưng ông ngoại nó thích.” Du Hoài Cẩn thản nhiên nói: “Từ nhỏ Du Liệt đã thân thiết với ông ngoại, thói quen và sở thích của nó giống ông ngoại hơn một chút. Trong Bắc Thành còn có người đồn thổi rằng nhà họ Canh chi lan ngọc thụ, mãn giai phương thảo*, chỉ quan tâm cháu ngoại, không quan tâm trưởng tôn. Câu đó là nói về nó.”

(*chi lan ngọc thụ, mãn giai phương thảo: chỉ nhiều người tài giỏi, diện mạo xuất chúng.)

Hạ Diên Điệp hơi phân tâm, vô thức cụp mi xuống.

“Sao thế, Du Liệt không đề cập gì về những chuyện liên quan tới nhà ông ngoại nó với cô à?” Du Hoài Cẩn có vẻ hơi ngạc nhiên: “Tôi tưởng nó sẽ nói hết với cô, không giấu diếm gì chứ.”

“Cháu chỉ nghe qua đôi lời thôi, không quá tường tận.”

Hạ Diên Điệp chậm chạm hồi tưởng lại.

Hình như ngoài chuyện năm xưa của mẹ Du Liệt, nhất là sau lần trùng phùng này thì anh không hề đề cập gì tới chuyện trong nhà với cô nữa, bất kể là ông ngoại hay là Du Hoài Cẩn. Tựa như anh đã quên hết, dù nói về chủ đề gì cũng sẽ đi vòng qua những người này.

Có phải vì anh biết cô không thể hòa nhập được, hay là…

“Nếu Du Liệt thật sự muốn ở bên cô, sớm muộn gì nó cũng sẽ dẫn cô đến gặp ông ngoại nó.” Chẳng biết Du Hoài Cẩn nhớ tới điều gì, cười nhạt nói: “Tính tình của ông ấy khá cổ quái, đừng để ông ấy biết tính cách của cô. Trước khi đi cô nên học thêm về trà đạo, cố gắng nói những chuyện trên trời dưới đất, có lẽ sẽ khiến ông ấy vui vẻ.”

Hạ Diên Điệp giật thót một cái.

Cô không biết đó có phải mình bị ảo giác hay không, nhưng dù Du Hoài Cẩn nói rất bình tĩnh, cô vẫn có thể nghe ra sự ủ dột đã tích tụ lâu ngày.

Chẳng lẽ khi xưa mẹ Du Liệt đưa Du Hoài Cẩn về nhà thăm ông ngoại anh, ông cụ đã làm khó dễ ông ấy…

Có còn nhân tố nào khác xen vào mối hôn nhân của hai bố mẹ anh?

Nhưng chuyện cũ đã qua, cố nhân cũng đã đi từ lâu, Hạ Diên Điệp có nghi hoặc cũng chẳng thể giải đáp được.

Chỉ là Du Hoài Cẩn và Du Liệt không hẹn mà cùng nói câu tính tình của cô và Du Hoài Cẩn khá giống nhau.

Điều này khiến Hạ Diên Điệp cảm thấy nặng nề hơn một chút.

Còn chưa qua được cửa của Du Hoài Cẩn, chẳng lẽ phía sau còn có cửa ải khó khăn hơn.

Thế thì cô…

Dòng suy nghĩ đột ngột dừng lại.

Hạ Diên Điệp đột nhiên hoàn hồn, lúc ngước mắt lên mồ hôi lạnh cũng suýt chảy xuống.

Cô không hề biết bắt đầu lúc nào bản thân lại hoàn toàn gỡ bỏ sự phòng bị và cảm xúc với Du Hoài Cẩn, cứ thế vô thức tư duy theo lời nói và sự bài bố của ông ấy.

Du Hoài Cẩn cư xử như một bậc cha mẹ hiền lành, lịch sự và cởi mở, không hề phản đối chuyện của cô và Du Liệt.

Nhưng sao điều đó có thể xảy ra?

Sau một giây kịp phản ứng, từng bó cơ và từng dây thần kinh trên người Hạ Diên Điệp bất giác căng cứng.

“Chú Du.” Hạ Diên Điệp đè nén mọi suy nghĩ lung tung, ngước mắt lên nhìn Du Hoài Cẩn bằng ánh mắt trong trẻo và điềm tĩnh: “Chú nói với cháu điều này, chắc hẳn cũng không phải có ý đồng thuận chuyện cháu và Du Liệt ở bên nhau, đúng không?”

Du Hoài Cẩn không lên tiếng mà chậm rãi tựa lưng vào ghế, nhìn cô thật sâu.

Sau khi nhìn chằm chằm như vậy một hồi lâu, ông ấy mới chậm rãi nói: “Nếu là tôi, cô có đồng ý không?”

“Cháu vĩnh viễn không phải là chú.” Hạ Diên Điệp thì thầm: “Vì thế cháu không biết đáp án của chú.”

“…”

“Chuyện năm đó, bất kể là giúp đỡ hay cho vay tiền, sự cảm kích của cháu với chú vẫn khó mà nói hết được. Còn về chuyện cuối cùng mà cháu đã đồng ý với chú…”

Giọng Hạ Diên Điệp ngừng lại, cô cụp mắt xuống, như hít sâu một hơi để bình tĩnh lại: “Cháu xin lỗi, cháu e rằng mình không thể tuân thủ lời hứa năm xưa với chú rằng không gặp Du Liệt nữa.”

Du Hoài Cẩn ngước mắt lên nhìn cô, không nói gì.

Hạ Diên Điệp nói xong cũng không ngẩng đầu lên, cô ngồi thẳng rồi xoay về phía Du Hoài Cẩn, gập người xuống: “Số nợ và tiền lãi cuối cùng, tháng trước cháu đã gửi vào tài khoản của chú. Cháu biết thế này vẫn không thể trả được nợ ân tình của chú, vốn khi trả hết nợ nên tới gặp chú… Nhưng cháu không thể thuyết phục bản thân tới gặp chú được, xin chú lượng thứ.”

Trong phòng trà cực kỳ yên tĩnh.

Hạ Diên Điệp nghe rõ nhịp tim của mình đang dần dần bình ổn.

Sau khi thú nhận tất cả những lời trong lòng, cô cảm thấy nhẹ nhõm khi đối mặt với sự phán xét.

… Hoặc có lẽ đó là sự vô liêm sỉ tới chết lặng?

Hạ Diên Điệp thầm cười tự giễu.

Cũng vào giờ phút này, cô nghe thấy một lời nói tựa như một ảo giác trong phòng trà yên tĩnh: “Tài khoản cô gửi trả nợ không phải của tôi, mà là Du Liệt.”

“…”

Hạ Diên Điệp đứng hình.

Vài giây sau, cô ngẩng đầu lên với vẻ khó tin: “Sao cơ?”

“Số tiền năm đó tôi đưa cho cô, mấy năm trước Du Liệt đã dùng danh nghĩa của cô để trả lại cho tôi rồi.” Du Hoài Cẩn dừng lại, tựa như không để ý lắm nói tiếp: “Cô cho rằng tài khoản mà cô nhận được vào năm hai đại học từ chỗ trợ lý của tôi là tôi bảo cậu ta đưa cho cô à?”

Hô hấp của Hạ Diên Điệp ngưng trệ, ánh mắt cũng run rẩy: “Không thể nào, cháu chưa từng nói với Du Liệt…”

“Nó biết từ lâu rồi, là tôi nói cho nó biết đó.”

Du Hoài Cẩn như nhớ ra điều gì đó, khẽ “hừ” một tiếng. Đây là lần đầu tiên từ khi gặp Du Hoài Cẩn tới giờ, Hạ Diên Điệp nhìn thấy vẻ giận dữ và chế giễu không hề che giấu trên mặt ông ấy.

Ông ấy lạnh lùng hạ mắt nhìn về phía tay vịn bằng gỗ thật dưới tay, gõ nhẹ: “Nếu tôi không nói cho nó biết, có lẽ cô không thể nhìn thấy Du Liệt của hiện tại.”

“…”

Hạ Diên Điệp muốn hỏi Du Hoài Cẩn có ý gì, nhưng cô cảm thấy như có một cục bông gòn ngâm dấm đang chặn trong cổ họng chặt tớt mức nghẹt thở. Nó khiến cô không thể phát ra âm thanh, vùng ngực vừa chua xót vừa nghẹn tới đau nhức, tựa như sắp nổ tung tới nơi.

Làm sao Du Liệt biết được?

Thậm chí, anh còn biết từ sớm.

“Cô đừng hiểu lầm, tôi nói cho nó biết chuyện này không phải vì cô, mà vì nó vẫn là con trai của tôi. Tôi không thể hoàn toàn bỏ rơi nó được.”

“… Bỏ rơi?”

“Chắc Du Liệt chưa nói với cô là năm nhất đại học nó suýt bị đuổi học đâu nhỉ. Cả người cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn, không đi học mà chỉ biết hút thuốc với uống rượu, chơi với một đám bạn bè hư hỏng, tựa như định khiến bản thân tha hóa một cách triệt để ở nước ngoài. Tôi không thể để nó cứ tiếp tục như vậy được, nhưng tôi lại không cứu được nó.”

“May mắn là….cô có thể làm được.” <!-- Quảng cáo 1 --> <!-- AI CONTENT END 1 -->