Phá Trận Đồ

Chương 1: Phá Trận đồ - TIẾT TỬ



Thiên Tịnh sa đã từ rất lâu không có mưa rơi xuống.

Nơi này là một vùng đất thuần khiết hoàn toàn tách biệt với thế gian, cho dù là nhật nguyệt tinh tú hay là phong vũ lôi điện đều không có chút ảnh hưởng nào tại đây. Cây cổ thụ sinh trưởng ngoài Di Hồn lao kia đã sống qua ngàn năm, cũng chỉ hưởng duy nhất một lần nước mưa thấm đẫm, sau đó nhất thời khai chi tán diệp, trở thành đại thụ che trời.

Lúc này nước mưa là màu đỏ nhàn nhạt, tựa như máu bay mù trời.

Bọn hộ vệ canh gác nơi đây cũng không khỏi bắt đầu xôn xao.

"Oán khí hóa thành máu, mưa rơi đan thành lưới, thật là không bình thường! Không biết là Âm sát phương nào?"

"Vừa rồi Cảnh Thế chuông vang lên ba lần. Cung chủ, Đại hộ pháp cùng các chưởng sự đều chạy tới Vấn Đạo đài rồi."

"Đó là nơi Tôn thượng bế quan, Âm sát này là chán sống rồi sao?"

"Hình như là hướng về phía Cửu Diệu luân đi... Bất quá, xem mưa này dần dần ngừng, sợ là Âm sát kia nguyên khí tiêu hao, mệnh số sắp hết."

"Đáng chết... Xuỵt, cung chủ đến!"

Bọn thủ vệ đang nghị luận sôi nổi thoáng nhìn bóng trắng phía ngoài cửa, lập tức dừng tiếng, giả vờ đứng đắn mà ở trong đình tuần tra, ngay cả nửa điểm liếc xéo cũng không dám có, tựa như đang đi đến không phải là nữ tử dung nhan thanh lệ thoát trần, mà là mãnh thú ăn tươi nuốt sống người khác.

Tịnh Tư hai mắt hơi nheo lại, cũng không thèm quan tâm bọn họ, xuyên thẳng qua hành lang, đem những người không liên quan bỏ lại phía sau, cuối cùng đứng lại trước cây cổ thụ kia.

Dưới tàng cây có một miệng giếng vuông vức, bốn phía khắc biểu tượng Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước cùng Huyền Vũ, miệng ngậm khóa dây xích buông xuống dưới. Từng viên gạch đá trên tường giếng đều điêu khắc phù văn. Lúc Tịnh Tư đến gần nó trong vòng ba thước, đám phù văn đó liền phảng phất sống lại, như một đàn trùng lúc nhúc di chuyển giữa các khe hở, sau đó hướng về phía kẻ xâm phạm cắn xé.

Nàng vung tay áo lên, cổ tay xoay chuyển. Đám Phệ Hồn trùng này liền chui vào tay áo nàng, đâm thủng da thịt ẩn vào bên trong cốt nhục, nửa điểm vết tích cũng không để lại.

Trong bốn mươi năm qua, đã có hơn trăm người mưu toan xông vào cấm địa, lại đều bị Phệ Hồn trùng gặm đến cốt hủy hồn tiêu. Không ai biết đám quái trùng bất tử bất diệt đó vậy mà lại là một phần thân thể của nữ nhân này. Trừ phi nàng tự mình thu hồi hoặc là bản thể tiêu vong, không biện pháp nào có thể làm cho Phệ Hồn trùng biến mất.

Tịnh Tư thả người nhảy xuống. Giếng này sâu đến trăm trượng, càng xuống càng hắc ám âm lãnh. Dưới đáy là một đầm nước sâu thẳm, không có một gợn sóng, tĩnh lặng tựa như một mặt gương.

Bốn sợi dây xích từ miệng giếng buông chìm xuống dưới làn nước. Đây là Tỏa Thiên liên do nàng cùng hai vị đồng tu chế tạo ra. Ngoại trừ Tôn thượng tự mình ra tay, không ai có thể chặt đứt.

"Nghiệp chướng, Tôn thượng triệu kiến ngươi."

Đáy đầm vẫn vô thanh vô tức. Nàng tựa như độc thoại, tiếp tục nói: "Một canh giờ trước, Quỷ sư lẻn vào Thiên Tịnh sa, ý muốn phá hoại Cửu Diệu luân, đã bị chúng ta xử trí."

Mặt nước vẫn bình lặng như trước, rốt cuộc lại có thanh âm nam nhân khàn khàn truyền ra: "... Giun dế!"

Tịnh Tư nhàn nhạt nói: "Hạng giun dế, dĩ nhiên không thể chống đỡ cùng Thiên mệnh."

"Hắn đích xác là giun dế. Mà giun dế còn tiếc mệnh, có gì không dám đấu với số trời?" Người dưới nước cười nhạo một tiếng "Đường đường Linh tộc Tam Bảo sư, lại chỉ biết thuận theo thiên ý, làm quân cờ cho mệnh số. Cao cao tại thượng như vậy, nhưng so với ngay cả giun dế cũng không bằng!"

Tịnh Tư không buồn không giận, trái lại nói: "Hắn lẻn vào Thiên Tịnh sa, không chỉ là muốn phá hoại Cửu Diệu luân, còn muốn cứu ngươi thoát vây, để... đem vật này chuyển giao cho ngươi."

Nàng vung tay, một khối xương tàn phế bay ra. Không để nó rơi vào trong ao, một bàn tay tái nhợt đã từ dưới nước duỗi ra, kèm theo mặt nước chấn động kịch liệt cùng tiếng dây xích loảng xoảng, vững vàng tiếp nhận khối xương khô.

Đây là một cái xương sườn, phía trên đầy vết rạn nứt, nhưng toàn thân trơn bóng như ngọc, trong khe hở ẩn hiện còn sót lại huyết sắc.

Năm ngón tay nắm chặt, cơ hồ khiến người ta hoài nghi khối xương gãy này sẽ bị bóp nát. Cũng may người kia rất nhanh thả lỏng lực đạo, toàn bộ thân hình từ dưới nước đứng lên.

Hắn cả người không mảnh vải che thân, mái tóc dài ướt nhẹp phủ quá lòng bàn chân, miễn cưỡng che chắn thân thể thon dài tái nhợt. Gương mặt bị che bằng một tấm mặt nạ bằng đồng xanh, chỉ lộ ra đôi mắt đen sâu thẳm.

Bốn sợi dây khóa phân biệt xuyên qua hai bên vai của hắn cùng mắt cá chân, đầu dây khắc đầy phù văn gắt gao cắm vào tận xương bên trong. Dù cho hắn đem da thịt nửa người mình đều xé nát, cũng khó có thể tránh thoát trói buộc.

"Sáu mươi năm trước, Ẩm Tuyết quân chiến vong nơi Hàn Phách thành, nguyên thần tinh hồn hiến tế Bạch Hổ ấn. Ngươi bỏ ra mười năm đào bới mỗi một tấc đất tàn tích, muốn tìm được xương cốt đã vỡ vụn của y. Đáng tiếc đến cuối cùng lại bị cầm tù nơi đây, ngươi vẫn còn thiếu khối xương sườn nằm ngang trước tim này." Ngón tay Tịnh Tư nhẹ điểm "Quỷ sư làm đệ tử Ẩm Tuyết quân, nhiều năm qua cũng vì đoạn xương cốt này bôn ba. Vừa rồi hắn trước khi chết cầu ta từ bi, đưa nó giao cho ngươi."

Nam nhân lấy ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn mỗi một vết nứt trên đoạn xương tàn. Trong chớp mắt này, Tịnh Tư rất muốn xuyên qua mặt nạ để thấy biểu tình của hắn. Nhưng mà bốn mắt nhìn nhau, đều không thấy một gợn sóng.

Đúng vậy, nghiệp chướng này vĩnh viễn không thể khổ sở, bằng không...

Nàng không nghĩ tiếp, mở miệng nói rõ ý đồ thực sự của mình: "Ta phụng mệnh Tôn thượng, dẫn ngươi đi Vấn Đạo đài."

Nam nhân cũng không truy hỏi, bởi vì hắn sớm đã biết hàm nghĩa phía sau mệnh lệnh này, trực tiếp nói: "Một điều kiện."

Tịnh Tư nhìn khối xương gãy trong tay hắn một cái, hiểu ý nói: "Phần mộ của Ẩm Tuyết quân còn ở trong băng nguyên nơi Hàn Phách thành, ngươi có thời gian nửa buổi tối đi gặp y một lần cuối."

Nam nhân cười nhạo nói: "Thật hào phóng! Là ý của Thẩm Vấn Tâm, hay cái gọi là từ bi của ngươi?"

Tịnh Tư lặng lẽ trong chốc lát, nói: "Y dù sao cũng là đệ tử xuất sắc nhất của ta, chỉ tiếc chọn lầm đường."

"Có sư phụ như ngươi, mới là sai lầm lớn nhất của y."

Sau một khắc, kèm theo tiếng cơ quan chuyển động, tổng cộng 108 móc câu thoát ra khỏi cốt nhục, phù văn trên dây xích như thủy triều rút lui; Tứ tượng thú trên miệng giếng đồng loạt ngẩng đầu, đem sợi dây xích "nuốt" trở lại.

Khoảng khắc dây xích rời khỏi người, Tịnh Tư chỉ cảm giác trước mắt hoa lên; Nam nhân kia liền ở trước mặt nàng biến mất không thấy tăm hơi, chỉ còn dư lại chiếc mặt nạ bằng đồng xanh rơi vào trong ao nước. Nếu không có Lạc ấn đánh vào nguyên thần của đối phương vẫn còn đó, nàng cơ hồ cho là ma vật này đã hoàn toàn thoát khỏi khống chế.

"Thôi vậy..." Nàng rũ mắt xuống, nhìn hình ảnh phản chiếu trên mặt nước "Đồ nhi, đây là chuyện duy nhất vi sư có thể làm cho ngươi."

Tham sân si hận ái ố ác dục, hỉ nộ ai ưu tư khủng kinh.

Nhân thế có thất tình lục dục, người chưa từng lăn lộn hồng trần, cũng không ai biết mình sẽ rơi vào tầng mê chướng nào.

Đêm ấy mưa to tầm tã. Bên trong trấn nhỏ nơi biên thùy Tây Tuyệt cảnh, bách tính nhân gia đều đã tắt đèn chìm vào tĩnh lặng. Cuối con phố nhỏ, chưởng quỹ trong tửu phường trăm năm bị một trận gió lạnh kích thích, xoa xoa đôi mắt ngái ngủ, tại thời điểm đang chuẩn bị đóng cửa lại nghe được một loạt tiếng bước chân từ xa đến gần.

Cả một con phố dài lát đá xanh mưa đổ đến thê lương. Người nọ đi rất chậm, tiếng bước chân kéo dài như lão nhân gần đất xa trời. Hôm nay đã đến giờ đóng cửa, tiểu nhị đều đã lĩnh tiền công trở về nhà. Lão chưởng quỹ qua tuổi bát tuần đành khoác áo bông ra mở cửa, nhịn không được đem đèn lồng nâng lên trước mắt, mới nhìn rõ bóng người kia nguyên là một nam nhân mặc áo lam.

Lão chưởng quỹ tuổi tác đã cao, ánh mắt cũng không được tốt, tỉ mỉ liếc nhìn hắn nửa ngày, chỉ cảm thấy đối phương sắc mặt trắng bệch như quỷ mị.

Cũng may hắn còn có cái bóng.

Lão chưởng quỹ định tâm, liền không nhịn được quan sát hắn, đột nhiên cảm giác thấy có chút quen mắt.

Thanh niên không cầm dù, cả người áo bào đều đã ướt đẫm, lại chỉ đứng ở dưới mái hiên không vào trong cửa nửa bước. Thấy lão chưởng quỹ vẫn duỗi mắt nhìn đánh giá, hắn hơi khẽ ngẩng đầu, âm thanh có chút khàn khàn: "Một vò Mai hoa tửu."

Lão chưởng quỹ lúc này mới thu hồi ánh mắt, vội đáp một tiếng, đem Mai hoa tửu ngon nhất rót đầy một vò. Khách nhân ném một cái hầu bao lại đây, tay trái tiếp nhận vò rượu quay người rời đi, không nói thêm một chữ.

"Càng nhìn càng thấy quen mắt... Là ai a..." Lão chưởng quỹ có chút thẫn thờ lạc lõng. Mãi đến tận khi người kia dần dần đi xa, ông mới cúi đầu mở hầu bao ra, bên trong cũng không phải tiền bạc, chỉ có một khối ngọc thạch, trắng bóng lạnh lẽo, mơ hồ lộ ra một chút màu xanh.

Đây là Tuyết tinh thạch trên Băng nguyên, chỉ sinh trưởng ở dưới Tuyết Liên hoa tám cánh, hấp thụ tinh túy của thiên địa nhật nguyệt. Nghe đâu đeo nó có thể tiêu trừ tà bệnh, trăm năm cũng khó thành một khối; Chưa kể là nó mọc trên vách núi cheo leo, cho dù thợ săn sành sỏi dày dặn kinh nghiệm cũng khó tìm được.

Lão chưởng quỹ nhịn không được kéo một sợi dây đỏ trên cổ, phía dưới sợi dây cũng mang theo một khối Tuyết tinh thạch nhỏ. Ông đem hai khối này so sánh một chút, trong đầu bỗng nhiên vừa động, rốt cuộc nhớ ra là mình gặp qua vị khách nhân vừa nãy kia khi nào.

Sáu mươi năm trước, ông vẫn là tiểu nhị trong tửu phường này, vì để nuôi sống gia đình đã làm việc ở đây từ rất sớm. Mỗi tháng, ngày mùng một và mười lăm ông đều có thể nhìn thấy hai vị khách quý mặc trường bào viền lông cùng đến.

Một người mặc áo trắng tóc bạc hay cười dung mạo xinh đẹp, một người mặc áo lam tóc đen trầm tĩnh như nước. Cả hai rót rượu đối ẩm, hứng thú tự tại.

Lần đó ông không cẩn thận đắc tội quý khách ngoại lai, bị điêu nô quất mấy chục roi, thiếu chút nữa liền tươi sống đau chết. Cũng may Bạch y nhân kia xuất thủ cứu giúp, lại còn đưa cho ông một khối Tuyết tinh thạch dưỡng thương, mới khiến ông khỏi trở thành kẻ gãy xương tàn phế.

Tiểu nhị vẫn muốn tạ ơn cứu mạng, nhưng mà Bạch y nhân kia từ đó về sau rốt cuộc không đến nữa, chỉ có vị khách áo lam cứ mỗi đầu tháng mười lăm lại tới đây ngồi một chút, gọi hai bầu rượu, rót vào hai chén, lại không hề động đến, ngồi lặng lẽ đến bình minh.

Sáu mươi năm trôi qua, tiểu nhị đã biến thành lão chưởng quỹ, vị khách áo lam kia vậy mà không thay đổi dù là một chút.

Lão chưởng quỹ không nhịn được hoảng sợ, cúi đầu phát hiện trên phiến đá ngoài cửa có chút điểm đỏ như cánh hoa mai, mưa gió chênh chếch bay xuống rất mau khiến dấu vết này mờ mịt. Ông theo bản năng mà ngẩng đầu, thân ảnh người khách kia sớm đã biến mất ở cuối con phố dài.

Lão chưởng quỹ có một loại dự cảm khó thể giải thích được là đời này ông sẽ không còn gặp lại hai vị khách kia nữa.

Lúc này, một bóng người như quỷ mị lặng yên bước lên Băng nguyên ngoài biên cảnh Hàn Phách thành. Ngàn dặm băng tuyết trắng xóa, những cành mai khô trơ trọi ngang dọc chọc vào bóng đêm, ở trong màn mưa bộc lộ ra tư thái giương nanh múa vuốt. Bóng người lướt qua, hoa rơi kèm theo mưa tuyết bay tán loạn, đem vết tích vốn đã mờ nhạt hoàn toàn vùi lấp.

Cầm Di Âm mang theo vò rượu mưa gió dạ hành. Loáng một cái sáu mươi năm đã trôi qua, những thi hài an nghỉ nơi đây sớm đã bị băng tuyết dày nặng bao phủ, liền ngay cả giáp vỡ kích gãy đều đã phong hoá đổ nát. Chỉ có những rặng núi xa xa liền mạch lặng im như bia mộ chọc trời, tiếng gió rít gào, ở phía trên vách đá khắc xuống điếu văn vô hình.

Hắn mang theo một vò Mai hoa tửu ngon nhất, không nhanh không chậm mà đi về phía trước, hướng về sơn mạch xa xa dần dần mơ hồ, về vách đá sụp xuống ở giữa kia, về... chiến trường cuối cùng sáu mươi năm trước.

Mưa lạnh đập vào mặt. Cầm Di Âm không nhịn được nheo nheo mắt. Thời gian trăm ngàn năm giờ phút này tại đây như bóng câu lướt qua, ngang dọc chi chít như sao trên trời. Hắn chưa bao giờ quay lại nhìn quá khứ, giờ khắc này hiếm thấy mà có chút thảng thốt.

Theo bản năng hắn sờ sờ khối xương gãy đặt sát trong lòng, Cầm Di Âm thu liễm tâm tình, tiếp tục đi về phía trước.

Rốt cuộc, hắn đi tới dưới đoạn nhai. Vách băng quen thuộc kia gần trong gang tấc, nhưng đáng tiếc bị tuyết đọng bao phủ kín mít, phóng tầm mắt cũng nhìn không thấu cái gì. Cũng may ở xung quanh không có vết tích phong hoá sụp đổ, mơ hồ có thể thấy được phù văn điêu khắc trên vách đá bảo vệ di chỉ nguyên trạng. Xem ra trong những năm hắn bị giam cầm, Quỷ sư cũng không ít lần đến chăm nom nơi này.

"Mộ Tàn Thanh, ta mang rượu đến cho ngươi..."

Hắn một tay cầm vò rượu, một tay phất đi sương tuyết dày đặc, bên môi chậm rãi nhếch lên thành độ cong. Nhưng mà nụ cười kia còn chưa kịp tràn ra, lại biến mất theo tiếng vò rượu rơi xuống đất giòn giã vỡ tan: dưới mặt băng ngưng đông vết máu không hề có thứ gì!

Hài cốt đáng lý vĩnh viễn ở lại chỗ này vậy mà đã biến mất.

[Lời mỗ: Haiz...Cùng một mẹ sinh có khác, chư quân thấy khung cảnh quen thuộc không? Phong Đao mở đầu bằng cái chết của Diệp Phù Sinh. Đến giờ Phá Trận Đồ cũng mở đầu bằng cái chết của Mộ Tàn Thanh. Lần này hứa hẹn gió tanh mưa máu yêu hận còn dữ dội hơn cả Phong Đao.

Ở chỗ này mỗ đi ngược nguyên tắc, nói rõ một chút: bạn thụ là đại hồ ly Mộ Tàn Thanh, còn bạn công là Tâm Ma tên Cầm Di Âm. Mỗi thế giới, Tâm Ma có một hóa thân khác nhau, tên gọi khác nhau nhé.

Hai chữ Tàn Thanh và Di Âm đều mang ý nghĩa "âm thanh còn sót lại", chứng tỏ hai bợn có duyên với nhau ngay từ cái tên lun.

Một vài chương có tiểu kịch trường của tác giả, tùy tình hình có liên quan hay không mà mỗ sẽ edit tiểu kịch trường ngay đầu chương hay là cuối chương.]

- -------------Sentancuoithu------------------