Phàm Nhân Quyết

Chương 26: Hắc Sơn Lão Bi



“Lão đại, ngài xem ta nói như vậy được không?”

Tên mắt đào hoa mỉm cười đi đến trước mặt hán tử cường tráng như gấu.

“ừm…” Hắc Sơn Lão Bi khí phách gật đầu: “Có có… hơi mất uy phong, nhưng mà còn, còn còn làm nên, chuyện hơn ngươi rất… rất rất nhiều rân.”

Cuộc đối thoại của hai người suýt chút nữa đã khiến Giang Phàm bật cười, hai người xác định bản thân đến đây để cướp sao?

Bên mái hiên kia có mấy hán tử đang cầm lấy tay nải cướp tiền bạc trang sức, vô cùng đáng chú ý, tiền bạc chỉ lấy một nửa, còn lại ném trả cho đối phương, cũng không lục soát người. Nhìn thấy hành vỉ thiếu chuyên nghiệp như vậy khiến Giang Phàm rất muốn mỉa mai, thậm chí còn có muốn dạy dỗ đám người này làm sao để đi cướp.

Chẳng bao lâu thì đến lượt hai người Giang Phàm ở bên này.

“Này! Tên mặt đỏ, còn có tên tiểu tử da đen kia, giao tiền bạc ra đây, không được giấu giếm, bằng không dao của ông nội đây sẽ rất vô

tình đấy!”

Con ngươi của Giang Phàm đảo một vòng, vội vàng cười xòa nói: “Đại gia, ta và thúc của ta đêu là đầy tớ, làm thuê ở bến tàu, thật sự không có tiền bạc gì, nhưng mà tiểu nhân có một bầu rượu ngon, dâng cho mấy đại gia giải khát có được không?”

Hán tử kia sửng sốt, giống như chưa từng nghĩ đến sẽ có chuyện như vậy, không khỏi nghỉ ngờ nói: “Không có tiền? Chẳng lẽ tiểu tử ngươi đang lừa gạt bổn đại gia?”

Giang Phàm liên tục xua tay: “Nào dám nào dám” Nói xong, hắn lại lấy ra bảy tám đồng tiền trong lòng: “Chỉ có bấy nhiêu thôi, không đáng là bao, nhưng mà bầu rượu kia là ta chuẩn bị để mang đến bến tàu dâng cho công trưởng, thật sự không tệ. Mấy vị đại gia chỉ cướp một nửa, trộm cũng có đạo, tiểu tử bội phục, cho nên mới có ý định dâng lên, mấy vị hảo hán như vậy, sao lại không có rượu được”

Hán tử kia không khỏi quay đầu lại liếc nhìn đại hán tử da đen: “Đại ca, ngài xem cái này…”

Đại hán kia hào phóng nói: “Tiểu… tiểu tử, thật, có mắt nhìn, trộm trộm trộm cũng có đạo, ừm… nói rất đúng! Tiền tiền… để lại ăn ăn màn

thầu đỉ, mang rượu rượu tới đây!”

“Được thôi!” Giang Phàm vội vàng cởi bầu rượu bên thắt lưng ra, chậm rãi đi đến.

“Hảo hán gia, ngài nếm thử xem, đây chính là do thúc thúc của ta cứu người lấy được, Thiêu Đao Tử của Lâm Giang Các, rượu nổi tiếng thiên hạ, ta cũng không đành lòng uống” Nói xong còn liếm liếm môi.

Hai mắt đại hán da đen lập tức tỏa sáng: “Thiêếu Thiêu Thiêu Đao Tử của Lâm Giang Các? Tốt… đồ tốt, có bao nhiêu tiền cũng không… mua được, tiểu, tiểu tử, ngươi không tồi!”

Tên mắt đào hoa đi tới, nghiêng đầu quan sát Giang Phàm: “Tiểu tử, ta cảnh cáo ngươi, đừng giở trò.”

Giang Phàm cúi đầu khom lưng: “Ta nào dám, mấy vị hảo hán gia mới có tư cách uống rượu này, cho quản đốc của ta chỉ lãng phí.”

Ten mắt đào hoa cảm thán một tiếng: “Nhóc mặt đen, ngươi còn rất biết nói chuyện đấy, nào, đến đây.”

Hắn ta cầm lấy hồ lô, mở nút ra, hít một hơi thật sâu fôỉ vui vẻ nóỉ: “Lão Đại, tuy rằng tiểu đệ chưa từng uống, nhưng cũng có nghe

nói qua, rượu này đặc biệt đậm đà cay nồng, chắc chắn không sai. Ngài nếm thử đi?”

Đại hán da đen cầm lấy hồ lô, hớp hai ngụm lớn, khuôn mặt đen đúa lập tức đỏ bừng: “Ngon… rượu ngon! Rượu ngon! Danh danh xưng Thiêu Đao Đao Tử đúng đúng… là xứng đáng!”

Đại hán cười lớn, lại giơ bầu hồ lô lên, tửu lượng đúng là rất lợi hại, rượu mạnh như vậy mà có thể uống một hơi hết nửa bình, giống như uống nước lã.