Phàm Nhân Quyết

Chương 27: Quả nhiên



Thật ra từ khi bắt đầu buôn bán thứ này, hắn chưa từng gặp qua người nào uống được nhiều Thiêu Đao Tử như vậy.

Tên mắt đào hoa ở bên cạnh liếm liếm môi, cũng có chút thèm thuồng: “Lão Đại, tiểu đệ đã nghe danh Thiêu Đao Tử này từ lâu, có thể cho ta chút phần thưởng không?”

“Đi đi đi, lấy bát đến đây! Rượu ngon nhóm huynh… đệ cùng chia!”

Giang Phàm giơ ngón tay cái lên nói: “Quả nhiên, đại ca khí phách, hào phóng!”

Đại hán da đen nói: “Tiểu… tử, ngươi lại… lại đây. Hôm nay ông nội vui vẻ, đợi lát nữa sẽ thưởng cho hai ngươi… hai lượng bạc!”

Giang Phàm vội vàng cúi đầu, cười vô cùng vui vẻ. Bạch Tiểu Thúy ở phía bên kia lại bĩu môi, tiểu tử này lại đang âm mưu ý xấu gì, từ lúc hắn lấy hồ lô ra nở nụ cười hèn hạ là nàng ấy đã biết rồi.

Một màn ở căn nhà tranh lần trước vẫn còn chân thật trước mắt, suýt nữa nàng ấy đã tin là thật. Kết quả hơn chục tên hán tử chết mơ mơ hồ hồ, không rõ nguyên nhân.

Điều khiến nàng ấy ngạc nhiên chính là hồ lô lại không tỏa ra ánh sáng chém giết khắp nơi giống như lần trước, thật sự đúng là rượu hàng thật giá thật.

“Tiểu tử ngươi tên là gì?” Tên mắt đào hoa bưng một chén rượu lên, thái độ với tiểu tử da đen này cũng trở nên tốt hơn.

“Hảo hán, tiểu tử tên là Nhị Hắc, người mặt đỏ bên kia là thúc thúc của ta.”

“ừm, ngươi nói hai người đang làm đầy tớ à? Vậy rượu này cũng không phải thứ các ngươi có thể có được.” Tên mắt đào hoa nhìn rượu trong chén, nhưng lại không uống, trong ánh mắt như đang có phần dò xét.

Giang Phàm nở nụ cười thật thà chất phác: “Từ nhỏ ta đã sống ở ven sông, kỹ năng bơi rất tốt, một ngày kia có một con tàu lớn đi ngang

qua, có người rơi xuống nước, ta và thúc thúc ra tay giúp đỡ, đây là phần thưởng của một vị lão gia trên tàu.”

Lúc này tên mắt đào hoa mới ừm một tiếng, nhấp từng ngụm nhỏ, uống rất ngon lành. Thậm chí còn chia cho Giang Phàm một chén, tuyên bố để hắn nếm thử món cực phẩm nhân gian này.

Đám người bên kia nhanh chóng thu thập xong, một hán tử gầy gò xác tay nải đỉ tới, vẻ mặt hưng phấn: “Lão Đại, Đỉnh huynh đệ, có khoảng 120 lạng, còn có sáu bảy món trang sức.”

Giang Phàm có thể thấy rõ hai mắt của hán tử da đen kia sáng lên, chẳng lẽ trước đây hắn ta chưa từng nhìn thấy nhiều tiền như vậy sao?

Quả nhiên, lão đại da đen kia lắp bắp nói: “Đinh huynh đệ, vẫn… vẫn là ngươi có, có, có đầu óc, dòng sông này, lại lại lại béo bở như vậy.

Tên mắt đào hoa nói: “Đương nhiên, sao ta có thể lừa Hùng ca ngài được? Lần này cũng đủ để các huynh đệ vui vẻ rồi.”

Nói xong, hắn ta ngửa đau uống sạch một hơi, đặt chén xuống, lớn tỉêhg nói: “Tốt lắm, mọi

người rất hợp tác, đám ông nội đây lấy tiền, không muốn nhìn thấy cảnh máu me khó coi. Khổ thân cho ông đây ở chỗ này lâu như vậy, tên lái thuyền, nhìn thấy ngọn đồi trước mặt không, cập bến ở phía bên kia, đám ông đây không trì hoãn hành trình của các ngươi nữa.”

Chủ thuyền cũng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đáp lại. Chỉ cần không lấy mạng thì thế nào cũng được.

Miệng của Giang Phàm rất ngọt, dáng vẻ thật thà chất phác, còn trò chuyện vớỉ đám người này rất vui vẻ.

Nhìn thấy thuyền sắp cập bến bên kia đồi, đôi bên đều có hơi không nỡ rời đi.

Nhưng chủ thuyền lại đau khổ nói: “Chỗ này nước cạn, thân thuyền có hơi lớn, khó đến gần bờ. Nhưng mà có thuyền nhỏ có thể đưa mấy vị đại gia xuống, chỉ là thủy thủ đều đã sợ đến mức tay chân tê dại, không dám động đậy”

Lúc này Giang Phàm đã có hơi say, hắn vỗ ngực, tuyên bố bản thân lớn lên ở ven sông, giỏi chèo thuyền, xung phong nhận việc chèo thuyền đưa mấy vị hảo hán này một đoạn.

Bạch Tiểu Thúy không thèm để ý, ngươi nói đi thì đi thôi, theo như nàng ấy nhìn thấy, chỉ e là tên tiểu tử này đang định đưa mấy người này đi vào quỷ môn quan.

Thuyền nhỏ phải qua lại hai chuyến mới đưa hết những người này đi, đại hán da đen vỗ mạnh lên vai Giang Phàm, liên tục khen ngợi hắn chu đáo, sau này có chuyện gì thì đến núi Hắc Sơn Lão Bi tìm mình.

Giang Phàm nghe vậy, lại cười nói: “Hảo hán, sau này nếu có chuyện gì thì để sau này đi, hiện tại tiểu tử có chuyện này muốn làm phiền các vị, không biết các vị có rảnh không?”

Ánh mắt Bạch Tiểu Thúy lóe lên: “Được lắm, tới rồi”