Phản Diện, Tôi Là Mẹ Cậu

Chương 167



Cô không thể nghĩ về ưu điểm của người đàn ông này nữa, miễn cho không khống chế được bản thân thì phải làm sao?

Buối tối, khi dùng bữa tối, Tần Ngộ không xuất hiện, mặc dù Tống Đình Thâm không thích giao tiếp với người lạ, nhưng người khác nói chuyện với anh thì anh vẫn sẽ để ý đến, Vượng Tử lại càng không phải nói, trong một buổi chiều ngắn ngủi cậu đã dễ dàng bắt trái tim của tất cả đồng nghiệp nữ làm tù binh, khiến cho người ta không thể không phục thủ đoạn ghẹo gái cùng với duyên với người khác giới không bình thường của cậu. 𝒯rờ‎ 𝐮m‎ 𝙩r𝐮m‎ h𝐮yề𝘯‎ 𝙩rùm‎ (‎ 𝒯rùm𝒯r𝐮y‎ ệ𝘯.v𝘯‎ )

Nguyễn Hạ nói với Tống Đình Thâm: “Chồng ơi, giúp em bóc vỏ tôm đi, hôm qua em suýt nữa bị rách ngón tay rồi, bây giờ vẫn rất đau.”

Khi cô nói ra lời này, cô còn vươn tay mình đưa cho anh xem.

Đúng là Tống Đình Thâm liền phối hợp kéo tay cô qua, cẩn thận quan sát, đương nhiên là không phát hiện ra vết thương nào hết, có điều anh vẫn phối hợp với diễn xuất của cô, gương mặt tỏ vẻ đau lòng.

Cuối cùng, Tống Đình Thâm chịu khó giúp Nguyễn Hạ bóc vỏ tôm, trên cơ bản anh cũng không ăn được gì, suốt buổi chỉ ngồi hầu hạ Nguyễn Hạ, Nguyễn Hạ ăn tôm đã bóc vỏ với cua ngon lành, không biết thỏa mãn bao nhiêu.

Diễn xuất của hai người cũng không tệ, tất nhiên bọn họ cũng không dám diễn quá buồn nôn, dù sao thì cố quá thành quá cố, Nguyễn Hạ cảm thấy cô với Tống Đình Thâm đúng là cặp hợp tác tốt của Trung Quốc, phối hợp với nhau ăn ý không gì bằng, ít nhất trong một khoảnh khắc, ngay bản thân cô cũng đều không rõ là đang diễn hay là đã đưa cả tình cảm thật sự vào rồi.

Có cái cớ để phối hợp với cô, Tống Đình Thâm vô cùng tự nhiên đổi xưng hô của cô từ “Hạ Hạ” thành “vợ”.

Nói tóm lại, ngoài trừ Giám đốc, Quản lí và cả cô lễ tân, những đồng nghiệp khác đều cảm thấy tình cảm của hai vợ chồng họ rất tốt, con trai cũng rất đáng yêu, một nhà ba người này quả thật là một gia đình tốt kiểu mẫu, khiến cho người ta nhìn thấy vô cùng hâm mộ.

Trong biệt thự có bể bơi, hôm nay Nguyễn Hạ khá hào hứng, đưa Vượng Tử đã khẩn cấp muốn đi nghịch nước ra bể bơi chơi.

Tống Đình Thâm lại không có hứng thú, anh cũng không tình nguyện mặc một cái quần bơi trước mặt nhiều người như vậy, ngồi xuống ghế sofa cách bể bơi không xa nhìn bọn họ bơi lội.

Thật ra Nguyễn Hạ cũng không biết bơi, có điều vốn dĩ nước trong bể bơi này cũng không sâu, trong bể còn có các đồng nghiệp khác, cô cũng yên tâm cả gan đưa Vượng Tử ra chơi, có điều trẻ con dễ học hỏi, không mất bao lâu Vượng Tử đã có thể bơi được một mét rồi.

Buổi tối trên đảo không tới sớm lắm, thỉnh thoảng Tống Đình Thâm cũng sẽ cầm di dộng chụp ảnh bọn họ, chụp lại khoảng thời gian Nguyễn Hạ và Vượng Tử vui vẻ.

Ngay cả khi có người ngồi xuống bên cạnh anh, một lát sau anh mới phát hiện ra.

“Chào anh.” Tần Ngộ lịch sự chào hỏi Tống Đình Thâm: “Không biết anh là người nhà của vị đồng nghiệp nào?”

Tống Đình Thâm đoán đây là lãnh đạo cấp cao nào đó trong công ty Nguyễn Hạ, anh liền nói: “Tôi là chồng Nguyễn Hạ, họ Tống, không biết nên gọi anh thế nào?”

Tần Ngộ cười cười, dáng vẻ nhã nhặn nho nhã khiến cho người khác có hảo cảm: “Tôi họ Tần, Tống tiên sinh, chào anh.”

Tần Ngộ cũng mặc một bộ quần áo bình thường thoải mái, diện mạo của của hắn cũng không tính là xuất chúng, nhưng hắn ngồi cùng với người cực kì có năng lực ở phương diện giá trị nhan sắc này là Tống Đình Thâm cũng không mảy may khiến người khác xem nhẹ sự tồn tại của hắn.

Tuổi tác của hai người hơn kém nhau vài tuổi, nếu như nói Tống Đình Thâm là hormone Tổng Giám đốc tăng cao, vậy Tần Ngộ lại giống như là một học giả nho nhã, mỗi người mỗi vẻ, đều là những người đàn ông ưu tú.

“Sao Tống tiên sinh lại không ra bơi lội?” Tần Ngộ mang giọng ấm áp mà hỏi.

“Tôi không thích bơi lội lắm.” Tống Đình Thâm cũng lễ phép trả lời lại: “Hơn nữa, vợ của tôi bảo tôi ở lại bờ biển để chụp ảnh cho bọn họ.”

Tần Ngộ cười cười: “Nhìn qua Tống tiên sinh chính là kiểu người một ngày có trăm công ngàn việc, bây giờ còn có thể dành thời gian ra để đi chơi với vợ và con, có thể thấy tình cảm của hai người rất tốt, điều này thật sự khiến người ta hâm mộ.”

Tống Đình Thâm đột nhiên nhớ ra, lúc trước anh cho trợ lý Trần điều tra công ty mà Nguyễn Hạ đang làm này, có vẻ như Tần tiên sinh trước mặt đây chính là ông chủ.

Công ty hai bên không có trao đổi bất kì một thương vụ gì, dù sao bọn họ cũng không cùng một lĩnh vực, nhưng trải qua lần nói chuyện này, Tống Đình Thâm cảm thấy ông chủ này của Nguyễn Hạ cũng không tồi. Thoạt nhìn hắn lịch sự khiêm tốn, đối xử với cấp dưới cũng hào phóng chu đáo.

Tuy rằng anh không thích giao tiếp với người lạ, nhưng anh cũng biết đây chính là cấp trên của vợ nhà mình, cũng không thể để cho người ta ngại ngùng nhàm chán, anh hy vọng Nguyễn Hạ đến công ty có thể làm việc vui vẻ thoải mái.