Phản Diện, Tôi Là Mẹ Cậu

Chương 168



“Lần này vẫn là nhờ phúc của quý công ty.” Tống Đình Thâm đã mò mẫm lăn lộn trên thương trường suốt mười mấy năm, lúc anh vừa mới tốt nghiệp cũng phải tự mình ra ngoài chạy việc, cho nên cho dù anh đạt được địa vị hiện tại rồi, anh cũng có thể không đổi sắc mặt mà nói ra những lời khiến người khác cảm thấy rất khéo léo: “Trước kia tôi bận rộn công tác, rất ít khi có thời gian đưa bọn họ ra ngoài chơi, lần này thằng bé lại nhớ mẹ nó, tôi cũng không thể lay chuyển, đành gạt công việc sang một bên mà dẫn thằng bé tới đây. Nếu sớm biết bọn họ sẽ vui vẻ như vậy, tôi hẳn đã dẫn bọn họ đi chơi sớm hơn.”

Tần Ngộ gật đầu, không biết hắn nghĩ tới cái gì, ánh mắt hắn rất là ấm áp: “Vợ của tôi là một người không chịu ngồi yên, cô ấy rất thích ra ngoài chơi. Có điều con người cô ấy khá độc lập, chỉ có một mình cũng có thể chạy khắp thế giới, tôi cũng là không yên lòng được, xếp hết công việc ra đằng sau, tận lực để mỗi lần cô ấy ra ngoài, người bầu bạn bên cạnh cô ấy đều là tôi.”

Tống Đình Thâm ngây người, anh có thể cảm nhận được vị Tổng Giám đốc Tần này hẳn là rất yêu phu nhân của hắn, tiện thể nói: “Tình cảm của vợ chồng hai người cũng tốt lắm.”

“Ừ.” Trong đôi mắt của Tần Ngộ đều là ý cười nhàn nhạt: “Với tôi mà nói, bất cứ điều gì cũng không quan trọng bằng cô ấy. Cho nên, chỉ cần cô ấy vui vẻ, tôi có thể làm được bất cứ điều gì.”

Thật ra Tống Đình Thâm vẫn không có thói quen nói chuyện với người lạ chủ đề sâu như vậy, hơn nữa đây còn là đời tư, lúc anh nói chuyện với bất kì ai cũng rất ít khi nhắc đến chuyện có liên quan đến Nguyễn Hạ, chuyện giữa vợ chồng hai người bọn họ, ngay cả Lê Viễn Hàng anh cũng không nói ra.

Đây là lần đầu tiên anh và vị Tổng Giám đốc Tần này gặp nhau nhỉ.

Cho dù anh muốn phối hợp với Nguyễn Hạ, Tống Đình Thâm cũng thật sự không muốn nói quá nhiều về hôn nhân của bọn họ, về Nguyễn Hạ với một người ngoài.

Tống Đình Thâm không biết phải hùa theo chủ đề này như thế nào, dứt khoát không nói nữa, Tần Ngộ cũng không nói tiếp nữa, ánh mắt của anh lại chuyển đến chỗ bể bơi kia, sắc trời tối hơn, đèn trong bể bơi cũng được mở

lên,chiếu lên ngọn sóng lăn tăn trên mặt nước, vô cùng đẹp đẽ.Toàn thân Vượng Tử chỉ mặc một chiếc quần bơi nhỏ, đeo mũ bơi và kính bơi, vô cùng nghiêm túc học tập cách nín thở dưới nước. Học bơi lội bình thường đều phải bắt đầu học từ nín thở, sau đó học đến thứ đơn giản nhất là bơi ếch.

Nguyễn Hạ giống với nguyên chủ, cũng không biết bơi lội, nước trong bể bơi cũng không sâu, vịt cạn như cô tùy tâm đạp đạp mấy cái coi như là đã nghiền.

Dù sao cô cũng không phải đến đây để bơi lội, mà là để khoe dáng người đẹp.

Người có trước có sau như nguyên chủ, thân thể eo thon chân dài, không lấy ra khoe một phen cũng không khỏi quá đáng tiếc rồi. Đương nhiên, cô cũng không dám trực tiếp mặc bikini, chủ yếu là vì cô vẫn không bước qua được cái giới hạn trong lòng, phải biết rằng lúc cô đi chơi ở trong khu vui chơi trên biển hoặc là bên bờ biển đều mặc một bộ đồ bơi khá là bình thường, dù sao lúc ở thế giới ban đầu thì cô cũng là một người ngực phẳng….

Thói quen trở thành điều tự nhiên, cho dù hiện tại cô đã có dáng người đáng để kiêu ngạo, Nguyễn Hạ cũng chỉ dám mặc bộ đồ bơi bảo thủ như vậy thôi.

Thật ra cô rất muốn hỏi nguyên chủ một vấn đề, rốt cuộc cô ấy luyện dáng người kiểu gì để có thể có được tay chân thon thả, toàn thân không hề có một chút thịt thừa nào, ngực còn không phải là nhỏ nữa?

Nên biết rằng trong cuộc sống hiện thực của cô, người có dáng người gầy mà cô nhìn thấy đại đa số đều là ngực phẳng.

Ông trời thật sự quá mức thiên vị nguyên chủ!

Vượng Tử thích nghịch nước, cậu không muốn lên bờ, Nguyễn Hạ lại thấy thời gian đã không còn sớm nữa, thời gian ngâm trong nước cũng không ngắn, ngón tay của cô đều ngâm đến trắng luôn rồi, thế là cô bèn công chính liêm minh đưa Vượng Tử ra khỏi hồ bơi. Buổi tối Vượng Tử cũng ăn không ít, bụng nhỏ hơi lồi ra, lại còn mặc một chiếc quần bơi nhỏ, nhìn như một chú chim cánh cụt mập mạp vậy.

“Mẹ, con sắp học được cách bơi rồi!” Vượng Tử bị Nguyễn Hạ lôi đi, cậu líu ra líu ríu nói, cái miệng không muốn dừng lại một giây nào.

Nguyễn Hạ hơi cận thị, hơn nữa hiện tại đã là buổi tối rồi, đến gần hơn chút nữa cô mới nhìn thấy Tần Ngộ đang ngồi bện cạnh Tống Đình Thâm, không biết hai người đàn ông đang nói chuyện gì.

Gần như là ngay lập tức, tim Nguyễn Hạ đã nhảy lên tận họng rồi, tuy rằng hiện tại cô vẫn chưa có một căn cứ chính xác có lực nào chứng thực Tần Ngộ sống lại, nhưng cô vẫn luôn tin tưởng vào trực giác của mình. Hiện tại Tần Ngộ tiếp cận Tống Đình như vậy, rốt cuộc là có mục đích gì?