Phân Ngoại Yêu Nhiêu

Chương 88: Xôn xao



Tàng Thiên Hải thật không đơn giản, ở xã hội hiện đại, vẫn được rất nhiều người xưng là nhân vật kiêu hùng, sao có thể đơn giản đây. Tuy rằng phạm vi chỉ vòng vo ở H thị nhỏ bé, nhưng phải biết rằng đây là hiện đại, cho nên hắn có tư cách đặt bút viết hai câu cảm thán "trong lòng có mãnh hổ, tinh tế ngửi tường vi; thịnh yến đã qua đi, lệ cũng rơi đầy mặt". Sở dĩ là kiêu hùng mà không phải anh hùng, chẳng qua bởi vì hắn không theo chính đạo. Điều này vẫn không ảnh hưởng đến sự điên cuồng của hắn, dũng khí, quyết đoán, thành tựu, nhiều người khâm phục cùng sợ hãi, buôn chuyện say sưa, những sự tình kia bọn họ nghe nhiều riết thuộc, nhưng mà một nhân vật như vậy rốt cuộc giáo dục con gái mình ra sao, trừ bỏ thân tín thì không ai biết, đây cũng là lý do Tàng Huyền Thanh hảo thần bí.

Tàng Thiên Hải hi vọng con gái mình, có thể khí phách cùng quyết đoán như nam nhi, thậm chí là âm tàn! Nhưng hắn lại không muốn nữ nhi duy nhất biến thành quái vật bất nam bất nữ, hắn muốn con gái trở thành nữ tử như ái thê. Mặc kệ người khác đánh giá, Tàng Thiên Hải nghĩ, phương thức giáo dục của hắn là thành công, hắn rất vừa lòng, thậm chí đến cuối cùng đột nhiên trúng đạn, dù biết mình không thể sống sót, khóe miệng lại mỉm cười, không hề tiếc nuối.

Hổ phụ vô khuyển nữ, Tàng Thiên Hải rốt cuộc dạy ra một nữ nhi đáng sợ. Tàng Huyền Thanh âm tàn, miên lý tàng châm*, cũng như kiếm của Tây Môn Xuy Tuyết, khi bạn không cảnh giác thì nó tao nhã, chuẩn xác, không tiếng động "hôn" lên cổ bạn, sau đó... Không còn cơ hội hối hận cùng trả thù đâu.

*trong bông giấu kim, ý chỉ trong mềm có cứng, hoặc là ngoài mặt thiện lương, trong lòng ác độc. (nguồn: hoasinhanhca.wordpress.com)

Bề ngoài xinh đẹp luôn là vũ khí bén nhọn và cường đại nhất của phụ nữ, nó có thể tăng thêm khí thế, cũng có thể mê hoặc đối thủ buông lỏng phòng bị. Tàng Huyền Thanh có ưu thế thiên nhiên, cũng hiểu cách lợi dụng, cô đẹp, đẹp đến mức "thiên sinh lệ chất nan tự khí*"; cô mị, mị đến mức "hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh**". Một nữ nhân cường đại như thế làm rất nhiều nam nhân không thể với tới, nhưng Tàng Huyền Thanh không có vì vậy mà sinh ra chướng ngại, không vứt bỏ tâm tính "tiểu nữ nhân", cô cũng thích được nuông chiều, thích được sủng nịch, không suốt ngày nhọc lòng chiếu cố tình nhân, càng hy vọng mình là phi tần được quân vương sủng ái.

*, **: 2 câu thơ trích từ tác phẩm Trường Hận Ca của thi nhân Bạch Cư Dị. Nội dung kể về Dương Quý Phi và Đường Huyền Tông. Bài thơ này rất nổi tiếng, khuyến cáo mấy chế nên đọc! Ý nghĩa thì khá giống "phương Bắc có giai nhân, tuyệt thế mà độc lập, nhất cố khuynh nhân thành, tái cố khuynh nhân quốc", nhằm miêu tả đại mỹ nhân sắc nước hương trời...

Tàng Huyền Thanh thích nhất là ngủ. Hôm nay cuối tháng, cho nên buổi tối cô cần đến Bóng Đêm lấy sổ sách. Ăn cơm tối xong, cô buồn ngủ, liền kéo Mộ Dung Phỉ đi gặp Chu Công. Để Mộ Dung Phỉ nằm nghiêng, ôm eo nàng, nhấc đầu tiến vào ngực nàng, điều chỉnh tư thế thoải mái nhất, thích ý ngủ sâu. Mộ Dung Phỉ mỗi ngày đi ngủ lúc 8h, không sớm không trễ, so về quy luật, có lẽ không ai có thể so với nàng. Nàng hoàn toàn không buồn ngủ, mắt mở to, nhưng cũng không có trở thành mâu thuẫn giữa nàng và Tàng Huyền Thanh.

Tàng Huyền Thanh thích ngủ, Mộ Dung Phỉ thích thân cận cô, vì thế lúc cô ngủ Mộ Dung Phỉ liền trợn tròn mắt, im lặng cùng cô. Tuy rằng mục đích bất đồng, nhưng là hài hoà viên mãn, hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh. Tàng Huyền Thanh đang ngủ, Mộ Dung Phỉ hưởng thụ mùi vị cùng độ ấm trên người cô.

Ước chừng qua một tiếng, Tàng Huyền Thanh từ trong lòng Mộ Dung Phỉ ngẩng đầu lên, híp mắt như mèo lười, cô nhìn tinh linh Mộ Dung Phỉ im lặng, ngáp một cái nỉ non: "Đứng dậy đi, đến thời gian phải lên đường rồi."

Từ sau khi ăn Mộ Dung Phỉ, Tàng Huyền Thanh liền nhận định Mộ Dung Phỉ, không hề có ý tưởng bội tình bạc nghĩa, toàn bộ trái tim đều đặt lên người Mộ Dung Phỉ, không cần nghĩ. Cô tỏ ra thân mật với Mộ Dung Phỉ hơn, ngáp cũng không kiêng dè trực tiếp đối diện mặt Mộ Dung Phỉ, hơi thở phất qua mặt nàng, như lan như xạ, khiến mặt Mộ Dung Phỉ ngứa, kéo theo ngứa ngáy trong lòng.

Mộ Dung Phỉ là một người cực đoan, mâu thuẫn, nàng lãnh khốc, đúng là cái loại không tim không phổi. Nhưng tổng hội có chút đặc biệt tồn tại, người may mắn có thể hưởng thụ tất cả chỉ có một, chỉ có một người có thể xâm chiếm lòng nàng, trái tim ẩn núp toàn bộ thế giới đó sẽ đều kính dâng cho người kia... Tàng Huyền Thanh. Nàng đối Tàng Huyền Thanh cũng là nuông chiều, sủng nịch, chỉ là hiện giờ địa vị của hai người khác xa nhau, chưa đủ để thể hiện ra ngoài. Tàng Huyền Thanh muốn ngủ, suốt một giờ nàng không nhúc nhích, cũng phớt lờ thân thể tê cứng, muốn hôn vưu vật này, cũng ủy khuất bản thân tạm thời nhịn xuống dục vọng. Tàng Huyền Thanh tỉnh, nàng sẽ không do dự, Tàng Huyền Thanh vừa dứt lời, nàng liền hôn lên, thậm chí còn xoay người đè Tàng Huyền Thanh, không hề giữ lại kể ra tình yêu, phóng thích dục vọng của mình.

"Ưm... Haha..." Miệng Tàng Huyền Thanh bị phong bế, cổ họng tràn ra vi phì cùng cười khẽ, biểu đạt cô vui vẻ. Cảm thấy Mộ Dung Phỉ rất là đáng yêu, trong lòng vui mừng được ngay, tuyệt không biết ngượng ngùng, còn có phóng đãng nữa. Nhưng cùng vợ làm yêu, không phải nên như thế sao? Nếu thích, liền rõ ràng biểu đạt ra, để đối phương biết, mình thích. Hai tay cô đỡ eo Mộ Dung Phỉ, sau đó dao động đến lưng, khẽ vuốt, cuối cùng vẫn là đặt lên hai cái bánh bao cô yêu thích nhất a.

Có yêu mới có dục, nếu trong lòng có yêu, sẽ luôn dễ dàng bị gợi lên dục vọng. Tàng Huyền Thanh cảm thấy bụng co rút, phản ứng kia thức dậy nhanh như vậy, ngay cả chính cô cũng hơi kinh ngạc. Không phải không muốn mà giờ khắc này không phải thời cơ tốt, có chút chuyện không làm không được đang chờ cô. Hai tay nâng mặt Mộ Dung Phỉ, dùng chút khí lực mới đẩy nàng cách môi mình, hít sâu hai cái bổ sung dưỡng khí, cũng thừa cơ áp chế nội tâm tao động, mị mị híp mắt, như hồ ly sắp sửa thành tinh, nhíu mày, sóng mắt lưu chuyển, môi nhếch nhẹ, cực kỳ bất mãn Mộ Dung Phỉ.

Cái gọi là chân tình biểu lộ, Mộ Dung Phỉ và Tàng Huyền Thanh cùng một chỗ nhiều hơn vài phần "nhân khí", diễn cảm cũng phong phú lên. Tàng Huyền Thanh bị Mộ Dung Phỉ kích thích vạn tầng tình yêu, trong lòng cảm thấy đáng yêu, rất là ôn nhu khẽ hôn khóe miệng nàng, thanh tuyến mềm mại trấn an: "Hiện tại không thể được, đêm nay trở về tôi sẽ tiếp tục hầu hạ em nha... Tiểu dã thú."

Mộ Dung Phỉ có đôi khi không hiểu phong tình, người ta vừa bực mình vừa buồn cười, nhưng điều này lại khiến Tàng Huyền Thanh yêu thích, chỉ thấy Mộ Dung Phỉ trật đầu như tự hỏi, sau đó đúng lý hợp tình nói: "Hảo!" Không biết mất tự nhiên là vật gì, trêu Tàng Huyền Thanh bật cười, cười đến cả người phát run.

Mộ Dung Phỉ xuống giường, xỏ giày, sau đó đứng ở bên cạnh chuyên chú nhìn Tàng Huyền Thanh, chờ cô đứng dậy.

Tàng Huyền Thanh cười thỏa mãn, đứng lên, ngồi ở bên giường, cũng không cúi xuống mang giày, đôi chân xinh đẹp tuyệt trần lắc lư giữa không trung, giống như tác phẩm nghệ thuật. Cô chưa bao giờ bạc đãi chính mình, thích hưởng thụ, nếu có thể hưởng thụ tuyệt đối sẽ không khách khí, không cần cô nhiều lời, Mộ Dung Phỉ đã hợp tâm ý cô ngồi xổm xuống, động tác ôn nhu bắt lấy chân cô, mặc hài vào cho cô. Cúi đầu nhìn động tác của Mộ Dung Phỉ, khóe miệng vẽ ra một nụ cười, sáng lạn ấm áp.

Mộ Dung Phỉ thật sự càng ngày càng hiểu cách chăm sóc người yêu, giúp Tàng Huyền Thanh mặc hài, tiếp tục đứng lên giúp Tàng Huyền Thanh sửa sang vạt áo, hảo một hình ảnh mỹ mãn hài hoà, thân mật khắng khít.

Lúc này Tàng Huyền Thanh mới bằng lòng rời giường, không có mở miệng ca ngợi hay cổ vũ Mộ Dung Phỉ ân cần cùng ôn nhu, chỉ thưởng cho nàng một nụ hôn, sau đó mỉm cười đi đến bàn trang điểm ngồi xuống, cầm lược chải ba ngàn tóc đen thuận trơn như tơ lụa, động tác thành thạo mà tao nhã, hiện rõ khí chất thanh tú điển cố. Mộ Dung Phỉ đứng ở phía sau, ánh mắt cố định ở trên người cô chưa từng dời, thưởng thức đường cong xinh đẹp.

Khi Tàng Huyền Thanh nắm tay Mộ Dung Phỉ đến đình viện thì Trần Dương đã chuẩn bị xong, ba cỗ xe Lincoln màu đen dài ngoằng. Trần Dương nhìn cả hai tay trong tay, hơi khựng lại, nhưng rất mau lại cúi đầu, nhíu mày, thì thầm: Đại tiểu thư gần đây cứ dính chặt lấy Mộ Dung Phỉ, Tàng gia đời sau...

Trần Dương vẫn không thể nào chấp nhận sự thật này, tâm buộc lên Tàng gia truyền thừa, nhưng cũng bất lực, chỉ có thể âm thầm thở dài lo lắng.

"Đại tiểu thư." Tàng Huyền Thanh đến gần thì Trần Dương khom người xuống, vô cùng cung kính.

"Ừ." Tàng Huyền Thanh dừng bước, hỏi: "Đã đưa tiền cho Lưu Tổ Thông chưa?"

Tàng Huyền Thanh không chỉ ra khoản tiền cụ thể, nhưng Trần Dương nháy mắt liền biết, cô chỉ chính là cặp tiền đêm qua lấy được từ tay Phạm lão và bốn vị đại lão, hắn gật đầu khẳng định, trầm ngâm nói: "Đại tiểu thư yên tâm, đều đã làm thỏa đáng."

"Ừ." Tàng Huyền Thanh tùy ý gật gật đầu, tỏ vẻ đã biết, trên mặt vô biểu cảm, tựa hồ thật sự chỉ là tùy tiện hỏi, làm cho người ta nhìn không thấu cô đang suy nghĩ gì. Một lát sau cô nói: "Đi thôi."

Tàng Huyền Thanh nắm tay Mộ Dung Phỉ "im lặng là vàng" đi đến cỗ xe ở giữa, tài xế đã mở ra cửa xe, cung kính đứng ở một bên chờ đợi các nàng lên xe. Chính là đi đến một nửa, Tàng Huyền Thanh đột nhiên dừng bước, không quay đầu, thanh âm biếng nhác, nói: "Lưu Tổ Thông làm việc ở Tàng gia nhiều năm, cực ít xảy ra sai lầm, trước kia là vậy, hiện tại cũng vậy, nhưng là... Ta lại thấy hắn tựa hồ không giống lúc trước."

Không dừng lại nữa, Tàng Huyền Thanh lôi kéo Mộ Dung Phỉ lên xe đóng cửa, Trần Dương không kịp thấy rõ vẻ mặt của cô, lời nói như lọt vào trong sương mù, nhưng vẫn có thể nghe ra Tàng đại tiểu thư bất mãn. Trần Dương đứng tại chỗ không nhúc nhích, chân mày cau lại cẩn thận hồi tưởng, lúc này mới phát giác quả nhiên như lời Đại tiểu thư nói, Lưu Tổ Thông làm việc hệt như dĩ vãng, nhưng cơ hồ không xuất hiện, thậm chí từ khi Tàng Huyền Thanh tiếp nhận chức vụ lão đại Thanh Liên Hội, Lưu Tổ Thông đều không có lộ mặt qua.

Ánh mắt Trần Dương xuyên thấu qua gọng kính tơ vàng bắn ra một cỗ hàn ý giống sói hoang hung tàn, nói thầm: "Lưu Tổ Thông, nếu ngươi dám phản bội Tàng gia, ta sẽ diệt cả nhà ngươi!"

Trần Dương, đệ nhất trung khuyển của Tàng gia, đúng là chó điên, cả gan làm loạn to gan lớn mật, may mắn... Người nọ là trung thành với Tàng gia.

Tới Bóng Đêm, Tàng Huyền Thanh vẫn kêu Trần Dương và Liễu Thương Nhan đi lấy sổ sách, lôi kéo Mộ Dung Phỉ tiến nhập gian phòng chứa đầy camera. Mộ Dung Phỉ lấy cớ đi tam cấp, ra cánh cửa kia, sau đó ở hành lang gặp Mộc Trung Giản, hai người như cũ nhìn mà không thấy đối phương.

Mộc Trung Giản cúi đầu dựa lên tường, thấy không rõ vẻ mặt của hắn, mà Mộ Dung Phỉ mặt không chút thay đổi, vô cùng lãnh ngạo. Là ai nói qua, chân chính cao ngạo, không phải khinh thị người khác, mà là hoàn toàn bỏ qua người khác.

Khi Mộ Dung Phỉ lướt qua, Mộc Trung Giản không nâng đầu, thanh âm rơi vào tai Mộ Dung Phỉ: "Sở đội trưởng đã trở lại, hắn hỏi ngươi vì sao đã lâu như vậy, mà không có lấy nửa điểm tin tức."

Mộ Dung Phỉ dừng bước, nhìn thẳng phía trước, khẽ cau mày, ánh mắt chớp động vài cái, nhớ lại Tàng Huyền Thanh lúc trước nói qua không thích Phạm lão, còn có lời nói muốn khuynh diệt bốn vị đại lão, vì thế mặt không chút thay đổi hồi đáp: "Trùm ma túy Phạm lão đang lọt vào tầm ngắm... Trừ bỏ Thanh Liên Hội không có tin tức gì, bốn bang hội khác đều sắp sửa giao dịch thuốc phiện."

Nói xong, Mộ Dung Phỉ nhấc chân chạy lấy người, ngạo mạn tới cực điểm. Mộc Trung Giản ngẩng đầu lên, nhìn bóng lưng Mộ Dung Phỉ, nhíu mày. Vì sao Mộ Dung Phỉ lẩn vào Thanh Liên Hội lại không có tin tức của Thanh Liên Hội, biết nhiều về những bang hội khác, điều này khiến hắn cảm thấy có chút quái dị.

Bây giờ không phải thời gian suy tư, tin tức này của Mộ Dung Phỉ rất trọng yếu, khi Mộ Dung Phỉ biến mất ở chỗ rẽ, hắn liền đút tay vào túi quần, thản nhiên rời đi.

Vote đê, cmt đê, hãy cho tui tí động lực đê =))

Bà Thanh cứ vậy hoài chắc tui thăng sớm =))