Phân Ngoại Yêu Nhiêu

Chương 89: Thanh yêu



Đối thủ xứng tầm với Tàng yêu nghiệt đã xuất hiện!

Khách sạn Tường Vy xa hoa nhất H thị, phòng 2903, một nữ nhân xinh đẹp đứng ở ban công, nhìn cảnh đêm phồn hoa bên ngoài, trầm tĩnh không nói. Nàng nhíu mày lo âu. Đây là lần thứ hai nàng đến thành phố này, lần thứ hai ở căn phòng này, bất đồng dĩ vãng, cho dù là quen ở nhà lớn, từ độ cao này nhìn xuống đích thực cảm thụ không đồng dạng, nhưng nàng lại không có nhiều hứng thú.

Lúc này một nữ nhân khác đi ra phòng tắm, vẻ ngoài và khí chất đều phi thường đặc biệt, tóc đen như tơ lụa bị một cây trâm đồng vãn lên, mặc sườn xám màu xám nhạt, trong hai mắt ẩn chứa một sự hờ hững như nhìn thấu hồng trần, đôi chân trần trắng tinh tinh xảo, dẫm nhẹ trên nền đất, bước đi tao nhã nhẹ nhàng hướng đến nữ nhân kia, bộ bộ sinh liên.

Lặng yên không một tiếng động tới gần, sau đó động tác tự nhiên từ phía sau ôm lấy eo nàng, nhấc đầu thân mật đặt lên đầu vai, cọ xát hai cái, ánh mắt cô cũng xuyên thấu qua cửa thủy tinh nhìn ra ngoài, mềm nhẹ hỏi: "Yên, đang nhìn cái gì, mất hồn như thế."

Yên, tên đầy đủ Đạm Đài Yên, nàng thả lỏng thân thể ngã ra sau, thở dài một hơi: "Thanh, em sinh ra ở quân khu, ở quân khu 32 năm, nhưng là nơi này so với quân khu khiến em càng thêm an tâm."

Thanh, họ Diêu, tên chỉ một chữ Thanh, ngoại hiệu Thanh yêu. Cô híp mắt, ánh mắt sâu thẳm, trên vầng trán có một cỗ tà khí, khó có thể nói rõ cảm giác, giọng nói của cô vẫn mềm nhẹ: "Yên, đừng lo lắng, lão phật gia nhà em không phải chính mồm đáp ứng rồi sao? Chỉ cần chúng ta hoàn thành chuyện lần này, bà ta sẽ không phản đối chúng ta ở cùng một chỗ nữa."

Đạm Đài Yên lo âu vẫn chưa vì Diêu Thanh lời nói này mà tán đi, nàng lại khẽ thở dài, thoát khỏi lòng Diêu Thanh, xoay người tựa vào cửa sổ, ánh mắt ôn nhu đặt lên trán Diêu Thanh, chìa ra một bàn tay, ngón tay nhỏ dài xinh đẹp tuyệt trần khẽ vuốt ấn đường Diêu Thanh, phiền muộn thở dài: "Em chỉ biết chị lại chau mày, em không thích. Chị chau mày, trên trán luôn có một cỗ tà khí, ngay cả em nhìn thấy đều có điểm sợ hãi, em không biết cỗ tà khí này là cái gì, bất quá em nghe bà cùng lão đầu tử nói, đây là sát khí, xem chúng sinh như con kiến."

Mi gian Diêu Thanh theo Đạm Đài Yên khẽ vuốt mà giãn ra, cô bắt được tay nàng, cười như không cười, yêu khí dạt dào, hứng thú hỏi: "A? Bọn họ thật sự nói như vậy?"

Đạm Đài Yên không phản kháng, cúi đầu nhìn thoáng qua Diêu Thanh cùng nàng mười ngón giao khấu, ngẩng đầu lên nhìn mặt Diêu Thanh, trầm mặc một hồi, mím môi lên tiếng: "Em biết, bà cho tới bây giờ đều là nói một không hai, việc bà đáp ứng rồi tuyệt đối sẽ không đổi ý. Nhưng em thấy không đáng, nếu không phải vì em, chị cũng không cần đáp ứng bà là sau khi chuyện này kết thúc thì đi M quốc, không bao giờ... Trở về. Diêu thị hiện tại đang ở thời cơ phát triển tốt, lại bởi vì em mà phải bắt đầu một lần nữa..."

Đạm Đài Yên còn chưa nói xong, bị Diêu Thanh đưa hai ngón tay chặn miệng, cô trầm ngâm nói: "Không có gì, so với em, tất cả đều không quan trọng! Em mới là người duy nhất mà tôi trân trọng, không trở lại thì không trở lại, chỉ cần có thể ở bên cạnh em, sao cũng được, chỉ là... Tôi sợ em sẽ không quen."

Đạm Đài Yên trảo tay Diêu Thanh, học động tác của cô, cùng cô mười ngón giao khấu, trong lòng cảm động, nhu tình mật ý đáp lại: "Em cũng vậy, chỉ cần ở cùng với chị, đi đâu đều không sao cả."

Diêu Thanh có thể dễ dàng đoán ý người trong lòng, cô xem hai mắt Đạm Đài Yên có nồng hậu lo lắng, đoán được suy nghĩ của Đạm Đài Yên, trấn an nàng: "Tôi biết em không giống tôi, trừ em ra liền cô độc, em có người nhà, cho nên em sẽ vướng bận, lo lắng người nhà sống có tốt hay không. Nhưng tôi cảm thấy em hoàn toàn có thể thoải mái, buông lỏng tinh thần, chỉ cần lão phật gia nhà em còn ngồi xích đu nghe kinh kịch Bắc Kinh, gia tộc của em tuyệt đối sẽ không sao."

Đạm Đài Yên biết Diêu Thanh luôn nhìn nhận mọi vấn đề thấu đáo hơn cả mình, trong lòng tin lời cô nói, sau đó tựa hồ nhớ tới cái gì, lắc lắc đầu tự giễu nói: "Người khác đều nói chị trèo cao, dòm ngó gia tộc của em, nhưng bọn họ không biết kỳ thật em và chị thật sự rất bé nhỏ. Cơ mà thậm chí cả lão đầu tử, lão phật gia, Trần lão quỷ vẫn có chút kiêng kị chị... Thanh, chị rốt cuộc kinh nghiệm như thế nào, mới có thể đạt tới cảnh giới đó đâu."

Diêu Thanh không biết có cố ý che giấu hay không, dời tầm mắt từ mặt Đạm Đài Yên, xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh nhìn về phía xa xa thoải mái nói: "Tôi không phải đã sớm nói qua với em sao, tôi sinh ra ở một tiểu sơn thôn lạc hậu, có một ngày tuyết lở vùi lấp toàn bộ thôn, chỉ còn lại một mình tôi. Sau đó tôi rời đi, nơi nơi lưu lạc, mãi cho đến khi gặp em."

"Ừ. Đúng vậy, chị nói qua." Đạm Đài Yên nhìn Diêu Thanh, tuy rằng không thấy rõ biểu tình của Diêu Thanh, nhưng nàng lại cảm giác được lúc này cô có chút trầm tư không phù hợp thế giới này. Nàng biết Diêu Thanh có rất nhiều chuyện xưa, lại không có ý định hỏi tiếp, có biết hay không thì sao, chỉ cần có thể xác định chị ấy yêu mình là được.

Diêu Thanh nhìn Đạm Đài Yên, cảm xúc không thể kể ra lại ẩn núp, trêu ghẹo nói: "Như thế nào? Em không tin sao?"

Đạm Đài Yên khẽ lắc đầu, không định dây dưa, nói sang chuyện khác: "Không phải không tin, em chỉ là có chút tò mò, vì sao lần đầu em thấy chị liền có cảm giác giống như đã từng quen biết, hơn nữa chưa bao giờ hoài nghi chị, chẳng lẽ chúng ta đã là phu thê ở kiếp trước?"

Ánh mắt Diêu Thanh bỗng nhúc nhích, nhưng chỉ là trong chớp mắt lại khôi phục, thật khẳng định khẽ cười nói: "Đúng a, đích thực là như vậy, trừ bỏ kiếp trước cùng kiếp này, kiếp sau em vẫn trốn không thoát Ngũ Chỉ Sơn* của tôi."

*ai có xem Tây Du Ký chắc sẽ biết, Tôn Ngộ Không không thể thoát khỏi bàn tay Phật Tổ Như Lai

Đạm Đài Yên thấy Diêu Thanh tự tin như một lẽ đương nhiên, nàng bị chọc cười không muốn quét đi sự hưng trí của cô, phối hợp giả vờ nghi hoặc hỏi: "A? Sao chị khẳng định như vậy?"

Diêu Thanh thần bí cười cười, ngữ khí thâm trầm: "Thiên cơ bất khả lộ."

Đạm Đài Yên cười hạnh phúc. Diêu Thanh chuyên chú nhìn Đạm Đài Yên, tựa hồ toàn bộ thế giới cũng chỉ có người này có thể lọt vào mắt cô, tràn ngập say đắm triền miên.

"Tôi đã giúp em mở nước rồi, nhanh đi tắm đi." Diêu Thanh ôn nhu sủng nịch nói.

Đạm Đài Yên cười giảo hoạt, hồi đáp: "Tốt lắm, chị giúp em tắm nha."

Trong phòng tắm, Đạm Đài Yên ngồi trong bồn hai tay thoải mái đặt ở hai bên, nước ấm chạm tới xương quai xanh. Hơi nước mờ ảo, dáng người uyển chuyển như ẩn như hiện, nếu là ôm tỳ bà che nửa mặt, sẽ càng làm người vô hạn mơ màng. Diêu Thanh sóng mắt lưu động, tất cả đều là ái mộ, hai tay ôn nhu xoa nhẹ cánh tay nàng.

Đạm Đài Yên hưởng thụ nằm ngửa, nhãn cầu nhìn Diêu Thanh chuyển động vài cái, nghi hoặc hỏi cô: "Thanh, chiến dịch truy quét lần này là cả nước, sao bà em lại đặc biệt coi trọng H thị nhỉ? Tuy rằng em nghĩ qua nhất định là bà cố ý khó xử chúng ta, hoặc khảo nghiệm chúng ta, nhưng lại cảm thấy có điểm khó hiểu, nơi này có Sở Thu là cấp dưới lão đầu tử, còn có Trần Minh Ngôn con trai Trần lão quỷ, bà nói hai người kia cũng phối hợp chúng ta, cộng thêm năng lực của chị cũng không khó giải quyết. Hừm... Không nghĩ ra a... Chẳng lẽ bà cố ý thành toàn chúng ta, chỉ là do ngại mặt mũi, cho nên mới phải an bài như vậy?"

Diêu Thanh nghĩ cũng không cần nghĩ, sủng nịch nhìn Đạm Đài Yên, không dừng động tác trong tay, từ từ nói: "Nào có đơn giản như vậy, chỉ là em không có chứng kiến qua những thứ được giấu kỹ thôi. Hiện tại H thị tuy rằng chưa phải khu kinh tế trọng điểm, nhưng là mấy năm nay phát triển, sẽ không khó tưởng tượng ra địa vị sau này của nó. Hơn nữa, H thị chỉ mới được xác lập là thành phố trực thuộc trung ương, chính sách sẽ có rất nhiều ưu thế, sau này tự nhiên phát triển rất mạnh. Lão đầu tử, lão phật gia, Trần lão quỷ đều thông thấu, cho nên lão đầu tử an bài Sở Thu, Trần lão quỷ thậm chí còn để con ruột ở đây, lão phật gia lúc trước bởi vì chuyện của chú em, cho nên chưa có rút tay ra ngoài. Hiện tại đã giải quyết xong, lão phật gia dĩ nhiên sẽ nhúng tay vào. Hừ, chiến dịch truy quét hắc bang trên cả nước, chẳng qua chỉ là muốn huyết tẩy H thị. Bọn họ đã sớm thương lượng xong, Trần lão quỷ ra điều kiện là Trần Minh Ngôn con trai hắn phải thăng chức; lão đầu tử muốn sau khi Sở Thu về hưu, con gái Sở Thu là Sở Thanh Phong tiếp nhận vị trí; mà lão phật gia yêu cầu, chính là phải an bài một người khác tiếp nhận ghế trống của Trần Minh Ngôn sau khi hắn thăng chức."

Đạm Đài Yên nhíu mày, có chút ngạc nhiên, giật mình hỏi: "Phức tạp như thế? Vì sao em một chút cũng không biết, chị lại nhất thanh nhị sở?"

Tay Diêu Thanh mò tới ngực Đạm Đài Yên, nhẹ vỗ, không trả lời vấn đề của nàng, mà là nói sang chuyện khác: "Em đừng nghĩ nhiều quá, việc này không phải việc chúng ta có thể quản. Ngày mai chúng ta phải đi gặp Trần Minh Ngôn cùng Sở Thu, tìm hiểu rõ ràng, sau đó an tâm ở cạnh nhau là tốt rồi."

Đạm Đài Yên biết Diêu Thanh không muốn nói, nhưng trong lòng không bất mãn, bởi vì nàng biết Diêu Thanh muốn tốt cho nàng, hết thảy là vì lợi ích của nàng, người khác có thể không tin, nhưng nàng lại thật sự cảm thấy Diêu Thanh chính là vì mình mà sinh.

Bắt được bàn tay đang vuốt trước ngực mình, sắc mặt Đạm Đài Yên đỏ hồng, chần chờ nói: "Thanh, chúng ta... Cùng nhau tắm, được không?"

Thế giới này không ai hiểu rõ Đạm Đài Yên hơn Diêu Thanh, sao cô không rõ nàng động tình chứ. Cô cười nhẹ, nói: "Hảo."

Diêu Thanh không hề... Ngượng ngùng, đứng dậy bắt đầu khinh giải la thường.

Quần áo trên người Diêu Thanh càng ngày càng ít, Đạm Đài Yên chìm đắm, trợn mắt há hốc mồm. Nàng đích xác là bị mê hoặc, mặc kệ xem qua và sờ qua bao nhiêu lần, lần nào cũng thần hồn điên đảo, chỉ có thể nói Diêu Thanh nữ nhân này quấn kín mít, lúc lộ hàng thì hệt như họa quốc yêu cơ.

Chờ Diêu Thanh bỏ đi hết thảy trói buộc, Đạm Đài Yên chăm chú nhìn, nàng nhích ra, chừa khoảng trống đối diện cho cô. Diêu Thanh buồn cười, mị nhãn như tơ, động tác tao nhã bước vào bồn tắm, ngồi xuống.

Diêu Thanh ngồi xuống, bắt được cổ chân mảnh khảnh của Đạm Đài Yên, giúp nàng thư giãn, sau đó nhẹ nhàng giơ lên đặt ở trên mặt nước, khẽ hôn một cái. Đơn giản trêu đùa là thế, Đạm Đài Yên lại bị dễ dàng vén lên dục vọng.

Diêu Thanh buông xuống đôi chân tinh xảo như tác phẩm nghệ thuật, mỉm cười vẫy Đạm Đài Yên: "Yên, lại đây."

Đạm Đài Yên tựa như bị ngón tay Diêu Thanh câu mất hồn phách, trong ánh mắt mang theo si mê, ngoan ngoãn cúi người, Diêu Thanh tiếp được, ôm nàng vào trong lồng ngực, cả hai ăn ý hôn nhau.

Sinh viên năm 3, bài vở ngập đầu, kiểm tra ngập mặt.