Phân Ngoại Yêu Nhiêu

Chương 90: Ghép đôi



Ngày Diêu Thanh và Đạm Đài Yên tới H thị, cũng chính là ngày Tàng Huyền Thanh và Mộ Dung Phỉ đi Bóng Đêm lấy sổ sách. Tin Thanh – Yên tới, H thị không ai biết, các nàng có thông đạo đặc biệt. Các nàng tới, cũng dự báo thời khắc cục diện chính trị cùng hắc đạo ở H thị sắp bị tẩy bài rồi.

Ở phòng lão bản trong Bóng Đêm, Tàng Huyền Thanh thoải mái ngồi trên ghế, Mộ Dung Phỉ ngồi trên đùi cô, cô nhấc đầu đặt lên vai Mộ Dung Phỉ, nhìn màn hình TV treo đầy tường, thì thào: "Quả nhiên cấm thuốc phiện, sinh ý kém rất nhiều, xem ra tháng sau sẽ lỗ a... Bất quá, tất cả chuyện này đều là đáng giá."

Mộ Dung Phỉ đối với những việc này một chút hứng thú cũng không có, trước mắt nàng cảm thấy hứng thú cũng chỉ có Tàng Huyền Thanh một người mà thôi, nghe ra trong giọng nói Tàng Huyền Thanh có chút đáng tiếc, vì thế trong lòng cũng tiếc nuối theo, hơi nhăn lại mi, tựa hồ tâm tình của nàng tốt hay xấu đều phải xem trạng thái của Tàng Huyền Thanh. . Chươ𝓷g 𝗺ới 𝓷hấ𝑡 𝑡ại ﹏ 𝒯𝚁𝘂 M𝒯𝚁UY𝑬𝐍.𝙑𝐍 ﹏

Tàng Huyền Thanh thở dài, kỳ thật cũng không phải bởi vì tiền tài, nơi này là nơi cha cô lập nghiệp, cho nên cô mới đặc biệt để ý, hi vọng mình có thể siêu việt Tàng Thiên Hải, ít nhất, không thể kém hơn Tàng Thiên Hải. Có lẽ là nhớ ra cái gì đó, trong lòng hơi trống rỗng, vì thế buộc chặt cánh tay, ôm Mộ Dung Phỉ chặt hơn, thậm chí siết đau cả bụng Mộ Dung Phỉ, cảm giác quả nhiên tốt lên rất nhiều. Có lẽ là cảm tạ Mộ Dung Phỉ, trong lòng sinh ra yêu quý, đầu đặt trên vai Mộ Dung Phỉ đột nhiên nhúc nhích, ngậm vành tai nhỏ nhắn vào miệng nhẹ nhàng bú mút, cảm giác kia... Mềm mại, tương tự hương sữa.

Tàng Huyền Thanh khơi dậy dục vọng của Mộ Dung Phỉ, nàng động thân mình, từ dạng chân ngồi trên đùi Tàng Huyền Thanh, biến thành ngồi nghiêng, ánh mắt chăm chú nóng rực nhìn gương mặt yêu mị và xinh đẹp của Tàng Huyền Thanh. Tàng Huyền Thanh buông Mộ Dung Phỉ ra, hoàn toàn thả lỏng dựa vào ghế, mị nhãn như tơ đối diện Mộ Dung Phỉ, không phòng bị không ngượng ngùng, giống như đang nói: Muốn ăn tôi sao? Đến đi.

Mộ Dung Phỉ đương nhiên không khách khí, không chút do dự hôn lên cặp môi đỏ mọng, một tay nâng mặt cô, thuận thế đi xuống, mơn trớn cần cổ tinh tế trơn mềm, sau đó động tác thuần thục cởi sườn xám. Tàng Huyền Thanh không phản kháng, mặc nàng ta cần ta cứ lấy, tay đặt trên đùi nàng, còn cách quần bò bó sát, vỗ về chân nàng.

Cùng Tàng Huyền Thanh một chỗ rồi, Mộ Dung Phỉ học được rất nhiều, lúc này nàng rất nhanh đã giải khai cúc áo Tàng Huyền Thanh, hoàn toàn không có thô bạo như lần đầu tiên, bởi vì không cởi được mà nóng vội, cởi bỏ xong liền đưa tay vào, sau đó tinh chuẩn cầm một khoả địa cầu, khoả địa cầu kia là địa phương nàng thích nhất, không chỉ hình dạng tốt, xúc cảm cũng không phải dạng vừa, mềm mại, ấm áp, co dãn.

Tàng Huyền Thanh đương nhiên không có hứng thú ngoạn văn phòng kích tình, chẳng qua cô chơi cho đỡ chán. Hai người yêu thích phi thường, cực kỳ tận hứng, chú tâm đầu nhập. Di động reo lên đánh vỡ không khí, như cũ là Tàng Huyền Thanh tỉnh táo lại, bắt được tay Mộ Dung Phỉ đang gây nghiệp chướng trước ngực, nghiêng đầu tránh thoát Mộ Dung Phỉ còn muốn hôn, cô vừa định kêu Mộ Dung Phỉ dừng lại, lại không nghĩ rằng Mộ Dung Phỉ không bị ảnh hưởng, Tàng Huyền Thanh cầm tay nàng, miệng nàng vẫn hành động, lưỡi du tẩu qua vành tai và cổ.

"Ưm..." Tàng Huyền Thanh ngâm khẽ một tiếng, cô tạm thời khoan hãy ngăn cản, hưởng thụ thêm chút rồi tính sau. Không sai biệt lắm, mới hành động, nói suông vô hiệu, một tay luồn vào quần áo kéo tay Mộ Dung Phỉ ra, tay còn lại đẩy nàng: "Mộ Dung Phỉ, dừng lại nào."

Mộ Dung Phỉ không vui, nàng đang ngoạn, làm sao có thể đình chỉ. Tuy rằng bất mãn, nhưng nàng cũng dần dần học xong cách sủng nịch Tàng Huyền Thanh, chỉ hơi nhíu mày, miệng chu lên, tỏ vẻ mình bất mãn cùng kháng nghị.

Xem Mộ Dung Phỉ như vầy, tình yêu trong Tàng Huyền Thanh dâng trào, di động đổ chuông cũng không để ý tới, reo thì reo đi, vẫn là an ủi tiểu thiên hạ đáng yêu quan trọng hơn, bộ dáng này thật sự là đáng yêu muốn chết, kìm lòng không đậu hai tay nâng mặt Mộ Dung Phỉ, gần hơn, thật vang dội "muah" một tiếng, sau đó mới nói: "Hiện tại không thể được, buổi tối sẽ trở về hầu hạ em, nhất định khiến em vừa lòng, như thế nào? Hả?"

Lúc này mới hơi hoà dịu cảm xúc của Mộ Dung Phỉ, cũng chỉ có thể đợi buổi tối, nàng nghiêm túc đáp: "Hảo." Thanh âm có chút vang dội, tựa hồ sợ hãi Tàng Huyền Thanh sẽ quên mất chuyện này.

"Hừ... Em, cái tên tiểu dã thú này!" Tàng Huyền Thanh thấy Mộ Dung Phỉ không hiểu phong tình, cười mắng. Mắng xong thì cảm thấy được buồn cười, danh xưng "tiểu dã thú" cực độ phù hợp Mộ Dung Phỉ, không biết kiềm chế, tùy thời tùy chỗ đều phát tình, không phải một tiểu dã thú thôi. Vì thế chính mình nói xong liền nở nụ cười, thậm chí khoa trương hai vai phát run. Mộ Dung Phỉ khó hiểu, nghiêng đầu, khờ dại nhìn Tàng Huyền Thanh.

"Khanh khách... Giúp tôi sửa sang lại quần áo đã." Tàng Huyền Thanh vừa cười vừa nói, nói xong thì tiếp tục cười.

Mộ Dung Phỉ thật biết điều, thật nghe lời, nhưng cũng chỉ với Tàng Huyền Thanh thôi. Tàng Huyền Thanh phân phó, nàng liền giúp Tàng Huyền Thanh kéo áo chỉnh tề, sau đó dùng ngón cái lau son bên môi cô. Chờ Mộ Dung Phỉ giúp cô xong, Tàng Huyền Thanh cũng cười xong rồi, cô đỡ eo Mộ Dung Phỉ ngồi dậy, lại một lần nữa hôn Mộ Dung Phỉ, khóe miệng thoáng cười khen: "Thật ngoan... Tiểu dã thú." Sau đó cô rất hữu ái kéo đầu Mộ Dung Phỉ vào trong ngực mình, cầm di động gọi đi.

Im lặng nhu thuận nằm trong lòng Tàng Huyền Thanh, đầu tựa vào nơi nào đó mềm mại, cảm giác kia thoải mái đến nỗi Mộ Dung Phỉ không muốn nhúc nhích, mắt lộ hung quang nhìn di động trong tay Tàng Huyền Thanh, đáng ghét ~

"Chuyện gì?" Tàng Huyền Thanh hỏi, sau đó liền nghe thấy Trần Dương trả lời: "Đại tiểu thư, sổ sách đều đã sửa sang lại."

"Ừ, ta qua ngay." Tàng Huyền Thanh cúp máy, cười to, bộ dáng yêu nghiệt cúi đầu nhìn Mộ Dung Phỉ y như cục cưng đang bú sữa, nói: "Đi thôi, chúng ta lấy sổ sách xong thì liền... Về nhà! Hửm?"

Tàng Huyền Thanh nắm tay Mộ Dung Phỉ đi vào một gian phòng khác, lúc này bốn gã đại hán đầu trọc đang canh giữ ở cửa, nhìn thấy các nàng lại đây thì nhanh chóng cung hạ thân mình, cùng kêu lên: "Đại tiểu thư, Mộ Dung tiểu thư."

Xưng hô Mộ Dung Phỉ trực tiếp đặt sau Tàng Huyền Thanh, cũng biểu thị địa vị của Mộ Dung Phỉ ở Thanh Liên Hội cao thứ hai chỉ sau Tàng Huyền Thanh, Tàng Huyền Thanh thản nhiên "ừ" một tiếng, Mộ Dung Phỉ không diễn cảm, hai người nắm tay vào phòng, đại hán thông minh khép cửa phòng lại, sau đó hai gã đứng một bên canh chừng.

Trong phòng, Trần Dương cùng Liễu Thương Nhan sóng vai đứng, sau đó đồng thời cúi đầu: "Đại tiểu thư, Mộ Dung tiểu thư."

Tại thời khắc này, Tàng Huyền Thanh lặng đi một chút, sau đó mắt lia qua lia lại giữa Trần Dương và Liễu Thương Nhan, tựa hồ có đồ vật gì đó khiến cô hứng thú, nhưng lại không nắm chắc. Một lát sau cô mới mở miệng nói: "Đều ngồi xuống đi." Cô lôi kéo Mộ Dung Phỉ ngồi lên ghế lão bản. Ghế này là của cô, cô ôm Mộ Dung Phỉ đặt lên đùi, không để ý Trần Dương và Liễu Thương Nhan cảm thụ ra sao.

Trần Dương nhíu mày, hắn còn đang lo lắng Tàng gia đời sau đâu, lúc này thấy Tàng Huyền Thanh hành động, hứa hẹn Mộ Dung Phỉ chính danh. Liễu Thương Nhan cũng có nghe nói, nhưng là nàng còn bán tín bán nghi, gặp qua hai vợ chồng Tàng Thiên Hải – Trương Nghiên Khánh ân ái, rất khó tưởng tượng Tàng Huyền Thanh sẽ thích phụ nữ, người trước mắt còn chưa tính là nữ nhân, chỉ có thể coi là cô gái. Nàng quăng ánh mắt nghi hoặc về phía Trần Dương, Trần Dương và nàng rất tâm linh tương, không cần ngôn ngữ, hắn chỉ thản nhiên gật đầu, giải đáp nghi vấn của nàng. Mà Tàng Huyền Thanh chứng kiến hai người hỗ động, ánh mắt hơi híp giống như phát hiện tân đại lục, thâm ý cười cười.

Mộ Dung Phỉ phóng ánh mắt lên bốn cái rương trên mặt đất, nàng biết trong đó có một rương chứa sổ sách, xem như hợp pháp, hẳn là còn rất nhiều thu chi phi pháp, là chứng cớ phạm tội của Thanh Liên Hội a.

Liễu Thương Nhan ngồi xuống, nói với Tàng Huyền Thanh: "Đại tiểu thư, hai ngày trước cấm bán thuốc phiện, sinh ý đạm đi rất nhiều... Tiếp tục như vậy, khách của chúng ta sẽ bị đối thủ cướp đi."

Tàng Huyền Thanh ôm Mộ Dung Phỉ, tập quán tựa đầu lên vai nàng, vuốt vuốt tay Mộ Dung Phỉ, hứng thú lật qua lật lại, giương mắt liếc Liễu Thương Nhan một cái, ánh mắt có chút biếng nhác, nhưng suy nghĩ lại rõ ràng vô cùng, Liễu Thương Nhan là 21 năm trước bắt đầu đi theo Tàng Thiên Hải, khi đó nàng vẫn chỉ là tiểu cô nương sơn thôn, lưu lạc đến nơi tửu sắc làm "gái". Nhưng nàng trời sanh tàn nhẫn, một lần bồi rượu, bởi vì một vị khách hàng quá phận, nàng đã lớn mật đập bình rượu vào đầu đối phương, sau đó còn cầm mảnh chai vỡ cắm vào bụng hắn. Máu tươi phun mạnh, cũng không thấy nàng kinh hoảng, thậm chí còn dùng giày cao gót bén nhọn chà đạp đối phương vừa té trên mặt đất hai cái. Vừa lúc Tàng Thiên Hải chứng kiến, nhìn trúng sự tàn nhẫn của nàng, vì thế liền mời nàng đi theo bên người. Cho tới bây giờ, nàng vẫn trung thành với Tàng Thiên Hải.

Tàng Thiên Hải từng hướng Tàng Huyền Thanh bình luận qua, Liễu Thương Nhan là một nữ nhân hiếm có, tàn nhẫn hơn rất nhiều nam nhân, sự tình gì cũng dám làm, chẳng qua người này có điểm cừu phú, hơn nữa không có thương hại chi tâm.

Tàng Huyền Thanh ngáp một cái: "Liễu tỷ, ngươi yên tâm, những chuyện phải làm, tất cả đều đáng giá, ta sẽ không để cho của cải của cha mất đi trong tay ta."

Liễu Thương Nhan thật sự là như lời Tàng Thiên Hải nói, không có chút lòng thương hại nào, nàng chỉ quan tâm lợi nhuận của Bóng Đêm, thuốc phiện sẽ hại bao nhiêu người, hại bao nhiêu gia đình, chưa bao giờ nàng tự hỏi. Nàng chưa biết lý do, vì thế cau mày nhìn Tàng Huyền Thanh muốn nói lại thôi.

Trần Dương biết lý do, cũng biết chuyện này càng ít người biết càng tốt, vì thế nói với Liễu Thương Nhan: "Nghe Đại tiểu thư phân phó rồi đi làm là được, đừng hỏi nhiều như vậy."

Liễu Thương Nhan nghe Trần Dương nói xong, mới giãn mày, gật đầu nói với Tàng Huyền Thanh: "Đại tiểu thư, ta đã biết."

Ánh mắt Tàng Huyền Thanh dao động giữa Trần Dương và Liễu Thương Nhan, sau đó cô nói: "Ừ, tốt lắm, cứ như vậy đi. Thu thập một chút rồi trở về thôi."

Tàng Huyền Thanh nắm tay Mộ Dung Phỉ, Trần Dương và Kinh Luân đều theo sau tiến nhập thang máy. Lúc này chỉ có ba người cô tín nhiệm nhất, nói với Trần Dương: "Trần Dương, hãy phái một ít huynh đệ nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Đổng Duệ Triều cùng Lưu Tổ Thông. Nhớ rõ, Đổng Duệ Triều từng nhắc nhở chúng ta, có hai nữ nhân sẽ đến H thị, một người họ 'Đạm Đài'. Ta cảm thấy hai nữ nhân này hẳn là có quan hệ với chiến dịch lần này, mà Đổng Duệ Triều có thể biết mấy tin tức này, cũng không đơn giản. Lưu Tổ Thông... Không thể để cho hắn ở phía sau phá hủy việc tốt, nếu phát hiện vấn đề gì... Ngươi biết làm như thế nào, hửm?"

Trần Dương lẳng lặng nghe, sau đó không do dự, đáp: "Đại tiểu thư, ta biết."

Lúc lên xe, Tàng Huyền Thanh đột nhiên gọi Trần Dương, kêu hắn ngồi chung với mình.

Tàng Huyền Thanh ngựa quen đường quen cũ tựa đầu vào vai Mộ Dung Phỉ, tay nắm tay Mộ Dung Phỉ mười ngón đan xen. Trần Dương cùng Kinh Luân ngồi ở đối diện, Kinh Luân nhắm mắt niệm kinh, Trần Dương trầm mặc nhìn ngoài cửa sổ, chờ đợi Tàng Huyền Thanh mở miệng.

Xe vững vàng chạy, trong đầu Tàng Huyền Thanh nghĩ nội dung cần nói với Trần Dương, cô vừa phát hiện Trần Dương và Liễu Thương Nhan rất xứng, Trần Dương 35 Liễu Thương Nhan 38, đều còn độc thân. Vì thế cô liền có tâm tư muốn ghép hai người thành đôi. Còn có một chuyện rất trọng yếu đó là, hai người kia đều là đối với Tàng gia trung thành và tận tâm, mà cô cùng Mộ Dung Phỉ xác định vững chắc là sẽ không sinh ra cái gì đời sau, cho nên chờ bọn họ sinh nhi đồng rồi, chính mình sẽ hảo hảo nuôi dưỡng, cũng có thể phóng tâm mà đem hết thảy đều giao thác cho hài tử kia.

Tàng Huyền Thanh nữ nhân này thật là... Cô làm lão đại, tổng là nên nghĩ cho cấp dưới. Nói trắng ra, kỳ thật chỉ là vì giải quyết vấn đề người thừa kế, mà không để ý ý nguyện của người ta, liền ích kỷ hạ quyết định.

Qua một hồi lâu, Trần Dương nghĩ Tàng Huyền Thanh sắp ngủ, cô mở mắt ra nói với Trần Dương: "Trần Dương, ngươi cưới Liễu Thương Nhan đi, ta cảm thấy các ngươi rất xứng đôi."

Trần Dương bình tĩnh lãnh khốc, nhưng nghe Tàng Huyền Thanh nói, cũng cả kinh sững sờ, không biết trả lời thế nào. Tàng Huyền Thanh nhắm hai mắt lại, lẩm bẩm: "Ừ, cứ quyết định vậy đi, ta sẽ tìm cơ hội nói với Liễu Thương Nhan."

Nói xong, Tàng Huyền Thanh liền im lặng tựa vào vai Mộ Dung Phỉ, cho dù Trần Dương có muốn nói gì thì cũng không dám quấy rầy, vì thế kẻ luôn luôn trấn định, giết người không chớp mắt, sét đánh không sợ hãi như hắn, vô cùng xoắn quẩy.

Bà Thanh bả tỉnh như ruồi =))

Chương sau đại tỷ lên thớt =))