Pháp Sư Trừ Yêu

Chương 5



Thê tử của hắn?

Ba người chúng ta nhìn xe trượt tuyết, lại nhìn con rắn lớn, hoàn toàn mông lung không hiểu chuyện gì.

5.

Xà yêu quét mắt nhìn chúng ta, ánh mắt dừng lại trên người Chu Trì trong chốc lát, cuối cùng cũng không động thủ. Thấy hắn không có động tác gì khác, chúng ta thở phào nhẹ nhõm, Chu Trì tiến lên trầm giọng nói: “Du Thành, là ta.”

Khói đen thổi qua, xà yêu biến thành một nam nhân trưởng thành thân hình gầy ốm sắc mặt tái xanh. Hắn như cũ canh giữ cạnh chiếc xe trượt tuyết, cau mày nhìn chúng ta:

“Chu Trì? Sao ngươi lại tới đây?”

“Trước tiên không nói cái này,” Chu Trì sắc mặt nghiêm túc, “Nữ tử này tên là...”

Nói tới nữ tử trong chiếc xe, vẻ mặt của Du Thành cuối cùng cũng hòa hoãn hơn một chút: “Nàng là thê tử của ta.”

“Thê tử của ngươi? Nhưng người trong thôn nói nàng mất tích, hay là....” Chu Trì ngập ngừng, dường như vẫn chưa nghĩ ra từ nào để nói mà không kích thích đến xà yêu.

Du Thành hừ lạnh một tiếng, khinh miệt nói: “Người trong thôn? Bọn họ còn ước gì tiễn được Tiểu Phù đi luôn.”

Sau đó, qua lời kể của Du Thành, chúng ta mới hiểu được toàn bộ câu chuyện.

Mấy năm trước, Du Thành đến thôn trang nhỏ ở gần đây, một bên phù hộ cho thôn trang một bên tu luyện, cho tới nay vẫn luôn an ổn không có chuyện gì. Nhưng ba tháng trước, không biết một tên lang yêu từ đâu đến vọng tưởng muốn chiếm núi làm vua, Du Thành cùng hắn đánh nhau, kết quả chính là lưỡng bại câu thương.

Khi đó, Du Thành bị thương gục ở trong bụi cỏ, được một nữ tử lên núi hái thuốc cứu giúp, nữ tử đó chính là Lâm Phù. Sau đó, trong khoảng thời gian Du Thành dưỡng thương, một người một yêu liền nảy sinh tình cảm, tự định chung thân cả đời với nhau.

Nhưng phụ mẫu Lâm Phù lại sớm âm thầm thay nữ nhi định một mối hôn sự, thêm việc có người bắt gặp Lâm Phù với một con rắn to ở bên nhau, người trong thôn mặc dù nhận sự phù hộ của xà yêu nhưng cũng cảm thấy rất sợ hãi, liền cùng nhau mưu kế định đem nàng gả cho một phú hộ ngoài trấn. Lâm Phù đương nhiên không đồng ý, vào một buổi tối lén cùng Du Thành trốn vào trong núi, chuẩn bị bỏ trốn, thế nên mới có chuyện mọi người nói nàng mất tích.

||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||

“Vậy tại sao lại thành ra như này?” Chu Trì chỉ chiếc xe trượt tuyết rồi hỏi hắn: “Còn có dạo gần đây súc vật trong thôn bị tàn sát nữa.”

Du Thành cúi đầu nhìn khuôn mặt ngủ say của Lâm Phù, trong mắt tràn đầy hối hận: “Đều tại ta, không đề cao cảnh giác. Vào đêm ta cùng Tiểu Phù bỏ trốn lại gặp phải lang yêu tập kích, nàng vì đỡ cho ta một chưởng, tâm mạch đều bị tổn hại. Ta liền đưa nàng vào trong sơn động, ngày ngày dùng tu vi của chính bản thân để bảo vệ tâm mạch của nàng ấy.”

“Nhưng cứ như vậy ngươi sẽ...” Nhìn sắc mặt hắn tái nhợt, Chu Trì không khỏi lo lắng.

Nhưng Du Thành chỉ nở nụ cười chua xót, nhìn về phía Lâm Phù với ánh mắt lưu luyến: “Vốn dĩ chính là ta nợ nàng, nếu không phải ta và nàng quen nhau... Trước tiên không nói chuyện hai chúng ta nữa, các ngươi là muốn hỏi dị động trong thôn đúng không?”

Thấy chúng ta gật đầu, hắn lại nói tiếp: “Đó đều là do lang yêu gây ra, hơn nữa gần đây có dấu hiệu cho thấy hắn muốn xuống tay với thôn dân, mấy ngày trước đều là ta ngăn cản, nhưng dần dần cũng không kiên trì được nữa. Mặc dù ta căm ghét việc thôn dân bức ép Lâm Phù, nhưng... tốt xấu gì cũng đã phù hộ cho họ lâu như vậy, cũng không thể trơ mắt đứng nhìn lang yêu làm xằng làm bậy.”

Nghe hắn nói xong, ba người chúng ta đều trầm mặc, đặc biệt là Bạch Tương Ngôn, vậy mà hắn lại không mở miệng đâm chọc, hai mắt mông lung không biết đang suy nghĩ điều gì.

Nhưng sự im lặng này không kéo dài được quá lâu, liền bị tiếng sói tru ngoài động cắt ngang.

Mặt Du Thành biến sắc, nói một tiếng “Không ổn”, liền giơ tay bày một tầng kết giới bên ngoài chiếc xe trượt tuyết, sau đó hóa thành một luồng khói đen xẹt qua bên người chúng ta.

Lang yêu tới rồi sao? Ta nhìn về phía hai người còn lại, đang định mở miệng hỏi thì lại nghe thấy bên ngoài động dần dần từng đợt tiếng sói tru.

Không ổn, xem ra đối phương không phải chỉ có một người, chỉ dựa một mình Du Thành khẳng định không chống đỡ được. Nhưng dựa vào tốc độ của ta và Chu Trì thì đợi đến khi đuổi tới nơi chỉ e rằng cũng đã muộn rồi.

Ta đang cực kỳ gấp gáp, đúng lúc nhìn thấy Bạch Tương Ngôn đang ngây ngốc đứng ở một bên. Ta hít sâu một hơi, kéo tay áo hắn: “Bạch Tương Ngôn.”

“Hửm?” Hắn phục hồi lại tinh thần, nhìn ta chằm chằm trong chốc lát, rồi lại cười nói: “Nhược Cẩn muốn ta đi hỗ trợ sao?”

Ta gật gật đầu.

“Nhưng sao ta lại phải đi giúp họ chứ, đại yêu phù hộ nơi này cũng có phải là ta đâu.” Bạch Tương Ngôn nghiêng đầu nhìn ta: “Mặc dù ta thuộc phái chủ hòa, nhưng chắc cô cũng biết, Yêu tộc chúng ta sẽ không can dự vào sự tranh đấu giữa hai bên Yêu tộc khác.”

Ta lập tức cứng họng. Bạch Tương Ngôn nói cũng phải, hắn không nhất thiết phải cuốn bản thân vào cuộc tranh đấu vì một thôn làng nhỏ.

“Sư muội, không sao, mau đi thôi.” Chu Trì đi đến cửa động, liếc Bạch Tương Ngôn một cái rồi thúc giục ta.

“Xin lỗi, là ta lắm miệng.” Ta thu lại ánh mắt, nhấc chân chuẩn bị đuổi theo Chu Trì.

“Hazz, ai bảo ta nợ cô chứ.”

Một tiếng than nhẹ lướt qua bên tai, ta cảm nhận được bên hông bị người khác ôm lấy, mà tất cả mọi thứ xung quanh nhanh chóng xẹt qua trước mắt, đến khi ta phản ứng lại mới nhận ra bản thân đã ở ngoài động, đang cưỡi trên lưng một con hồ ly to lớn màu trắng.

“Bạch, Bạch Tương Ngôn?”

Ta trợn to hai mắt, vuốt bộ lông mềm mại trên lưng, có chút không tin nổi.

Con hồ ly trắng quay đầu lại, có chút đắc ý híp híp mắt, từ trong miệng truyền ra giọng nói của Bạch Tương Ngôn: “Nhược Cẩn, nhớ kỹ, ta là vì cô, không phải vì ai khác.”

Dứt lời, hắn thét một tiếng dài, dùng đuôi cuốn lấy Chu Trì, nhún người một cái liền nhảy vào giữa trời đêm.

Có Bạch Tương Ngôn hỗ trợ, chúng ta rất nhanh liền đuổi đến thôn trang - chỉ là sắc mặt Chu Trì không ổn cho lắm.

“Bạch Tương Ngôn! Ta từng trêu chọc ngươi sao!”

Chu Trì bị Bạch Tương Ngôn dùng đuôi cuốn lấy rồi quăng quật loạn xạ trên đường, huynh ấy phun một nhúm lông hồ ly ra khỏi miệng, cuối cùng không nhịn được tức giận hét lên..

Bạch Tương Ngôn hừ một tiếng, không để ý tới Chu Trì, mà tỏ ý bảo ta nhìn về phía trước: “Nhìn xem, Du Thành sắp không ổn rồi.”

Nhìn theo ánh mắt của Bạch Tương Ngôn, Du Thành đang dốc toàn lực mở ra màn chắn ngăn cản bầy sói đang không ngừng lao lên, mà bản thân hắn cả người giống như tắm trong bể m.áu.

Phía trước hắn, là lang yêu đang điên cuồng cười to; ở phía sau, là ngọn lửa hừng hực, là phòng ốc sụp đổ ngổn ngang, là thôn dân đang ôm lấy nhau run bần bật.