Pháp Sư Trừ Yêu

Chương 6



Phía trước hắn, là lang yêu đang điên cuồng cười to; ở phía sau, là ngọn lửa hừng hực, là phòng ốc sụp đổ ngổn ngang, là thôn dân đang ôm lấy nhau run bần bật.

6.

Ta vội vàng nhảy xuống khỏi lưng Bạch Tương Ngôn, vừa cắm đầu chạy về phía Du Thành vừa hô lên: “Sư huynh! Huynh mau dẫn những thôn dân này đến nơi an toàn, chỗ này giao cho ta!”

“Muội...” Chu Trì còn muốn nói gì đó, nhưng ta đã chạy mất.

Bạch Tương Ngôn đi theo bên cạnh ta, thỉnh thoảng dùng đuôi quét bầy sói sang một bên để mở đường. Mà ở trước mặt Du Thành, lang yêu đã xuyên qua lá chắn, sắp cắn vào yết hầu của Du Thành.

Ta móc phù chú ném về phía lang yêu, lại bị hắn chặn được ở giữa đường. Lang yêu hung hăng liếc ta một cái, ngay sau đó liền tung chưởng về phía bên này.

“Nhược Cẩn, tránh ra!”

Bạch Tương Ngôn tiến lên một bước, phun hồ hỏa từ trong miệng ra, ép cho lang yêu không thể không lùi bước.

“Ha ha, Hồ tộc...” Lang yêu nhìn thoáng qua chỗ lông bị đốt, biểu cảm càng thêm hưng phấn, lại thêm một tiếng hú dài, đàn sói từ bốn phương tám hướng vọt tới.

Hồ hỏa vây xung quanh chúng ta, từng đàn sói muốn lại gần đều bị thiêu đốt tan thành mây khói, nhưng cũng khiến chúng ta không thể tiến lên được.

“Như này không được.” Ta nhìn bầu không khí nóng rực, sát lại gần bên tai Bạch Tương Ngôn, nhỏ giọng nói: “Đợi lát nữa ngươi mặc kệ ta, cứ phun thẳng hồ hỏa là được.”

Bạch Tương Ngôn nghiên đầu nhìn ta, khuôn mặt hồ ly lộ ra vẻ không đồng tình, nhưng vẫn đồng ý nói: “Được.”

Nhiệt độ nóng bỏng xung quanh dần dần rút đi, hồ hỏa cũng càng ngày càng nhỏ, lang yêu đắc ý nói với chúng ta: “Đây là không trụ được nữa chứ gì? Từ bỏ chống cự ta còn có thể cho các ngươi toàn thây...”

Lang yêu còn chưa nói xong, Bạch Tương Ngôn lại đột nhiên bạo khởi, nhào lên cắn vào cổ hắn. Lang yêu bị đau giãy dụa kịch liệt, giơ vươn móng vuốt đâm về phía mắt của Bạch Tương Ngôn.

Ta tiến lên vài bước, dùng chân dẫm móng của lang yêu xuống đất, khiến cho hắn không thể động đậy, lại lật tay phải, một thanh trường kiếm liền nằm trong bàn tay. Ta nắm chặt chuôi kiếm, dùng toàn lực đâm kiếm vào ngực lang yêu.

Lang yêu rú lên một tiếng, giãy giụa một hồi dần dần không còn động tĩnh gì nữa, cuối cùng biến về hình dạng một con sói bình thường, nằm trên mặt đất không nhúc nhích.

Phòng ngừa vạn nhất, ta còn thu hắn vào trong lồng khóa yêu, dự định vài ngày sau sẽ đưa vào trong tháp khóa yêu. Tất cả mọi chuyện đã xong, Bạch Tương Ngôn cũng biến về hình người, chỉ là tai và đuôi vẫn chưa biến lại.

Bạch Tương Ngôn lau khuôn mặt bị dính máu, nhưng lại khiến cho vết máu loang ra khắp mặt, nhất thời còn có chút đang sợ hơn. Phía bên kia, Chu Trì dẫn theo các thôn dân đi về phía bên này, sau khi nhìn thấy bộ dạng hiện tại của Bạch Tương Ngôn, tất cả thôn dân đều nơm nớp lo sợ không dám tiến lên.

“Yêu quái! Lại có một con yêu quái nữa!” Cuối cùng có người sợ hãi hô to.

Ta nhíu mày, vừa định bước lên giải thích, lại thấy Du Thành lung lay đứng dậy. “Các vị, lang yêu hại người đã ch.ết, thôn trang tạm thời không còn gì đe dọa nữa.” Du Thành suy yếu nói.

“Ngươi nói không còn đe dọa là sẽ không còn thật sao, ai biết tên yêu quái bên kia có lai lịch thế nào chứ!”

“Đúng vậy, nếu không phải tại yêu quái các ngươi, chúng ta làm sao phải ngày đêm lo lắng hãi hùng chứ!”

“Không phải ngươi nói sẽ phù hộ cho chúng ta sao? Vậy tại sao còn có lang yêu tới đây!”

Thôn dân ngươi một câu ta một câu, khiến sắc mặt Du Thành vốn đã trắng bệch lại càng thêm xám xịt. Chu Trì chắn ở giữa chúng ta và thôn dân, cuống quít giải thích đầu đuôi ngọn nguồn, nhưng thôn dân đang ngập tràn phẫn nộ không chịu nghe hắn giải thích, thậm chí bắt đầu tấn công Chu Trì.

“Các ngươi không phải đại sư sao, sao lại đi cùng tên yêu quái này?”

“Lẽ nào các ngươi là cùng một đám? Các ngươi lại muốn làm gì?”

“Nhìn xem” Bạch Tương Ngôn ôm lấy bả vai ta, nhẹ giọng thì thầm cười nhạo bên tai ta, “Đây chính là những người chúng ta vừa cứu giúp, xem ra người ta cũng không cảm kích gì đâu!”

Ta không nói gì, chỉ là mặt dần dần trầm xuống.

“Lâm Phù.” Du Thành đột nhiên đọc tên nữ tử kia, khiến tất cả thôn dân có mặt ở đây đều sửng sốt. Nhìn phản ứng của bọn họ, sắc mặt Du Thành lạnh băng: “Sao các ngươi không hỏi Lâm Phù đi đâu rồi.”

“Cái này...” Trưởng thôn ban đầu ấp a ấp úng trong chốc lát, rồi lại ra vẻ hợp tình hợp lý nói: “Không phải đã bị ngươi ăn rồi sao?”

Sau câu nói đó của trưởng thôn, mọi người lại bắt đầu làm ra vẻ lòng đầy căm phẫn, thậm chí có người còn giơ cuốc vây xung quanh chúng ta. Bạch Tương Ngôn cười cười nhìn hết thảy, nhưng ta thấy trong mắt hắn ta không hề có một tia độ ấm.

“Đi thôi.” Hắn kéo cánh tay ta: “Không cần quan tâm đến những người này, ta dẫn cô đi.”

Ta nhìn thân hình lung lay sắp đổ của Du Thành, cùng với bóng lưng Chu Trì đang ra sức giải thích, lắc đầu.

“Sao vậy?” Bạch Tương Ngôn đột nhiên nắm chặt tay, giọng nói sớm đã không còn sự hờ hững như trước đây: “Cô còn muốn giúp những người này sao?”

Lần này ta không lắc đầu, cũng không gật đầu: “Chỉ là có một số việc cần phải kết thúc.”

Bạch Tương Ngôn nhìn ta chằm chằm, độ cong nơi khóe miệng chợt biến mất: “Giao cho sư huynh tốt của cô huynh không được sao? Ta không thích những người này, muốn rời khỏi chỗ này, cô không đi cùng ta sao?”

Đẩy bàn tay đang gắt gao nắm chặt cánh tay của mình, ta nhíu mày nhìn Bạch Tương Ngôn nói: “Ngươi đừng náo loạn...”

“Vân Nhược Cẩn.” Hiếm khi nào Bạch Tương Ngôn gọi thẳng cả họ tên ta. Hắn cúi đầu, kìm nén lửa giận hỏi ta: “Ta là yêu, bây giờ bọn họ muốn đối phó ta, cô còn muốn giúp bọn hắn? Muốn vứt bỏ ta?”. Truyện Gia Đấu

Ta lùi về phía sau một bước, kiên định nói: “Ta là pháp sư trừ yêu, hiện tại có một số việc không thể không làm, đợi xong ta sẽ giải thích với ngươi.”

Hắn lại nhìn ta chằm chằm trong chốc lát, bỗng nhiên giận quá hóa cười: “Đúng, cô là pháp sư trừ yêu, ta là yêu, vốn dĩ không phải là người chung đường.”

Một trận khói trắng thổi qua, Bạch Tương Ngôn biến lại thành hồ ly trắng, cuối cùng nhìn ta một cái thật sâu rồi nhảy vào bóng tối biến mất không thấy đâu nữa.

Hazz, con hồ ly ngốc này.

Ta nhìn về phía bóng tối hồi lâu rồi mới thu hồi tầm mắt, quay người nhìn về phía đám thôn dân vẫn đang ngây ngốc đứng đó, bình tĩnh xoa xoa cổ ta.

“Bây giờ…” Ta dạo bước đến trước mặt bọn họ, nở nụ cười cực kỳ hiền lành: “Cần tính sổ thì nên tính sổ thôi.”