Pháp Sư Trừ Yêu

Chương 7



Ta nhìn về phía bóng tối hồi lâu rồi mới thu hồi tầm mắt, quay người nhìn về phía đám thôn dân vẫn đang ngây ngốc đứng đó, bình tĩnh xoa xoa cổ ta.

“Bây giờ…” Ta dạo bước đến trước mặt bọn họ, nở nụ cười cực kỳ hiền lành: “Cần tính sổ thì nên tính sổ thôi.”

7.

“Lâm cô nương? Lâm cô nương?” Ta vỗ vỗ khuôn mặt của nữ tử, thấy nàng từ từ tỉnh lại, cuối cùng cũng yên tâm thở phào một hơi nhẹ nhõm. Lâm Phù chậm rãi mở mắt, sau khi thấy ta, lại nhìn một vòng bốn phía xung quanh, hoang mang nói: “Đây là...”

“Đây là nhà cô.” Chu Trì trả lời nàng ấy. Ta lùi về phía sau một bước, đợi Chu Trì giải thích với Lâm Phù.

Tối hôm qua sau khi mọi chuyện đã bình ổn, chúng ta liền đưa Lâm Phù từ trong sơn động ra ngoài. Khi đó Du Thành đã suy yếu đến mức không đứng nổi, nhưng sau khi thấy Lâm Phù đang hôn mê bất tỉnh, vẫn giãy giụa di đến bên người nàng, nhẹ nhàng đặt lên mặt Lâm Phù một nụ hôn.

“Yêu quái! Ngươi đã làm gì nữ nhi của ta!”

Một đôi phu thê trung niên xông vào, lại bị ta cầm kiếm chặn ở phía trước.

“Ngươi!” Nam nhân trung niên tức muốn hộc m.áu dùng tay chỉ chỉ, nhưng lại kiêng kị vũ khí trong tay ta, chậm chạp không dám tiến lên. Du Thành nhìn về phía đôi phu thê kia, từ cổ họng phát ra một tiếng cười khinh miệt: “Ngược lại bây giờ các ngươi lại nhớ ra Tiểu Phù? Không phải là vẫn muốn gả nàng gả cho phú hộ trấn trên, tích cóp tiền cho nhi tử các ngươi cưới vợ sao?”

Nghe thấy hắn nói như vậy, ta mới phát hiện ra phụ mẫu Lâm Phù ở trong đám người phía sau, còn có một thanh niên co rúm không dám tiến lên.

“Ấy, vị... tiên quân này, hiểu lầm, đều là hiểu lầm.” Trưởng thôn bước ra, xoa xoa bàn tay lấy lòng cười nói: “Lâm phụ Lâm mẫu cũng là muốn chọn cho nữ nhi một người tốt.”

“Ồ?” Khí thế hùng hổ dọa người của Du Thành không bớt đi chút nào: “Lẽ nào không phải ngươi muốn tặng Tiểu Phù cho tên phú thương kia làm tiểu thiếp sao, để hắn lui tới thôn trang buôn bán nhiều hơn nữa?”

Trưởng thôn sửng sốt, nụ cười trên mặt sắp không giữ được nữa: “Tiểu Phù là một hài tử hiểu chuyện, nhất định có thể hiểu cho chúng ta...”

“Câm miệng!” Du Thành quát.

Nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Du Thành, trưởng thôn ngậm miệng không dám nói gì nữa.

Không để ý tới thôn dân nữa, Du Thành đặt tay lên trên lồng ngựcLâm Phù, dần dần, từ lòng bàn tay hắn từng dòng tinh quang lấp lánh thoát ra, chảy vào cơ thể Lâm Phù.

“Mấy năm phù hộ này, xem như ta thay Tiểu Phù trả ân dưỡng dục của các ngươi, sau này không ai nợ ai, Tiểu Phù nàng ấy, nên bắt đầu cuộc sống của chính mình rồi.”

Theo lời nói của Du Thành, trên mặt hắn dần dần bị phủ bởi một lớp vảy màu đen, có thể thấy sắp không duy trì nổi hình người nữa.

“Này, Du Thành!” Chu Trì hô một tiếng, tiến lên vài bước muốn ngăn hắn lại.

Ta giữ chặt Chu Trì, nhìn huynh ấy lắc đầu: “Sư huynh, bỏ đi, đây là quyết định của chính bản thân Du Thành.”

Du Thành cảm kích nhìn ta cười cười, sau đó quay đầu, dịu dàng nhìn về phía Lâm Phù. Có vô số tinh quang từ người hắn bay ra ngoài, quay xung quanh hắn cùng Lâm Phù, giống như muôn vàn ngân hà đang chúc phúc cho bọn họ.

Chúng ta cứ lẳng lặng đứng nhìn, cho đến khi những tinh quang kia tiêu tan, cho đến khi không xong nhìn thấy bóng hình đầy lưu luyến của Du Thành nữa.

Nghe xong lời kể của Chu Trì, Lâm Phù thật lâu sau cũng không nói gì, cúi đầu suy nghĩ một hồi rồi mới gian nan mở miệng: “Vậy, Du Thành huynh ấy...”

Ta thở dài, chỉ vào đống quần áo ở đầu giường Lâm Phù: “Ngươi nhìn xem.”

Lâm Phù lúc này mới phát hiện trong đống quần áo có gì đó cựa quậy, ngay sau đó một con rắn nho nhỏ thò đầu ra.

“Đây là... Du Thành!”

Con rắn nhỏ ngây thơ chớp chớp mắt, hình như không hiểu nàng đang nói cái gì. Nhìn ánh mắt cầu xin giúp đỡ của Lâm Phù, ta giải thích: “Tin tốt là Du Thành vẫn còn sống; tin xấu là, hắn vì cứu ngươi đã đem tất cả tu vi của bản thân độ cho ngươi, cho nên bây giờ biến về hình dáng khi còn chưa được khai linh trí.”

“Nói cách khác, huynh ấy không nhận ra ta?” Lâm Phù thấp giọng nói.

Ta còn chưa kịp trả lời, con rắn nhỏ giống như nghĩ ra điều gì đó, thè thè lưỡi, hưng phấn bò dọc theo cánh tay Lâm Phù vươn ra bò lên bả vai nàng ấy, thân mật cọ cọ mặt nàng.

“Có lẽ,” ta nhìn một người một xà, mỉm cười nói “Nói không chừng hắn vẫn còn nhớ tình cảm của bản thân đối với ngươi.”

Chờ Lâm Phù thu dọn xong đồ đạc, liền ôm Du Thành đi ra khỏi phòng, mà phụ mẫu của nàng, trưởng thôn, cùng với thôn dân đã đứng chờ ở ngoài cửa phòng của nàng từ lâu.

Trước đó Du Thành đã dùng tu vi của bản thân độ cho Lâm Phù, hiện giờ nàng cũng coi như nửa người nửa yêu, hơn nữa Du Thành cũng đã từng được thôn dân cung phụng, cho nên bây giờ nàng nhất định phải thay mặt Du Thành cho thôn dân, cũng như cho tương lai của chính bản thân mình một cái công đạo.

Trưởng thôn vừa kính sợ vừa sợ hãi, do dự không dám tiến lên, phụ mẫu Lâm Phù cũng dẫn theo nhi tử của bọn họ nép ở phía sau, sợ hãi nhìn nàng.

Ánh mắt ta tràn đầy tìm tòi nghiên cứu nhìn về phía Lâm Phù, cuối cùng nàng sẽ lựa chọn như nào đây?

“Du Thành phù hộ cho các vị đến nay cũng đã tận tình tận nghĩa, cũng không làm bất kì việc gì có lỗi với thôn trang, nhưng các đêm hôm qua các người ngàn vạn lần không nên oán trách huynh ấy, chỉ trích huynh ấy như vậy.” Lâm Phù nhìn mọi người một vòng, mặt đầy nghiêm khắc: “Hiện giờ ta, Du Thành đã tận lực hoàn thành những việc bản thân nên làm, từ giờ trở đi chúng ta và thôn dân không ai còn nợ ai, mọi người tự bảo trọng.”

“Còn phụ thân mẫu thân,” Lâm Phù quay đầu, nhìn về phía hai người đang co rúm ró, cười khổ một tiếng, “Cảm tạ ân dưỡng dục của hai người, nhưng sau này, ta muốn sống vì bản thân ta.”

Trưởng thôn vươn tay, còn muốn níu kéo xem sao, nhưng lại bị ánh mắt của nàng dọa sợ phải lùi về sau. Lâm Phù vuốt dọc theo vảy rắn của Du Thành, cả người chìm trong ánh mặt trời, đi về phía bên ngoài thôn.

“Đây là quyết định của ngươi?” Ta cùng Chu Trì đi theo Lâm Phù ra đến cửa thôn, ta hỏi nàng.

“Ừm, từ khi bọn họ coi sự trợ giúp của Du Thành là điều đương nhiên, không biết cảm ơn tạ ân, phần phù hộ này sẽ không bao giờ rơi xuống đầu bọn họ nữa.” Lâm Phù không chút nào lưu tình nói.

Đối với chuyện này, ta tỏ vẻ không có ý kiến. Chu Trì lại hỏi: “Vậy kế tiếp cô có tính toán gì không?”

Lâm Phù nhìn núi rừng tươi tốt xanh mướt một màu phía xa xa, sắc mặt dịu dàng: “Ta định sẽ đưa theo Du Thành đi dạo khắp nơi, tìm xem có biện pháp gì có thể giúp huynh ấy khôi phục tu vi hay không.”

“Thật sự không khôi phục được cũng không sao, dù sao hiện tại ta đã là nửa người nửa yêu, thọ mệnh rất dài, ta có thể luôn chờ huynh ấy, chờ đến khi huynh ấy nhớ lại ta. Ừm... Nếu huynh ấy vẫn luôn như thế này? Thì cũng không cần vội.”

“Ta muốn đưa huynh ấy đi qua muôn sông nghìn núi, cảm nhận thế gian phồn hoa, cho đến khi ta mất đi, cho đến... đời đời kiếp kiếp.”

Đến khi bóng lưng Lâm Phù hoàn toàn biến mất trong rừng cây, ta cùng Chu Trì đều thổn thức thở dài. Ta quay đầu, nhìn về phía một gốc cây bên cạnh: “Bạch Tương Ngôn, xuất hiện đi.”

Chu Trì trợn mắt không dám tin: “Bạch... Không phải hắn đi rồi sao?”

Gió thổi qua tán cây phát ra âm thanh xào xạc, trừ cái này ra, bốn phía lặng ngắt như tờ, giống như đang cười nhạo hết thảy những gì ta nói đều là ảo giác.

Ta không nói gì, chỉ không chớp mắt nhìn chằm chằm vào một chỗ. Cuối cùng, một tiếng thở dài truyền đến, một bóng trắng từ phía sau thân cây đi ra.

“Đúng thật là không có gì qua được mắt cô hết.” Bạch Tương Ngôn gãi gãi đầu, cực kỳ bất đắc dĩ nhìn ta.

Ta trợn mắt, biết ngay tên nhóc này sẽ không dễ dàng bỏ đi như vậy, có lẽ từ tối hôm qua đến giờ vẫn luôn lén trốn ở gần đây.

Chu Trì chỉ Bạch Tương Ngôn: “Không phải ngươi đi rồi sao!”

“Đúng vậy,” Bạch Tương Ngôn lắc lắc đầu, “Nhược Cẩn, tối hôm qua ta bị cô chọc tức không nhẹ, bây giờ còn chưa nguôi giận đâu!”

“Ừm.” Ta hào phóng thừa nhận.

“Ừm? Chỉ ừm thôi?” Bạch Tương Ngôn nhướn mày.

Ta giữ chặt cổ tay hắn, kéo hắn dẫn vào trong thôn: “Trước tiên ngươi đi với ta đã.”

Đợi đến khi chúng ta quay lại trong thôn, trưởng thôn bọn họ vẫn còn đang túm tụm lại không biết thương lượng cái gì. Nhìn thấy ta cùng Chu Trì, sắc mặt cực kỳ vui mừng, nhưng khi thấy Bạch Tương Ngôn ở phía sau ta, vẻ mặt vui mừng lại lập tức biến thành sợ hãi.