Phế Sài Truy Mỹ Ký

Chương 9: Bằng hữu



Nói đến tai hoạ ngầm, Lê Mộc mấy ngày qua vẫn luôn tự hỏi, trận tai nạn xe cộ kia, rốt cuộc là ai động tay động chân với chiếc xe, sau này Lê Mộc đã từng hỏi người khác.

Sau tai nạn xe cộ, bởi vì mọi người đều vội vã đưa hắn đi bệnh viện, cho nên không ai canh chừng chiếc Porsche màu đỏ bị vỡ thành bánh quai chèo kia, có thể là thời điểm đập lên xe hàng làm đổ bình xăng, qua vài phút, xe đột nhiên xảy ra nổ mạnh, hơn nữa xe bị thiêu đến hoàn toàn thay đổi, ngay cả giám định sự cố cũng không làm được.

Rốt cuộc là ai làm ra chuyện như vậy, hận hắn như vậy, đến mức muốn đẩy Lê Mộc vào chỗ chết.

Hơn nữa ngay tại thời điểm hắn xảy ra tai nạn xe, vị hôn thê chưa từng thấy mặt kia của hắn cũng biến mất, đến tận bây giờ còn không có tin tức, trận tai nạn xe cộ này liệu có quan hệ gì với nữ nhân chạy trốn kia không.

Lê Mộc đối với vị hôn thê trên danh nghĩa kia cũng không có bao nhiêu hảo cảm, mấy thứ hôn ước chính trị của xã hội thượng lưu nói trắng ra chính là vì ích lợi hai nhà, hắn cũng chưa từng gặp nữ nhân kia, bộ dạng là cao hay lùn là béo hay gầy hắn cũng không biết, huống hồ chính vì nữ nhân kia bỏ chạy mới dẫn đến Lê Mộc tử vong, hắn đúng là có chút chán ghét hôn ước này.

Ở nhà chưa được mấy ngày, mấy bằng hữu trong đại viện đã đến thăm hắn rồi. Có rất nhiều, có con thứ ba của Cao gia nhà hàng xóm Cao Tiểu Triều, lão nhị của Lăng gia Lăng Hồ, nghe giống Lệnh Hồ, đương nhiên còn có nha đầu Triệu gia Triệu Linh, kỳ dị chính là nha đầu này nhũ danh kêu Hổ Nữu, lúc nghe thấy cái tên này Lê Mộc thiếu chút nữa không nhịn được cười phá lên.

Các ngươi có thể tưởng tượng, một tiểu cô nương nhà bên lanh lợi hoạt bát, bộ dạng quả thật ngây ngô non nớt a, kết quả xa xa gọi đến một câu: "Hổ Nữu, mẹ ngươi gọi ngươi về nhà ăn cơm!" Loại trường hợp này ngẫm lại thật cười đến đau đít được không, ha ha ha.

"Ê, đầu gỗ, sau khi từ bệnh viện trở về sao không tìm chúng ta đi chơi." Cao Tiểu Triều nhìn thấy Lê Mộc trong nháy mắt liền đập tới một cái bốp.

"Tiểu Triều? Tôi gần đây mới vừa về đến nhà, đoạn thời gian trước trí nhớ có hơi không rõ ràng lắm, cho nên mới không tìm các cậu." Lúc nhìn thấy ba người bạn này, Lê Mộc cũng trong nháy mắt cảm thấy được được một cảm giác quen thuộc, từ nhỏ hắn đã không có bạn bè, hiện tại thoắt cái có ba người, hắn có chút kinh hỉ.

"Thôi bỏ đi, lần này nể mặt cậu sinh bệnh, tạm tha cậu, mấy ngày nữa bọn này mời, mở tiệc đón gió cho cậu, đến lúc đó nhất định phải đi nha." Lăng Hồ bên cạnh đi lên giúp Lê Mộc giải vây.

Triệu Linh liền lập tức đến cho Lê Mộc một cái ôm thật to, bất quá ôm này không giống như Hàn Vũ trước đó, mà là một cái ôm bạn bè thật sự, tức thì khiến Lê Mộc ấm áp trong lòng.

Triệu Linh vừa buông Lê Mộc liền vội vàng nói: "Anh Mộc Mộc, lúc bọn em vừa mới từ bên kia lại đây, nghe nói vị hôn thê Lãnh Huyên kia của anh trở lại Lãnh gia rồi, cho nên vội vội vàng vàng chạy tới nói cho anh biết."

Ớ? Nữ nhân kia lại trở về rồi, xem ra ta phải nghĩ biện pháp giải trừ hôn ước với nàng a, bằng không, giả sử mình hiện tại thích nữ đi nữa, cũng không muốn kết hôn với một cô gái không quen biết đâu.

Sau đó ba người lại cùng Lê Mộc tán gẫu lên mấy chuyện thú vị hồi nhỏ của Lê Mộc và bọn họ, Lê Mộc cũng cảm giác mình đã chậm rãi sát nhập vào nhân vật Lê Mộc này rồi. Qua cả buổi chiều, bốn người tán gẫu thực hăng say, nhưng bởi vì đã đến giờ cơm, ba người kia cũng trở về nhà.

Tới thời điểm ăn cơm tối, hôm nay rất không bình thường.

Không biết hôm nay là ngày trọng đại hay là có chuyện gì xảy ra, không riêng gì ba ba của Lê Mộc - Lê Tân đã trở lại, mà ngay cả Lê lão gia tử cũng đã về tới nhà, phải biết Lê Mộc ở nhà mười mấy ngày nay hai người bọn họ còn chưa từng về nhà ở qua đâu.

Nhưng mà hai người về đến nhà sắc mặt cũng không tốt lắm, hai người đều tự mình hiểu lấy không nói một câu nào, kết quả làm cho toàn bộ bữa cơm chiều tối tràn ngập bầu không khí quỷ dị, Lê Mộc ăn mà kinh hồn táng đảm.

Lê Mộc nhanh chóng ăn cho xong, đứng lên muốn trở về phòng, phải biết loại không khí này tốt nhất là tránh cho xa ra.

Nhưng sau khi Lê Mộc đứng lên, chân trước vừa mới bước ra, chân sau còn chưa đuổi kịp, đã thấy Lê lão gia tử ngẩng đầu hướng về phía hắn nói: "Lê Mộc, lát nữa đi thư phòng tìm ta, ta có lời nói với ngươi."

Trong lòng Lê Mộc thất kinh, kêu to không tốt, thái độ này của lão gia tử khẳng định không có chuyện tốt lành gì. Bất quá trong lòng nghĩ thì nghĩ, chờ sau khi Lê lão gia tử cơm nước xong, Lê Mộc vẫn thành thật miễn cưỡng bước chân đến thư phòng.