Phi Lai Hoành Họa

Chương 52



Nghe thấy lời nói của Thẩm Nam Kha, đôi mắt của Hoắc Dận Kỳ bỗng trầm xuống, hắn hỏi: “Sao nàng lại biết cái tên này?”

Thẩm Nam Kha chỉ cười, đáp: “Tại sao lại muốn né tránh câu hỏi này? Ta hỏi là nàng ấy là ai?”

“Thẩm Nam Kha, bổn vương hỏi sao nàng biết cái tên này?”

Ánh mắt của Hoắc Dận Kỳ lúc này bị tức giận đến mức muốn bốc hỏa, nhưng bây giờ Thẩm Nam Kha đã không còn sợ nữa, nhìn hắn rồi trả lời: “Lần trước ngài nói lúc đang hôn mê.”

“Còn gì khác nữa không?”

Thẩm Nam Kha nhìn kỹ, ánh mắt Hoắc Dận Kỳ ngay giờ phút này đây với cô tràn đầy sát ý. Cô nắm chặt tay mình: “Hết rồi.”

“Thẩm Nam Kha, nàng tốt nhất là đừng gạt ta.” Cảm xúc của Hoắc Dận Kỳ cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, Thẩm Nam Kha nhìn hắn, hắng giọng nói: “Cho nên Hoắc Dận Kỳ, người đó rất quan trọng với ngài đúng không?”

Hoắc Dận Ký nhẹ nhàng ừ một tiếng, xem như là đã trả lời. Mà chỉ tiếng ừ nhẹ nhàng này thì Thẩm Nam Kha cuối cùng cũng hiểu rõ.

Cô bật cười, duỗi tay lau mặt mình, nói: “Được, Hoắc Dận Kỳ nếu như trong lòng của ngài đã có người rồi vậy thì nửa đêm hôm khuya đừng chạy đến phòng của ta nữa. Người mà ngài không cần đến lẽ nào ngài không cảm thấy ghê tởm sao?”

Hình như đây không phải là lần đầu tiên cô nói ra những lời này, Hoắc Dận Kỳ vậy mà lại nở nụ cười, sau đó ngay lúc Thẩm Nam Kha còn chưa kịp phản ứng thì hắn đã đè cô xuống giường, tay hắn thì đang xé quần áo của cô.

“Hoắc Dận Kỳ, tên khốn nhà ngài. Ngài chỉ biết bắt nạt ta thôi, mau thả ta ra.”

Thẩm Nam Kha bắt đầu liều mạnh giãy giụa, nhưng cô lại không biết được ngay lúc này mọi sự phản kháng của cô càng làm kích thích sự ham muốn chinh phục của người đàn ông. Quần áo trên người của Thẩm Nam Kha rất nhận đã bị cởi bỏ hết, đôi tay cô giãy giụa quá mức điên cuồng nên Hoắc Dận Kỳ dùng dây thắt lưng trói tay cô lại. Thẩm Nam Kha bắt đầu dùng chân đá hắn, nhưng Hoắc Dận Kỳ lại bắt lấy khuôn mặt của cô, sau đó cả tay và miệng đều dừng trên bụng dưới của cô.

Cả người Thẩm Nam Kha nổi tầng tầng lớp lớp da gà, cô gắt gao nhắm chặt đôi mắt mình lại, nước mắt không ngừng chảy xuống từ đôi mắt của cô.

Cô hắng giọng nói lên một câu thoại kinh điển: “Hoắc Dận Kỳ, đừng ép ta phải hận ngài.”

“Hận?” Lúc nghe thấy từ này, Hoắc Dận Kỳ chỉ cười, ngón tay khiêu khích, tuy rằng cơ thể cô chỉ trải qua một lần ân ái. Nhưng mà ở lúc ấy, cô thật sự có phản ứng. Nụ cười Hoắc Dận Kỳ lập tức trở nên thâm sâu hơn, nói: “Thẩm Nam Kha, cơ thể của nàng so với miệng lưỡi của nàng còn thành thật hơn nhiều. Hận ta ư? Thẩm Nam Kha, cho dù là hận ta đi nữa thì đã làm sao? Nàng muốn giết ta sao?”

“Ngài tưởng ta không dám sao?” Thẩm Nam Kha mở to đôi mắt, nhìn hắn dõng dạc nói. Động tác của Hoắc Dận Kỳ dừng lại trong chốc lát, ngón tay dừng lại giữa hai chân của cô, Thẩm Nam Kha lập tức khép chặt chân mình lại.

Hoắc Dận Kỳ cúi đầu, lúc muốn hôn lên môi cô thì Thẩm Nam Kha lạp tức né tránh. Hoắc Dận Kỳ duỗi tay véo ngực cô một phát, Thẩm Nam Khi bị đau nên lập tức thả lỏng đôi chân mình. Ngay lúc này, đôi tay của Hoắc Dận Kỳ đã lan ra đến giữa chân của Thẩm Nam Kha.

Lúc chạm vào nơi nhạy cảm trên cơ thể của cô, Thẩm Nam Kha liền gắt gao cắn chặt đôi môi mình, không muốn miệng cô phải phát ra âm thanh đó, nhưng lại không có cách nào để ngăn cản sự thay đổi trên cơ thể, toàn bộ vòng eo đều hơi nhô lên.

Giọng nói của Hoắc Dận Kỳ nhẹ nhàng ở bên tai cô thốt ra: “Sao nào? Bây giờ còn muốn giết ta không?”

Ngay từ lúc bắt đầu, ý muốn lăng nhục cô của người đàn ông chưa bao giờ dừng lại, Thẩm Nam Kha nhắm đôi mắt lại nói: “Hoắc Dận Kỳ, trên thế giới này, nhất định sẽ xuất hiện một người, đem những tổn thương và đau khô mà lúc này ngài ban cho ta, toàn bộ sẽ gia tăng ở trên người của ngài!”

Những lời nói của Thẩm Nam Kha khi lọt vào tai của Hoắc Dận Kỳ lại khiến hắn bật cười. Hắn nói: “Thẩm Nam Kha, vậy bổn vương có phải nên chúc nàng muốn gì được nấy không?”

Ngày hôm sau, lúc Thẩm Nam Kha tỉnh dậy chỉ cảm thấy cơ thể đau đớn như bị xé ra thành hai vậy. Cô vươn tay bắt lấy khung giường bên cạnh, lúc đang cố gắng để ngồi dậy thì có tiếng gõ cửa nhè nhẹ.

Thẩm Nam Kha ngẩng đầu lại nhìn thấy Nhược Âm bước vào, trên tay còn cầm lấy một bát thuốc.

Đồng tử cô hơi co rút lại, những vết thương trên người cô cũng tốt lên nhiều rồi, hai ngày trước cũng không cần uống thuốc nữa. Nhưng mà bây giờ, thuốc trên tay Nhược Âm kia…

Ngay lúc Thẩm Nam Kha còn đang bận rộn suy nghĩ, Nhược Âm đã đi tới trước mặt cô, thưa: “Thuốc này, nương nương tốt nhất vẫn nên uống đi, tốt cho cơ thể của nương nương ạ.”

“Vậy sao?” Thẩm Nam Kha cười nhạt một tiếng, không chút ngại ngùng cầm lấy chén thuốc, nói: “Nếu như ta đoán không sai thì thuốc này sẽ không để cho ta có thai đúng không?”

Thẩm Nam Kha nói xong có thể thấy được vẻ mặt hơi ngưng đọng của của Nhược Âm. Thẩm Nam Kha uống hết bát thuốc, nói: “Ngươi không cần nói đâu, ta có thể hiểu. Ngài ấy không muốn có con đúng không? Ta cũng không muốn.”

Nhược Âm có hơi kinh ngạc nhìn người con gái ở trước mặt, Hoắc Dận Kỳ là một người đàn ông bình thường, cho dù là ở ngoài mặt thì hắn là người không được sủng ái nhất trên triều đình. Nhưng những người con gái trên đời này, ai lại không muốn leo lên cây đại thụ hoàng gia này chứ?

Cho nên những năm gần đây, đây cũng không phải lần đầu tiên Nhược Âm thay Hoắc Dận Kỳ xử lý những việc như thế này. Mỗi một lần đều là người con gái không biết sự tình gì trực tiếp uống hết, hoặc là đòi sống đòi chết cho bằng được.

Nhưng trước giờ chưa từng có ai bình tĩnh như Thẩm Nam Kha vậy.

Kinh ngạc thì kinh ngạc đó, nhưng Nhược Âm cũng nhanh tay thu hồi khau thuốc lại, kéo một nha đầu ở bên cạnh tới, thưa: “Nàng ấy là Tiểu Ảnh, sau này nàng ấy sẽ theo và ở bên nương nương. Người vẫn có thể thường đến thăm Dao Bình, nếu như không có chuyện gì khác thì nô tì xin xuống trước.”

Nói dứt lời thì Nhược Lâm lui xuống, Thẩm Nam Kha nhìn bóng lưng nàng ta một lúc rồi quay sang nhìn nô tỳ gọi là Tiểu Ảnh kia, hỏi: “Hoắc Dận Kỳ là để ngươi đến giám sát ta phải không?”

Nghe thấy lời này của Thẩm Nam Kha, Tiểu Ảnh nhất thời quỳ xuống ‘bịch’ một tiếng, run rẩy thưa: “Nô tỳ không dám ạ.”

“Có gì mà dám với không dám chứ. Ta bây giờ muốn ra ngoài hít thở không khí trong lành, Hoắc Dận Kỳ không có nói là sẽ giam lỏng ta chứ.”

“Vậy để nô tì chuẩn bị quần áo cho nương nương.” Thẩm Nam Kha còn đang muốn nói không cần đâu, nhưng lúc đối diện với ánh mắt sạch sẽ kia lúc nàng ấy lại chỉ có thể nuốt ngược lời nói vào trong.

Niên Khương Địch đã lâu lắm rồi không nhìn thấy bóng dáng của Hoắc Dận Hàn rồi. Từ lần trước bản thân bị cưỡng ép kia, hắn ta dường như bắt đầu trở nên bận rộn hơn, bận tới nỗi ngay cả thời gian ăn cùng nàng ta ăn một bữa cơm cũng không có.

Trong lòng Niên Khương Địch nói không tức giận thì không thể nào, ngay lúc này đầy tớ tới báo là Niên Họa Chi tới.

Đối với người em gái thứ này, Niên Khương Địch tự nhiên cũng sẽ biết tâm tư của nàng ta. Từ bé tới lớn, nàng ta chỉ muốn cướp những thứ của nàng, từ trang sức cho tới hôm nay, cư nhiên muốn cướp lấy người đàn ông của nàng?

Nghĩ tới đây, khóe miệng Niên Khương Địch cười lạnh thâm sâu hơn nói: “Vậy sao? Để muội ấy vào đi.”

“Tỷ tỷ.” Rất nhanh Niên Hoạ Chi đã đi vào bên trong, chiếc trâm cài tóc bằng ngọc trên đỉnh đầu nương theo động tác của nàng ta mà phát ra âm thanh ‘leng keng leng keng’. Niên Khương Địch nhìn cách trang điểm tinh tế của nàng ta là hiểu rõ Niên Hoạ Chi đang nghĩ gì, nói: “Thật tiếc quá, hôm nay Thái Tử điện hạ…”

Lời của Niên Khương Địch còn chưa nói xong thì nhìn thấy Hoắc Dận Hàn từ sau lưng Niên Họa Chi đi tới, đôi mắt rõ ràng trầm xuống, cho nên hai người họ là cùng nhau quay về sao?

Giống như không nhìn thấy ánh mắt không vui vẻ gì mấy của Niên Khương Địch, Niên Họa Chi ôm lấy tay nàng ta nói: “Tỷ tỷ, hồi nãy trên đường đi vừa hay em gặp Thái Tử ca ca, cho nên liền cùng huynh ấy tới đâu. Tỷ có biết không? Lần lũ luỵ này, Hoàng thượng quyết định tổ chức buổi cầu nguyện trước ngày mùa thu.”

“Vậy sao?” Niên Khương Địch cười cười, ánh mắt liếc qua người Hoắc Dận Hàn, nói: “Nhưng mà từ trước tới giờ, buổi cầu nguyện đều do Hoàng thượng cùng vớ Thái Tử điện hạ và một số các vị Vương gia cùng nhau đi, muội…”

Lời của Niên Khương Địch còn chưa nói xong, Niên Họa Chi đã nói tiếp: “Trời ạ, tỷ tỷ. Sao tỷ lại ngốc thế? Tỷ quên rồi sao, sau buổi cầu nguyện vào ngày thu của Hoàng thượng thì là hoạt động săn thú một năm một lần của Hoàng gia đó. Trước khi tỷ xuất gia cũng từng đi qua mấy lần, sao tỷ lại quên rồi?”

Câu nói trước đó của Niên Chi Hoa, tuy rằng Niên Khương Địch cố gắng tỏ ra thản nhiên nhưng sắc mặt vẫn là thay đổi đi một ít. Hoắc Dận Hàn bên cạnh cuối cùng cũng lên tiếng nói: “Phải đó Niên Nhi, phụ hoàng đã định xong ngày tốt rồi, qua thêm mười ngày nữa gì đó chúng ta có thể đi rồi.”

Hoắc Dận Hàn cuối cùng cũng đi tới khi lời nói vừa dứt, tay nhẹ nhàng đặt trên bả vai nàng ta, nhẹ nhàng ôm nàng ta vào trong lòng.

Hành động vô ý này nhưng lại đủ để khiến cho tâm trạng của Niên Khương Địch yên tâm trở lại, nụ cười trên mặt Niên Họa Chi hơi cứng đờ nhưng rất nhanh lại vui vẻ nói: “Đúng đó. Tỷ có phải rất vui không? Muội nhớ lúc trước, mỗi lần chúng ta đều được Hoàng thượng ban thưởng, có một năm, Hoàng thượng cho tỷ tỷ một chiếc áo lông chồn màu đen, làm em ghen tị lắm luôn.”

Nghe Niên Họa Chi nói vậy, Hoắc Dận Hàn cười rộ lên, nói: “Chi Nhi à, vậy lần này muội phải cố lên nhé. Ta nghe nói, không chỉ có phụ hoàng thôi đâu, bên Bát đệ cũng có một chiếc áo lông chồn quý giá hơn nữa kìa.”

“Nói đến Bát Vương gia, liên quan đến hôn sự của Chi Nhi mà Thái Tử điện hạ nói lúc trước…” Lời của Niên Khương Địch vừa nói tới đây thì đã trực tiếp bị Niên Họa Chi cắt ngang: “Tỷ Tỷ, Chi Nhi vẫn còn nhỏ. Bây giờ cũng chưa muốn thành thân.”

Lời Niên Họa Chi thì nói vậy, nhưng khuôn mặt trở nên đỏ ửng. Niên Khương Địch một bên cười cười nói nói, một bên ánh mắt lại trầm xuống.

Niên Hoạ Chi, muội thật sự nghĩ rằng, vị trí Thái Tử phi này, muội muốn là có thể đạt được sao?

Thẩm Nam Kha dẫn theo Tiểu Ảnh đi thẳng ra khỏi Vương phủ, lúc trên đường đi cô gặp được Mộc Tử Cảnh, thế là liền đòi hắn thẻ bài ra phủ. Vốn còn cho rằng Mộc Tử Cảnh sẽ không đồng ý nhưng không ngờ được hắn lại đồng ý sảng khoái đến thế. Hơn nữa, không biết tại vì sao, Thẩm Nam Kha cảm nhận được ánh mắt hắn nhìn cô có hơi quái lạ.

Nhưng mà lại không nói được nguyên do vì sao, hơn nữa sau khi nhận được thẻ bài thì cô cũng ném việc này ra phía sau. Trên con đường lớn, nhìn thấy đám người đang rộn ràng nhộn nhịp kia, ngay cả âm thanh rao bán hàng kéo đuôi nhau kia, Thẩm Nam Kha cảm thấy tâm trạng của cô tốt lên nhiều rồi.

Tiểu Ảnh vẫn luôn bám sát ở ngay phía sau cô, ngay tại lúc có người xém tí nữa va phải Thẩm Nam Kha thì Tiểu Ảnh để cho chính bản thân nàng xoay một vòng lớn rồi sau đó bình an ngã xuống đất.

Thẩm Nam Kha hơi sửng sốt nhưng không nói gì, tiếp tục bước về phía trước.

Trước mặt có một sạp bán hàng, trước mặt treo đầy những món trang sức rực rỡ. Thẩm Nam Kha đi tới, lấy xuống một món trang sức nhỏ, đang suy nghĩ muốn mua cho Nhược Âm và Dao Bình một cái thì có một trận tiếng vó ngựa điên loạn vang lên.