Phi Lai Hoành Họa

Chương 53



Thẩm Nam Kha còn chưa kịp phản ứng thì Tiểu Ảnh đứng bên cạnh đã nhanh chóng kéo cô lui về sau một bước, ngay tại thời điểm Thẩm Nam Kha vừa đứng vững thì vó ngựa đầu đàn kia đã trực tiếp dẫm quầy sạp hàng kia nát bét.

Toàn bộ quá trình có lẽ còn chưa tới mười phút, Thẩm Nam Kha mở to đôi mắt, nhìn lại lần nữa, chỉ nhìn thấy người đang cưỡi trên ngựa rút cây trường kiếm bên người ra, trực tiếp kề ngay dưới cổ họng của kẻ bán hàng rong, nói: “Ta đã nói qua với ngươi rất nhiều lần rồi phải không? Lạc Nhạn Quốc chúng ta không cho phép người ở đây quầy sạp bán hàng, mỗi lần nói ngươi đều không nghe thấy?”

Người rút cây kiếm kia, lông mày rậm và đôi mắt sáng, trên người mặc bộ trường bào màu bạc trắng, đỉnh đầu là một vương miện màu vàng, vẻ mặt cương nghị và tuấn tú.

Nghe thấy lời người kia nói, Thẩm Nam Kha xoay đầu nhìn Tiểu Ảnh đứng ở bên cạnh hỏi: “Chuyện này là như thế nào?”

“Nương nương không biết đâu ạ, những người bán hàng rong vừa nhìn thấy là người của Đại Lương Quốc. Vài năm trước, Đại Lương Quốc và Lạc Nhạn Quốc chúng ta đã kết thành mối thù, Thái Tử của Đại Lương Quốc thậm chí đã nói xằng nói bậy trực tiếp trên buổi yến tiệc mừng thọ của Hoàng Thượng. Cho nên Hoàng Thượng đã hạ lệnh, không để cho bất kỳ bá tánh hoặc binh lính nào của Lạc Nhan Quốc được bày bán hàng rong ở đây. Có quầy bán hàng rong ở đây, Hoàng Thượng tự nhiên sẽ không khoan nhượng.”

“Vậy người đó là ai?” Thẩm Nam Kha chỉ về người đàn ông đang cưỡi ngựa ở trước mặt hỏi.

“Hắn là thống lĩnh của ngự lâm quân, Đoạn Trường Ca. Nương nương đừng thấy hắn còn trẻ tuổi, Hoàng thượng rất xem trọng hắn, chỉ là Đoạn đại nhân sinh ra tình tính chính trực, ở trên triều đình có những thứ người khác không thể nhìn thấy.”

Tiểu Ảnh nói xong thì cứ cảm thấy ánh mắt của Thẩm Nam Kha vẫn luôn nhìn nàng chằm chằm, trong lòng nàng kinh ngạc, vội vàng nói: “Nô tỳ lỡ lời, những sự việc trên triều đình, nô tỳ không nên nói xằng bậy.”

Thẩm Nam Kha lắc đầu, đang định nói gì đó, thì người bán hàng rong kia đã quỳ xuống, cầu xin: “Đại nhân tha tội, chúng tôi thật sự không còn cách nào khác nữa. Hiện giờ Đại Lương Quốc gian nịnh lộng quyền, dân chúng lầm than, chúng tôi thật sự không còn cách nào nữa rồi mới một đường tới đây. Vẫn cầu xin đại nhân hạ thủ lưu tình.”

Nghe thấy hắn nói vậy, sắc mặt của Đoạn Trường Ca chẳng có chút nào thay đổi, nói: “Cho dù là vậy, nhưng đây là Hoàng thượng của chúng ta ban hạ lệnh, không thể là không thể. Bây giờ ta hạ lệnh cho ngươi, ngay lập tức cút khỏi đây. Nếu không thì đừng trách ta hạ thủ vô tình.”

“Đại nhân đã nói như vậy, thì tiểu nhân hôm nay sẽ ở tại đây. Ngoại trừ thành thủ đô này, thì ta cũng chỉ còn con đường chết thôi. Chết dưới tay đại nhân thì tốt xấu gì cũng coi như là một nam tử hán.”

Đoạn Trường Ca tuyệt nhiên lại không nghĩ tới cư nhiên lại có một người không sợ chết đến đây, đôi mày nhất thời trùng xuống, nhìn những quần chúng đang vây lại xem náo nhiệt kia, biết bản thân dù không muốn ra tay thì cũng nhất định phải ra tay rồi.

Nghĩ tới đây, hắn dứt khoát rút cây kiếm ra đang muốn di chuyển tới đầu của người nọ thì có một giọng nói truyền đến: "Đợi đã."

Động tác tay của Đoạn Trường Ca nhất thời dừng lại, quay đầu nhìn thì chỉ thấy một người con gái mặc áo xanh đứng giữa đám đông đang nhìn hắn. Trên mặt nàng được che lại bằng tấm che mặt cùng màu, đôi mắt của nàng lúc nhìn hắn hơi linh động.

Không phải nghi ngờ, người này chính là Thẩm Nam Kha.

Tiểu Ảnh đứng ở bên cạnh cũng không nghĩ tới cô sẽ lên tiếng, nhất thời cũng bị dọa cho trận. Ngay lúc đang muốn kéo cô rời đi thì Thẩm Nam Kha đã vùng vẫy thoát khỏi tay của nàng ấy, bước lên trên hai bước nói: "Quy định là chết, người mới là sự sống, cho dù không phải là dân Quốc Lạc Nhạn chúng ta nhưng chẳng qua hắn cũng chỉ vì cuộc sống bức bách, cũng không trộm cắp gì, Đoạn thống lĩnh hùng hổ dọa người như thế, có phải hơi quá đáng không?"

Đoạn Trường Ca tới nay cũng đã hai mươi sáu tuổi rồi, không nghĩ tới cư nhiên sẽ có người dùng từ hùng hổ hăm dọa người như vậy nói với chính mình, đôi mắt nhất thời trùng xuống, nói: "Vị cô nương này, mệnh lệnh của Hoàng thượng, cô nương cảm thấy không quan trọng sao?"

"Đương nhiên quan trọng rồi, nhưng mà ta cảm thấy mạng người quan trọng hơn." Thẩm Nam Kha hơi nhếch miệng cười nhìn người đang cưỡi ngựa nói.

Tiểu Ảnh đã bước lên trên, nhẹ giọng nói" "Đoạn thống lĩnh, tiểu thư nhà tôi không hiểu chuyện, vẫn là mong Đoạn thống lĩnh thứ lỗi, chúng tôi sẽ rời đi ngay."

"Đứng lại." Đoạn Trường Ca sao có thể để cho hai người họ cứ như vậy mà rời đi, hắn xoay người từ trên ngựa bước xuống, nói: "Ngươi đối với phương thức xử lý của ta có ý kiến gì? Đây là mệnh lệnh Hoàng thượng ban xuống, chẳng lẽ ngươi muốn ta..."

"Ta đúng thật là hơi bất mãn." Thẩm Nam Kha trực tiếp cắt ngang lời nói của hắn: "Đoạn thống lĩnh chỉ cần đuổi bọn họ ra khỏi thành thủ đô là được, cần lấy mạng của bọn họ sao?"

"Cô nương nãy cũng thấy rồi đó, hắn thà chết cũng không muốn rời khỏi nơi đây."

"Vậy Đoạn thống lĩnh có từng nghĩ tới, tại sao hắn không muốn rời khỏi đây không?" Thẩm Nam Kha hỏi tiếp.

Đoạn Trường Ca nhất thời không biết nói gì, Thẩm Nam Kha nhìn Tiểu Anh một cái, Tiểu Ảnh lặp tức hiểu ý, lấy lượng bạc từ trong túi áo đặt vào trong tay Thẩm Nam Kha.

Thẩm Nam Kha đi đến trước mặt người nọ, đem lượng bạc đặt vào trong lòng bàn tay hắn nói: "Ngươi đi đi, thiên hạ to lớn thế này sẽ có một chỗ cho ngươi dung thân."

Nghe Thẩm Nam Kha nói vậy, đôi mắt người kia tràn ngập nước mắt. Thẩm Nam Kha cười một tiếng, xoay đầu lại nhìn Đoạn Trường Ca, đang lúc muốn nói gì đó lại nhìn thấy hòa cảnh xung quanh dường như có sự thay đổi…

Cô bỗng nhiên quay đầu, bắt đầu có rất nhiều người xông tới bên cạnh cô, duỗi đôi tay dài kia giống như là đang muốn... xin xỏ.

Thẩm Nam Kha khôn nghĩ tới sẽ có phản ứng lớn như vậy, bị dọa cho trực tiếp lùi về sau một bước. Đoạn Trường Ca lạnh nhạt cười một tiếng, nói: "Thấy chưa? Những người này chính là những con hổ không biết no, ngươi cho người thứ nhất, sẽ có người thứ hai."

"Ngươi biết bọn họ đều là người của Đại Lương Quốc?" Thẩm Nam Kha lập tức quay đầu hỏi: "Vậy tại sao ngươi chỉ nhằm vào mỗi ngươi kia thôi?"

"Có lẽ là phải, có lẽ không. Nhưng ngay trong đám người xuất hiện người quá lương thiện như cô nương đây thì ta nghĩ, cho dù không phải là người của Đại Lương, giả vờ một hồi để xem như thế nào?"

Thẩm Nam Kha có thể nghe được sự châm chọc trong lời nói của hắn, đang muốn trả lời thì Tiểu Ảnh kéo lấy tay của cô nói: "Nương nương, chỗ này nguy hiểm quá, chúng ta vẫn là nên đi thôi."

Ngay lúc Tiểu Ảnh phát huy sức lực kéo cô rời khỏi nơi đây thì Thẩm Nam Kha bỗng quay đầu, vậy mà lại nhìn thấy Đoạn Trường Ca rút ra cây trường kiếm bên mình. Một kiếm đánh sập quầy hàng rong bên cạnh nói: "Người đâu! Đem hết tất cả những người ở đây đuổi hết ra ngoài. Những ai kháng mệnh không nghe theo thì giết chết không luận tội."

Lúc nói xong dường như Đoạn Trường Ca chú ý được ánh mắt của Thâm Nam Kha, hơi quay đầu nhìn, trong đôi mắt là một vẻ trào phúng.

Thẩm Nam Kha đỏ mặt.

Xem ra, là bản thân cô tự cho mình quá thông minh rồi.

Tiểu Ảnh còn cho rằng Thẩm Nam Kha vẫn còn khó chịu vì chuyện vừa rồi, nên nói: "Nương nương không cần phải cảm thấy khổ sở như vậy, những người đó vốn dĩ đều là như thế. Nếu hôm nay Đại Lương Quốc có thể nói chúng dân lầm than nhưng trong các nước xung quanh chỉ có Lạc Nhan Quốc của chúng ta là gần họ nhất, bọn họ đương nhiên sẽ chạy đến nhờ vả chúng ta. Chỉ là đáng thương nhất vẫn là người dân bá tánh, rõ ràng là do Quân Vương của mình phạm sai lầm nhưng lại muốn để cho bọn họ tới gánh vác hậu quả.

Tiểu Ảnh nói một hồi rồi trầm mặc xuống, Thẩm Nam Kha nghe vậy thì hỏi: "Nếu đã như vậy, tại sao Hoàng thượng không phái quân lính đi thu phục Đại Lương Quốc cho rồi?"

Thẩm Nam Kha đương nhiên biết việc thống nhất đất nước vẫn luôn là điều mà các Quân vương qua các thời đại muốn nhìn thấy, cho nên mới như vậy mở lời hỏi.

Nhưng không ngờ rằng, Tiểu Ảnh chỉ cười một tiếng rồi nói: "Nương nương cho rằng, Lạc Nhan Quốc của chúng ta bình yên sao?"

Trong phòng giam.

Lúc Hoắc Dận Kỳ bước vào thì vừa hay nhìn thấy ánh mắt của Lục Kỳ đang nhìn chằm chằm vào cửa xem, giống như đã đoán trước được rằng hắn nhất định sẽ tới vậy.

Hoắc Dận Kỳ chậm rãi bước qua đó hỏi: "Bát Vương gia đã bắt đầu việc Thụy Thông sơn trang của các ngươi rồi, ngươi còn có gì muốn nói không?"

"Việc này chẳng phải ngay từ đầu ngươi đã biết rồi sao?" Cho dù có điều tra ra được gì đi nữa thì ngươi có thể lật đổ Thái Tử sao? Hoắc Dận Kỳ, trước đây ta đã quá tin tưởng ngươi rồi."

"Nhưng mà Lục Kỳ này, ngươi bây giờ cảm thấy ngoại trừ tin tưởng ta thì ngươi còn con đường nào khác sao?"

Lời Hoắc Dận Kỳ vừa nói xong thì Lục Kỳ mới phát hiện bản thân không có gì để đối đáp lại, bàn tay từ từ nắm chặt lại, nghiến răng nghiến lợi nhìn người đàn ông ở trước mặt: "Hoắc Dận Kỳ, cho nên bây giờ ngươi muốn làm gì?"

"Rất đơn giản, giúp Thụy Thông sơn trang rửa sạch nỗi oan khuất. Ở trước mặt Hoàng thượng vạch tội của Thái Tử." Hoắc Dận Kỳ từ trong tay áo móc ra một viên thuốc, nhét vào trong miệng của Lục Kỳ nói tiếp: "Chỉ là tới lúc đó, mạng của ngươi cũng không đảm bảo được rồi. Hoàng thượng là một người bao che người của mình, ta là con trai của ông ta nên không sao cả, nhưng ngươi là một người sắp chết, ông ra nhất định sẽ không hạ thủ lưu tình."

"Ngay từ lúc bắt đầu, ta đã chuẩn bị sẵn sàng để chết rồi." Lục Kỳ nói thẳng.

Hoắc Dận Kỳ gật đầu, ghé môi đến gần tai của hắn, nhanh chóng nói vài câu với hắn.

Đồng tử của Lục Kỳ hơi hơi co rút lại.

Đôi mắt Hoắc Dận Kỳ hơi cong lên, xoay người rời khỏi.

Cảm xúc của Lục Kỳ không hiểu sao lại trở nên bình tĩnh.

"Vương gia."

Ngay lúc Hoắc Dận Kỳ đi tới cửa thì vừa hay có một tên trông coi phòng giam đang thay ca nên cung kính thưa.

Hoắc Dận Kỳ chẳng thèm liếc mắt nhìn hắn lấy một cái, chỉ nhỏ giọng 'ừ' một tiếng rồi trực tiếp bỏ đi. Tên trong coi phòng giam đó đứng tại chỗ chờ một lúc lâu mới chậm rãi đi qua chỗ của Lục Kỳ.

Trên tay hắn cầm một hộp cơm, chậm rãi đặt ở trước mặt Lục Kỳ nói: "Ăn cơm đi."

Lục Kỳ sau khi dò xét bên trong cơm hộp thì hỏi hắn: "Bên ngoài đang là canh giờ nào?"

"Sắp tới giờ Tý rồi." Người kia nhẹ giọng đáp.

"Giờ Tý à... Giờ Tý cũng tốt, trời tối dễ lên đường."

Nghe thấy lời nói của Lục Kỳ, người nọ nhất thời cứng ngắt, sau đó đổ ít rượu ra rồi hỏi: "Sớm biết có ngày hôm nay, lúc trước hà cớ gì chứ?"

Lục Kỳ ngẩng đầu, trực tiếp uống hết chỗ rượu đó, nói: "Nhưng ta chưa bao giờ hối hận, mối thù đẫm máu không thể không báo được. Đạo trời luân hồi, Hoắc Dận Hàn, Lục Kỳ ta đây dù có thành ma cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu."

m thanh của Lục Kỳ rất lớn, lúc từ trong phòng giam truyền đến, bước chân của Hoắc Dận Kỳ nhất thời sững lại, có thứ gì đó xẹt qua mắt hắn một cách nhanh chóng.

Sau đó hắn nhắm mắt lại, lần nữa mở mắt ra thì ánh mắt hắn đã là một vẻ bình tĩnh rồi.