Phía Sau Em Là Anh

Chương 20: Chuyện vặt



Đừng khiến tôi nhớ thêm nữa, hiện tại đã rất đẹp rồi tương lai cũng đẹp.

Nghèo nhưng không rách, có người yêu thương, có người quan tâm.

“Nếu rời đi thì bỏ lỡ nhau rồi.”

Câu này nghe cảm động thật, tôi bị nó làm lay chuyển.

Cả hai đứng ở bên ngoài ba mươi phút, anh ấy hút hết điếu thuốc rồi rời đi. Đối phương đến đây bằng gì tôi cũng chả biết, quay vào trong tôi nằm nhìn trần nhà với vài suy nghĩ.

Nghiền ngẫm lộ trình mà boss cung cấp, ở căn cứ tôi đọc nó những năm lần. Quay về vẫn phải đọc, nhiều chuyện xoay quanh làm tôi phiền não mà giảm đi khả năng phán đoán.

Sau hai đêm tôi đã đoán ra được vài địa điểm có khả năng nhất, tiến độ này thật là dày vò người khác.

Sáng thứ hai, ngày mà mọi người đều vướng lịch học.

Theo kế hoạch lên sân thượng, suýt thì làm tôi đứng tim chết mất.

An Tử, anh ấy làm tôi thấy phiền rồi đấy.

“Sao anh lại lên đây?”

Anh ấy vén tấm vải trắng, lôi linh kiện ra khỏi đống xốp tròn.

“Ngưỡng Mi nói chỗ này dễ dàng đột nhập vào nhà trọ.”

Tôi nên đón ra xoay quanh Ngưỡng Mi không có kẻ nào tầm thường và bình thường cả.

Công việc của tôi không nên chậm trễ sắp không nhịn được gấp gáp.

Anh ấy nhìn tôi hỏi.

“Em biết lắp thứ này sao?”

Hỏi thừa, tôi nên giả vờ không biết hay là biết đây?

Đột nhiên An Tử nở nụ cười, nhìn thấy tôi khó xử khiến anh ấy vui như vậy sao? Chuyện của bọn họ tôi không có can dự, đừng xâm phạm vào giới hạn của tôi.

“Anh chuyển công tác vào nam, được phân vào tổ điều tra đường dây buôn bán nội tạng người. Có nghe phong phanh về chuyện áp giải tội phạm, số 384 là cách bọn họ gọi em sao?”

Tôi đột nhiên sững người, chuyện của tôi anh ấy lại thẳng thắn nói ra như vậy?

“Chúng ta đi thôi, anh làm trợ thủ cho em.”

Chuyện như giỡn mà qua miệng anh ấy lại thật như vậy, tôi rối rắm quá, còn chưa bàn qua với boss, tôi nghi ngờ An Tử là có căn cứ.

Tôi đi sau anh ấy, cùng nhau đến chỗ toà nhà nơi tôi đoán bọn đàn em của tên tội phạm sẽ ra tay. Tòa nhà bỏ hoang này trông đáng sợ thật, gắng gượng vậy.

Nghĩ bản thân đứng ở đây một mình sẽ không quá ảnh hưởng, hình như tôi đánh giá thấp độ đáng sợ nơi đây rồi.

Bên dưới đoàn xe áp giải tên tội phạm chậm rãi tiến vào đoạn đường trong kế hoạch, băng qua dãy nhà cao tầng song song. Thành phố này từng phát triển nhộn nhịp, vì một thí nghiệm thất bại nổ ra mà mọi người cô lập nó, để đến nhà tù cần phải đi qua đoạn đường này khá thích hợp để mai phục.

An Tử đứng bên cạnh dùng ống nhòm để quan sát, anh ấy cực kỳ phối hợp.

Đoàn xe hộ tống bị ép sát vào lề đường, buộc phải dừng xe. Tôi cần làm tên tội phạm không thể di chuyển, thấy hắn rồi.

Tôi thở nhẹ ra một hơi bóp cò, viên đạn trúng vào đầu gối của hắn rồi, bọn họ đang hoảng loạn tôi càng bình tĩnh.

Từng tên từng tên bị tôi vô hiệu hóa đôi chân, cũng không biết bọn họ có chết vì mất máu không nữa.

Xe cứu thương mà cảnh sát chuẩn bị đến ngay lập tức, tên tội phạm vẫn nằm trong kiểm soát.

“Em không đảm bảo an toàn cho những cảnh sát sao?”

Nghe cách hỏi hình như anh ấy có vấn đề về cách thức tôi hoàn thành nhiệm vụ lần này.

“Tôi không phải cảnh sát, không thể đứng trên góc nhìn của bọn họ. Boss nói đừng để tên tội phạm trốn thoát, đó là nhiệm vụ hàng đầu.”

Nếu trách mắng như cái cách áp dụng cho Ngưỡng Mi, tôi sẽ từ chối ngay.

“Tôi sẽ tống cổ boss của em vào tù, sao lại lợi dụng em vậy chứ?”

Cầu mong boss sẽ bình an, mặc dù vậy mong lão nhận án tử hình hơn.

Tôi bắt đầu thu dọn như thể bản thân chưa từng xuất hiện ở nơi đây.

Chỉ cần tôi thi xong hợp đồng cũng kết thúc, loại hợp đồng kia tôi đã không muốn gia hạn, chẳng qua làm boss vui vẻ.

“Người cài bom, các anh không muốn bắt giữ sao?”

“Rất khó, bọn chúng như đang chơi đùa với lực lượng quân đội.”

Tôi cũng chẳng quan tâm chuyện của bọn họ, bản thân sống phần mình là đủ rồi. Điện thoại của tôi có cuộc gọi đến là Lục Hy Hy.

“Mày ăn gì chưa, tao đang ở quán cơm.”

“Em chắc sẽ ngủ đến chiều, không ăn.”

“Đừng có mà không ăn, sẽ bị đau dạ dày. Muốn tao điện về nói với ba mẹ mày đúng không?”

Tôi lập tức nuốt một ngụm nước bọt, Lục Hy Hy đáng sợ hơn Lục Diệu, đáng sợ lắm. Bị mọi người nói kén ăn, tôi thực ra không có hứng thú ăn, thức mấy đêm nay chỉ muốn ngủ.

Không đúng, chị họ sắp về rồi.

“Đừng điện về ba mẹ, họ sẽ mắng em.”

An Tử đột nhiên nhìn tôi bằng ánh mắt khác, ai cũng có nỗi sợ, tôi không có ngoại lệ.

Hai mươi phút để chạy về thành phố tôi đang sống, quãng đường trong tính toán thường đi không có tình trạng kẹt xe. Mọi thứ đều rất hoàn hảo, bởi vì thế mà chưa ai tóm được cái đuôi này.

Tôi ngồi xe của An Tử, chạy chiếc xe tàn quen rồi, đi xe hộp cảm thấy không quen, cứ ngượng ngùng.