Phía Sau Em Là Anh

Chương 21: Công việc đào ra tiền



Tôi gấp gáp chạy vào nhà quên mất chưa an bài cho khẩu súng, để Lục Hy Hy nhìn thấy cảnh tôi đứng nói chuyện với người đàn ông khác thì khó xử lắm.

Mở cổng vào nhà khóa cửa, tất cả đều nằm trong kế hoạch. Mấy đêm nay thức trắng lý nào lại sai, chẳng qua chưa chào tạm biệt An Tử.

Tôi nghe thấy tiếng xe máy, từng bước rề rà xuống cầu thang, chào mừng chị họ bằng gương mặt ngáy ngủ.

“Một giờ rồi mà còn ngủ, tối hôm qua thức đến mức giờ vậy?”

“Năm giờ sáng.”

Chị họ lắc đầu ngao ngán, chuyện thường tình ở huyện ấy mà, mọi người vốn đã quen với việc tôi thức khuya, chán đến chẳng muốn mắng chửi.

Vào phòng vệ sinh bắt đầu đánh răng rồi dùng cơm với chị ấy. Diễn biến như mọi ngày, chẳng có gì đặc biệt.

“Ăn xong ngủ một giấc rồi tao về quê, khoảng hai tuần sao thì lên.”

Tôi gật đầu trong chán nản, ngủ một mình sợ ma lắm.

Trong lúc ăn thì hai người còn lại về, thế là cùng nhau dùng bữa. Lục Diệu đột nhiên lên tiếng.

“Tao về với Tịnh Lâm về thăm gia giải đấu bóng chuyền, hai tuần sau thì lên lại.”

Muốn bỏ dở bữa cơm cho rồi, một mình thì thuận tiện thật nhưng tôi sợ.

Tôi buồn bã hỏi.

“Không vướng lịch học sao?”

Chị ấy cười cười, tôi biết là trốn tiết để đi với người yêu rồi.

“Em cũng về, hai tuần này Mẫn ở một mình.”

Mọi người đều cười cợt trêu ghẹo tôi, ở cùng nhau nên mọi người hiểu rất rõ.

Chiều hôm đó đứng tiễn bọn họ mà lòng đau như cắt, tôi lại bỏ bữa thức trắng đêm cho mà xem.

Nghĩ lại thì thấy khi ở nhà Ngưỡng Mi tôi phải bật hết tất cả các đèn có trong phòng mới dám chợp mắt, giấc ngủ cũng chập chờn không ổn định. Mất hai ba ngày tôi mới thích ứng với chiếc giường của nó, khá khó khăn.

Tối hôm đó tôi nhận được tin nhắn của boss, là hẹn ở điểm cũ giờ cũ.

Hôm nay tôi có thể đến sớm một chút, rời nhà lúc tám giờ tối, khoác lên mình chiếc áo sơ mi trắng cùng với quần lưng cao. Nhìn cũng ra dáng một người trưởng thành, tôi thích phong cách này nhất.

Đến căn cứ, thay vì bấm thang máy để di chuyển lên những tầng phía trên, tôi lại dùng thang bộ để đi xuống năm tầng phía dưới.

Hai tầng sâu nhất chứa vũ khí, tầng kế tiếp diễn ra những trận đấu sống còn, lão cho tôi đến xem nhưng không dám thả tôi lên sàn. Tầng kế tiếp là sàn đấu dùng để cá cược không nhất thiết phải đánh đến chết người mới được bước xuống sàng. Tầng cuối cùng dùng để tiếp những vị khách lớn, mục đích không được hay ho cho lắm.

Bản thân vẫn giữ gương mặt lạnh tanh cùng với đôi mắt hờ hững. Nụ cười giả tạo kia không cần dùng ở nơi đây, nơi mà lão boss muốn thấy tôi cư xử theo bản năng.

Boss thấy tôi liền mở miệng hỏi.

“Đến sớm vậy, muốn công khai với mọi người rồi sao?”

Công khai gì chứ? Nói ra có khi bị người nhà dùng xích trói rồi cấm bước chân ra khỏi nhà.

“Mọi người có việc, hai tuần mới trở lại phòng trọ.”

Đôi mắt lão sáng rực, đoán cũng đoán được muốn tận dụng thời gian tìm việc cho tôi.

Mọi người ồn ào làm cuộc trò chuyện của tôi và boss bị ảnh hưởng, theo phản xạ mà nhìn về hướng phát ra. Lão boss trầm mặc hồi lâu, tôi cứng hết cả người.

Tôi được mọi người gọi là 384 bởi vì trận đấu được xếp rank tôi chỉ tầm mức đó. Mấy lão đại tầm cỡ số 100 trở đi rất ít khi xuất hiện, mỗi lần đến là có án mạng, tôi cũng sợ muốn chết.

89 xuất hiện rồi, là một cô gái cỡ hai mươi tuổi, ánh mắt xếch lên trông rất dữ. Màu son đỏ như máu, phong cách ăn mặc năng động, đôi giày cao gót kia có thể giẫm chết người.

Tôi quay ngoắt sang nhìn lão, lão cũng đổ mồ hôi lạnh, nhỏ giọng.

“Tại mày đến trước giờ, sao tao biết.”

“Tôi đi đây.”

“Không được, trận đấu hôm nay người ta chỉ đích danh mày. Số tiền cá cược đều được quyết định xong xuôi.”

Con mắt nào của lão nhìn thấy tôi cần tiền? Bị mấy người số trên đánh có mà ói ra máu, tôi cần mạng.

“Boss cũng không tìm hiểu người muốn thách đấu là ai sao?”

Giọng nói của lão chắc nịch.

“Không phải 89, yên tâm. Trận đấu ở tầng hai chưa đến mức khó nhằn.”

Tôi từng đứng trên sàn đấu của tầng ba mới được xếp rank đó chứ, khi vào hè năm lớp mười. Suốt ngày bận quần áo dài tay, trốn trong phòng, tự phong ấn bản thân.

Cả hai chăm chú quan sát 89, cô ta di chuyển thẳng đến tầng ba. Tôi và lão đều thở ra một hơi, quy định nơi đây như cái thứ chó má, tôi từng ngạc nhiên khi nhìn bảng xếp rank từ một đến một trăm được treo ở tầng ba.

Người bước xuống sàn đấu được chuyển thẳng vào phòng cấp cứu, người còn lại cũng vào bệnh viện nhưng lại rẽ trái vào nhà xác.

Tôi khi đó phải nói là may mắn, đối thủ chỉ gãy tám chín cái xương rồi ngất đi. Bởi vì tôi không muốn giết người cũng không thể để bản thân chết nên chỉ còn cách đó.

Người kia giờ ra sao tôi chả rõ.

Boss đưa tôi lên tận sàn đấu, lão có nhiệm vụ giữ lấy cái áo trắng của tôi.

Đối thủ là người nước ngoài, tôi dở ngoại ngữ nên những lời đối phương nói cứ như một bản nhạc, nghe mà không hiểu.