Phía Sau Em Là Anh

Chương 41: Suýt thì lớn chuyện



Tôi tỉnh dậy đã lâu đi dạo được vào vòng, kỳ lạ ở chỗ gia đình này thiếu đi một người phụ nữ.

An Tử đang ở trong bếp, dùng dao điêu luyện.

Nhớ ngày trước mở mắt dậy đã thấy thức ăn đặt trên bàn, khói tỏa lên hơi ấm. Tôi còn nghĩ anh ấy mua từ bên ngoài, người con trai này tài giỏi thật.

Du Nam đứng bên cạnh, An Tử nói cái gì cậu nhóc liền làm theo cái đó, điệu bộ học việc vô cùng chăm chỉ.

Bản thân ngồi ngoài phòng khách, đọc quyển sách để trên bàn để giết thời gian.

Ngưỡng Minh Kỵ và ba An Tử đã bàn bạc xong, bọn họ hình như nói rất nhiều thứ, từ khi tôi tỉnh dậy đã hai tiếng rồi.

Cậu hai ngồi xuống bên cạnh, đưa cho tôi thông tin của quả bom gì đấy, tên không biết đọc làm sao.

Thôi chết rồi, hai người họ mà hỏi có khi tôi phải giả ngất tạm thời.

Ngưỡng Minh Kỵ nghiêm túc nói.

“Quả bom này kết cấu giống hệt với quả bom được cài ở tỉnh Đông Miên. Trước đây con nói không có cách nào phá phải, bọn ta tin nó là thật rồi. M19 phát nổ ở Sơ Phạ, toàn bộ người được gửi đi đều bị thiệt mạng.”

Khi nào? Một quả bom phát nổ sao lại không có tin tức gì cả? Bọn họ làm sao để che giấu điều đó?

Vậy người dân ở đó thì sao? Lỡ như một ngày nơi ba mẹ tôi sống cũng có một quả như vậy thì tính làm sao?

“Người ở Sơ Phạ bình an chứ?”

Ba An Tử đau buồn đáp.

“Người dân đều không sao, chỉ đánh vào cơ sở vật chất ở nơi đó.”

Trái tim tôi nhảy loạn không ngừng, xem thông tin của M19 và một số dữ liệu đi kèm, tôi chóng mặt quá. Trong lúc căng thẳng Ngưỡng Minh Kỵ vậy mà bỏ đi nghe điện thoại, vẫn còn một vị.

Muốn gọi An Tử cứu mạng quá.

Mà khoan đã, ánh mắt ông ấy nhìn tôi không phải dạng săm soi hay gì. Chắc là không hỏi về chuyện kia đi.

Tôi hít sâu vài hơi, cố gắng giữ bình tĩnh.

“Mấy năm qua bọn họ không tin tưởng con, lần này bọn họ phải thừa nhận rồi. Phó tổng nó con không có ý định quay lại, ta thấy cũng ổn, để bọn họ đến mời thì hay hơn.”

Tôi cũng hiểu câu này của ba An Tử. Muốn nhờ vào mối quan hệ gia đình để lôi kéo người quay trở lại.

Bọn họ cũng biết Ngưỡng Mi sẽ gật đầu vì có cả sư phụ của nó nữa mà. Chuyện cần làm là trả giấy phép lại cho nó, tự khắc nó sẽ biết đường mò đến quả bom.

Trước nay Ngưỡng Mi chưa từng quan tâm đến việc bọn người phía trên tin hay không? Cái nó muốn là Dục Phong, mà hắn đứng trước ngọn sóng nhận trách nhiệm về mình như thế đã quá đủ.

“Ba à, em ấy không phải Ngưỡng Mi, tên Lam Giả Mẫn.”

Trời ơi người đàn này đang nói gì vậy, tôi hình như không có quen biết a.

Cứ như vậy mà nói cho người lớn biết, bọn họ khó chấp nhận việc bản thân bị lừa gạt lắm đấy.

Gương mặt kinh ngạc đến không thể nói thêm lời nào kia. Tôi có nên chạy trước không?

An Tử lại tiếp tục.

“Người con muốn cưới là Lam Giả Mẫn, nếu không phải thì không lấy.”

Câu nói vô cùng kiên định, này là đang tuyên chiến hả?

An Sung trầm mặc, giọng nói vô cùng nặng nề hỏi.

“Ngài ấy vẫn chưa biết?”

An Tử đứng đắn trả lời.

“Đúng vậy, ba là người thứ năm biết đến chuyện này.”

Ngưỡng Minh Kỵ quay lại chúng tôi đồng loạt im bặt, ông ta khó hiểu hỏi.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

An Sung dáng vẻ gượng gạo cố lấp liếm chuyện của vừa rồi.

“Nói chút về hôn, hôn lễ của hai đứa.”

Qua rồi, qua rồi tôi thở phào một hơi, cái vị trước mặt cứ thế cho qua.

Ngưỡng Minh Kỵ nói.

“Ngưỡng Uyên bị bắt cóc, tôi về trước. Tạm thời gửi Ngưỡng Mi ở lại đây, mong trung tướng An chiếu cố.”

Dáng vẻ điềm tĩnh như mặt nước của ông ta tôi không nghĩ ông ta vừa nhận lấy tin tức cháu gái mình bị bắt cóc.

Ngưỡng Gia có ba đứa cháu gái, tôi đang ở đây Trấn Yên Yên còn gì để uy hiếp Ngưỡng Gia, người còn lại đương nhiên là Ngưỡng Uyên, con gái đầu lòng của Ngưỡng Anh Đạt.

An Sung tiễn Ngưỡng Minh Kỵ lập tức quay trở lại, ông ấy muốn hỏi rõ cũng không có gì quá đáng.

Ông ấy nhìn tôi hỏi.

“Vậy, Ngưỡng Mi đang ở đâu? Ngưỡng Gia từ trước đến nay như khu rừng chưa được khai phá, con còn dám đâm đầu vào?”

“Ngưỡng Mi đang thay thế con, hiện tại ở trong nam. Về phần Ngưỡng Gia con đã quen dần rồi.”

Tôi thận trọng trả lời các ý trong câu của ông ấy. Ít ra bầu không khí rất ổn, nó không giống như bọn người giả tạo tra hỏi bức cung rồi áp đặt cái đạo đức mà bọn họ tự nghĩ ra.

“Chuyện hôn lễ là do lão phu nhân và thiếu tướng gây áp lực, An Tử cũng không nói gì đến tận ngày hôm nay, thật sự xin lỗi con.”

Sống trong Ngưỡng Gia tôi hình như rất lâu mới được nghe mấy câu tử tế, gặp được người xem đối phương cũng là người.

Tôi nhẹ nhàng lắc đầu, đừng đặt nặng vấn đề. Mọi chuyện sẽ chẳng đi đến đâu, lời xin lỗi này là ai nói với ai còn chưa biết.

“Con không để tâm.”

Vừa nói xong theo phản xạ tôi nhìn sang anh ấy, quả nhiên hàng mi lay động. Trông buồn thê thảm, thật lòng tôi chẳng thể bàn đến chuyện hôn nhân.