Phía Sau Em Là Anh

Chương 40: Người này có vẻ khác



Hôm nay là nói Trấn Quy Kha không liên quan đến công ty? Ông ta nếu không phải xem trọng cái mác người nhà thì tôi đâu có làm đến bước đường này.

Rõ ràng là ông ta tự tin nói không ảnh hưởng vậy thì hôm nay đến cầu xin làm gì?

Ngưỡng Minh Kỵ lái chiếc xe siêu ngầu, việc lên xuống xe cũng khó khăn lắm đấy. Ông ta nghiêm túc lái xe, mắt nhìn thẳng về phía trước, hỏi.

“Làm việc ở cục cảnh sát cũng có năng lực đấy chứ? Dục Phong sắp được trở về vị trí cũ rồi, con có dự định gì không?”

Giọng nói của ông ta hoà hoãn đi nhiều rồi. Một đồng minh nữa của Ngưỡng Mi mà đến hiện tại tôi mới nhận ra, nó không nói gì hết.

“Quay lại vị trí cũ thì lão phu nhân không vui.”

Đánh liều để nói ra lời thật lòng, ngày thường tôi cũng đâu biết bọn họ giao tiếp thế nào?

Chuyện trong nhà rối tung rối mù, Ngưỡng Mi đứa cháu cưng quay lại nhiệm vụ phá bom thì bà ấy sẽ hộc máu chết mất thôi.

Còn hôn lễ kia, bà ấy sắp đưa ra quyết định rồi.

“Hiện tại lắp tim lắp phổi vào rồi sao? Trước đây có nghe con lo lắng cho lão phu nhân lần nào?”

Nói mới để ý, Ngưỡng Mi luôn chống đối lão phu nhân, câu nói vừa rồi hình như sai trái thật. Đọc thêm các chươ𝗇g mới tại ﹍ Т 𝐫 ù m Т 𝐫 u y ệ 𝗇.ⅤN ﹍

Nói thì sai, thà rằng đừng nói. Đêm qua đi lang thang đến sáng, hiện tại tôi đánh một giấc. Người này muốn chở đi đâu thì là đến đó.

Khi mở mắt bản thân đã nằm trong căn phòng rộng lớn, đôi mắt to, đôi mắt nhỏ đang nhìn tôi.

An Tử và Du Nam sao lại ở đây? Hình như không phải, là nhà của An Tử.

Ngưỡng Minh Kỵ đi đến nhà của An Tử làm gì?

“Phó tổng tham mưu trưởng đang bàn chuyện với ba anh, em đói chưa?”

“Đói, nhưng chưa muốn ăn.”

Ăn không vào, nó không làm tôi hứng thú.

“Chị không được bỏ bữa đâu, ngủ cả buổi sáng và trưa rồi.”

Du Nam đứng cạnh giường, hai tay cầm vạt áo. Khi nói cũng không ngẩng đầu lên nhìn tôi, đứa trẻ này ngại điều gì thế?

“An Tử chăm sóc em không tốt sao?”

Cậu nhóc liên tục lắc đầu, có như vậy mới chịu nhìn lấy tôi một cái.

“Em ở đây được ăn được mặc, Tử Ca dạy em rất nhiều thứ.”

Tôi rời khỏi giường di chuyển đến cửa sổ, hít sâu một hơi sau đó nói.

“Như thế thì tốt quá rồi.”

An Tử vừa rót nước vừa nói.

“Tiểu Nam, em ra ngoài một lát.”

Du Nam nhanh chóng rời khỏi phòng, anh ấy muốn nhắc đến chuyện gì đây? Ít ra anh ấy cũng biết tôi không phải Ngưỡng Mi, đỡ được đôi phần.

An Tử đi đến đứng bên cạnh, đưa ly nước cho tôi, anh ấy bắt đầu nói.

“Tin tức đang rầm rộ việc các nhà đầu tư ồ ạt rút vốn, công ty Uyên Vĩ đang đứng trước bờ vực sụp đổ. Chuyện này chỉ diễn ra trong một buổi tối, em làm như thế nào vậy?”

Bản thân làm được chắc chắn sẽ tự làm tuyệt đó không nhờ vả, cái bản thân làm không được nhất định phải cầu cứu sự giúp đỡ. Nhưng không thể đi nói chuyện bản thân phạm pháp với cảnh sát.

Tôi im lặng đôi mắt vẫn nhìn ra khung cảnh bên ngoài, xin lỗi tôi không thể.

“Nếu như nói, tôi cũng sẽ nói dối.”

An Tử thở ra một hơi, dáng vẻ này của anh ấy có chút thất vọng về tôi nhỉ. Biết sao được, chúng tôi có đi cùng trên một con đường đâu.

Cảm giác ấm áp đang bao trùm lấy tôi, An Tử tự tiện chạm vào người nhưng tôi không khó chịu. Bản thân bị anh ấy thuần hóa rồi.

“Trở về làm Lam Giả Mẫn, đừng quan tâm chuyện của Ngưỡng Mi.”

Anh ấy ôm chặt tôi vào lòng, lưng tôi cách ngực An Tử lớp vải, hơi ấm vẫn cảm nhận rõ ràng.

Đuổi cổ Ngưỡng Hương Đào và Trấn Yên Yên ra khỏi Ngưỡng Gia tôi tự khắc sẽ trở về thân phận của mình. Ngưỡng Mi cũng không trở về ngôi nhà đó nữa.

Điện thoại của tôi có cuộc gọi đến, trong tình thế lúc này chỉ có thể rời khỏi vòng tay của An Tử, đi ra khỏi căn phòng để nghe điện thoại, thân trọng như vậy người gọi đến chỉ có thể là boss mà thôi.

“Tôi nghe đây.”

Boss đột nhiên quát lớn, mặc dù tôi biết lão sẽ mất bình tĩnh, với mức độ này thì có hơi lo cho dây thanh quảng của lão.

“Mới ngủ dậy? Mày ăn ngủ đúng giờ đúng giấc thì chết sao?”

Giọng của tôi khi mới ngủ dậy rất dễ nghe ra, lão cũng biết điều đó. Mấy năm qua toàn rời khỏi nhà vào lúc nửa đêm trở về từ tờ mờ sáng, toàn là những điều lão yêu cầu, còn giả vờ quan tâm cái gì.

Lão cứ oang oang vào tai tôi. Tôi biết lão sẽ không bỏ qua cứ phải đợi lão mắng chửi cho xong. Tôi thì không để chữ nào lọt vào tai mình.

Từ nãy đến giờ cũng đã đến lúc vào chủ đề chính rồi.

“Công ty Uyên Vĩ được tập đoàn Ngưỡng Thị mua lại rồi, như thế đã được chưa? Mày cần gì thì cứ nói.”

“Được rồi.”

Cuộc gọi chỉ đơn giản như vậy, boss có thay đổi lớn thì phải. Ngưỡng Anh Đạt có một chân trong tập đoàn Ngưỡng Thị, xem ra cũng đâu có thiệt mấy. Còn được một chức vụ nào đó, ông ta nên cảm ơn tôi mới đúng.

Mục đích là Trấn Yên Yên và Ngưỡng Hương Đào.