Phiến Tội

Quyển 11 - Chương 33: Luận anh hùng (hạ)



- Cesare Barmond, cao thủ cấp Cuồng, ít nhất trong số người siêu năng lực đỉnh cao, phần lớn đều cho rằng thực lực của hắn và Lãnh Chúa là mạnh nhất.

Thiên Nhất nói tiếp:

- Danh hiệu “mạnh nhất” này rất có thể thuộc về một trong bọn họ.

Krause nói:

- Đó là chuyện trước khi ngươi ra tay ở đảo Địa Ngục. Bây giờ thân là một thành viên trong số “người siêu năng lực đỉnh cao” mà ngươi nói, ta tin chắc ngươi đã tượng trưng cho vô địch trên Trái Đất rồi. Nói thử cấp bậc chân chính của ngươi đi, có phải là cấp Thần trong truyền thuyết không? Rốt cuộc “Thiên Nhất” là tên thật của ngươi, hay là một thủ pháp đố chữ khác mà ngươi quen dùng?

- Xin đừng cắt ngang chủ đề mà chúng ta đang thảo luận, chuyển sang nói mấy tin đồn trên trời dưới biển không xác định được.

Thiên Nhất hiển nhiên muốn tránh né đề tài này, hắn nói:

- Vị đại đoàn trưởng của Giới Luật Thép này là người có cấp bậc cao nhất trong số thủ lĩnh tổ chức phản kháng, nhưng hắn tuyệt đối không thể xưng là anh hùng, bởi vì hắn cũng phạm phải một sai lầm cơ bản.

Thiên Nhất khẽ động cổ tay, buông trục dây ra, dây câu lập tức bị kéo dài. Nhưng chỉ mấy giây sau hắn lại đưa một tay khác ra, bắt lấy chốt vặn trục dây, một lần nữa ổn định dây câu.

Trong thời gian cực ngắn này, Krause đã biết quan điểm mà Thiên Nhất sắp trình bày, hắn nói tiếp:

- Theo ngươi thấy, lãnh tụ tôn giáo đều là buồn cười đúng không.

- Cũng không phải, cũng không phải.

Thiên Nhất lên tiếng phủ nhận:

- Bọn họ phần lớn là lừa đảo, tiểu nhân, ngụy quân tử, chỉ có một số rất ít là “thánh nhân”. Đương nhiên lý giải của ta đối với cái từ thánh nhân này, đó là những người theo chủ nghĩa vị tha cực đoan và tinh thần thất thường ở một mức độ nhất định. Vẫn còn vài ngươi như vậy, nói thế nào nhỉ... quả thật không phải là người.

Hắn thay đổi đề tài:

- Nhưng Cesare Barmond không chỉ là lãnh tụ tôn giáo, hắn đã vượt xa cấp bậc đó. Nếu như muốn ví dụ, đặt ở một ngàn năm trước thì hắn đã là giáo hoàng, cũng là quốc vương, đồng thời kiêm luôn chức thượng đế. Chuyện khiến người ta đau đầu nhất, đó là hắn cũng không truyền bá lời bịa đặt, hoặc là nói hắn không có thứ gì để bị vạch trần, bởi vì bản thân hắn đã là một tồn tại đáng để thế nhân quỳ lễ.

- Vậy mà ngươi còn bảo hắn không xứng là anh hùng?

Câu này của Krause cũng không biết là nghi vấn hay là hỏi ngược lại.

- Truy cầu của hắn đã vượt qua cấp bậc loạn thế anh hùng này, hắn muốn trở thành thần.

Thiên Nhất trả lời:

- Theo đuổi cá nhân của hắn mới đứng ở vị trí đầu tiên, còn những hành động phá hoại của Giới Luật Thép, đối với hắn thì cứ lĩnh một con số ra phía sau xếp hàng đi.

Thiên Nhất bắt đầu chuyển động chốt vặn trục dây, thu hồi dây câu:

- Thứ mà Cesare Barmond đại biểu đã đối lập với sự phát triển của thời đại, trong dòng nước lịch sử thì hắn đã đi ngược dòng. Hắn có được thành tựu như hôm nay, chỉ có thể nói là đã gặp được một thời cuộc thích hợp, hơn nữa năng lực cá nhân của hắn đủ mạnh.

- Ngươi vừa nói hắn đi ngược với thời đại, lại vừa nói hắn sinh ra gặp thời?

Krause rất thích chỉ ra điểm mâu thuẫn trong lời nói của Thiên Nhất.

Thiên Nhất lại thở dài:

- Thời đại và thời cuộc là hai khái niệm khác nhau, lúc ta nói chuyện tốt nhất ngươi nên nghiêm túc lắng nghe.

Giọng điệu của hắn giống như giáo sư bị một học sinh chậm chạp làm phiền quá nhiều.

Thiên Nhất quả thật rất giỏi khiến người ta cảm thấy không thoải mái, ánh mắt của Krause rất dễ chứng minh điểm này.

Thiên Nhất tiếp tục nói:

- Nói đơn giản là hắn lỗi thời rồi. Nếu đặt hắn ở thời trung cổ hoặc thời kỳ sớm hơn thì sẽ rất có đất diễn, nói không chừng ta sẽ ủng hộ hắn. Nhưng sau văn hoá phục hưng, hắn chính là một xí nghiệp xế chiều, đến sau cách mạng công nghiệp...

Hắn phồng má mô phỏng âm thanh khí cầu bị đâm thủng:

- Phụp! Hắn lại trở thành cổ phiếu rác từ đầu đến đuôi. Không có cách nào, thời đại thay đổi rồi, quan niệm của mọi người sẽ xảy ra biến hóa. Darwin giống như O'Neal (vận động viên bóng rổ) của giới học thuật, tranh chấp hợp lý ở khu vực dưới rổ, chiến thuật phối hợp phòng ngự, phạm luật ba giây ở khu vực cấm... Thế giới phải thay đổi một chút vì ông ta, dù sao tri thức cũng có sức thuyết phục hơn lời bịa đặt

- Trước khi ngươi thao thao bất tuyệt về chủ nghĩa vô thần, chúng ta có nên quay lại chủ đề một chút không.

Krause ngắt lời.

- Ta không phải người theo chủ nghĩa vô thần.

Thiên Nhất đặt mu bàn tay lên bên miệng, làm ra vẻ lén lút:

- Ta biết chân tướng mà thế giới này vận hành.

Hắn lại làm ra vẻ “ngươi hiểu rồi đấy”.

Krause cười khan một tiếng:

- Đúng, ngươi có thể bắt đầu thử truyền giáo từ quy mô nhỏ, tuyên dương “chân tướng” mà ngươi biết...

Hắn dùng hai tay làm dấu ngoặc kép.

Thiên Nhất nhún vai, nhấc một con cá lớn trong nước lên:

- A ha!

Hắn giơ cần câu, một tay tháo con cá đã gần như kiệt sức kia xuống khỏi lưỡi câu, ném vào thùng nước bên chân:

- Ban nãy nói đến đâu nhỉ... đúng rồi, thời cuộc. Thời cuộc và thời đại không giống nhau, một số thứ rõ ràng đã lỗi thời, nhưng trong một thời cuộc đặc biệt lại có thể khôi phục, thậm chí là hưng thịnh một thời.

Hắn lại dùng một tư thế thoải mái nằm xuống ghế dựa, nhưng không tiếp tục buông câu:

- Ví dụ như trong thời đại khiến người ta tuyệt vọng này... từ khoảng ba mươi năm trước đến nay, đặt trong lịch sử thì đoạn thời gian này còn không tính là một thời đại. Nhưng mâu thuẫn xã hội do đế quốc tích lũy đã đạt tới một điểm giới hạn, cần phải phóng thích. Chuyện này đủ khiến một phần lớn người buộc phải đưa ra lựa chọn, bọn họ không phải lựa chọn ý kiến mà mình tán đồng, bọn họ chỉ lựa chọn giữa phản kháng và im lặng.

- Dưới thời cuộc này, một đoàn thể lỗi thời mang đậm màu sắc tôn giáo... Giới Luật Thép mới có thể quật khởi. Bởi vì đối với phần lớn mọi người, thay vì đi lý giải một loại “chủ nghĩa”, cứ theo tôn giáo mù quáng hoặc sùng bái cá nhân sẽ dễ dàng hơn.

Krause cười lạnh:

- Như vậy, cái kẻ mà ngươi nói lẽ ra đã bị thời đại đào thải, bị bánh xe lịch sử nghiền nát, không phải là anh hùng, bây giờ đã thành uy hiếp lớn nhất của đế quốc. Còn ngươi lại là kẻ giật dây sau tấm màn này, ngươi có gì muốn giải thích không?

- Không phải ta đã giải thích rồi sao?

Thiên Nhất trả lời:

- Ngươi vẫn chưa nhìn rõ?

- Có ý gì?

Krause quả thật không biết Thiên Nhất đang nói chuyện gì.

Thiên Nhất chỉ vào con cá trong thùng nước kia:

- Đầu tiên ngươi cho nó một chút lợi ích, chính là mồi câu. Sau đó khi nó cố gắng thử một phen... cũng là vùng vẫy muốn chạy trốn, ngươi hơi thả lỏng dây câu, cho nó nhìn thấy hi vọng. Cuối cùng tại thời điểm mấu chốt nó cho rằng chỉ còn cách thành công một bước, ngươi lại cho nó một đòn chí mạng, bóp chết toàn bộ những cố gắng, phá vỡ mộng tưởng gần trong gang tấc của nó.

- Đây là chuyện mà ngươi đã làm với Cesare?

Trong lòng Krause dâng lên một sự bất an và sợ hãi.

- Không, đây là chuyện mà ta làm với tất cả mọi người.

Thiên Nhất cười trả lời:

- Chẳng phải ta đã nói nhiều lần rồi sao, cũng không phải ta đang giúp những tổ chức phản kháng kia.

Krause rất khó tin vào lời này, chẳng lẽ những “anh hùng” mà mình xem là uy hiếp kia, lại chỉ là những con cá trong tay Thiên Nhất mà thôi? Vậy những cuộc chiến tranh đang xảy ra trên tinh cầu này, chẳng phải đều thành một trò chơi, một chuyện cười?

- Giả sử ngươi nói là thật, vậy tại sao ngươi phải làm như thế? Làm vậy có ý nghĩa gì? Nếu như ngươi muốn khiến những người này thất bại, muốn tổ chức của bọn họ biến mất khỏi thế giới, dựa vào thực lực của ngươi, chỉ cần dùng vũ lực là có thể làm được. Ngươi đi giết bọn họ, giết sạch cao tầng trong tổ chức của bọn họ, gieo trồng sợ hãi vào lòng mỗi người hiểu rõ tình hình, như vậy là có thể đạt được mục đích. Chuyện này đối với ngươi rất khó sao?

Krause hỏi.

- Ha ha ha... sự việc không đơn giản như vậy.

Thiên Nhất nói:

- Lịch sử không phải là thứ do một người diễn dịch, tiểu thuyết mới như vậy, hơn nữa phần lớn tiểu thuyết loại này đều rất nát, không phải sao?

Giọng điệu của hắn ung dung, nhưng lời nói lại khiến người ta phát lạnh:

- Ngươi biết thế nào là thần không? Giả sử trên đời này chỉ có một vị thần, vậy trong phần lớn tình huống hắn chính là một tên khốn. Những chuyện mà hắn làm với loài người... giống như... ngươi muốn làm cho một đứa bé khóc, vậy trước tiên cho nó một que kẹo, sau đó cướp đi. Nhưng nếu như ngươi chưa từng cho nó, vậy nó cũng sẽ không khóc. Đây chính là chuyện mà thần làm, hắn cho ngươi tất cả những thứ tốt đẹp có thể tưởng tượng được, sau đó cướp đi những thứ này, như vậy hắn mới có thể thưởng thức vị ngọt trong nước mắt của ngươi.

- Nghe ra ngươi đang làm những chuyện mà thần nên làm trong thế giới này.

Krause nhíu mày nói:

- Ngươi rốt cuộc muốn gì?

Thiên Nhất nói:

- Ta đã cải chính quan điểm của ngươi, giải thích nghi hoặc của ngươi. Ngươi nói những người này là anh hùng, ta cho ngươi biết không phải; ngươi cảm thấy ta đang giúp bọn họ, ta cho ngươi biết không có.

- Bây giờ chúng ta hãy kết thúc cuộc nói chuyện này, tiết kiệm một chút thời gian để suy nghĩ. Ngươi tiếp tục làm chuyện của ngươi, ta tiếp tục làm chuyện của ta. Khi tất cả bụi bặm rơi xuống, thế giới này đến lúc trở về yên tĩnh, chúng ta sẽ lại gặp mặt. Đến lúc đó nếu như ngươi còn có vấn đề, ừm... nếu tâm tình ta tốt có lẽ sẽ trả lời ngươi.

Thiên Nhất lập tức thu cần câu, xách theo thùng nước, ngáp một cái, giống như muốn rời khỏi. Có điều vừa bước ra một bước, hắn lại quay đầu nói:

- Đúng rồi, về tình hình nhỏ nhặt ở thành phố Đại Tây Dương mấy ngày trước... Lãnh Chúa là do ngươi phái tới đúng không?

- Không sai.

Krause trả lời.

- Lúc hắn trở về báo cáo, có phải đã nói Blood Owl bị hắn giết chết rồi?

Thiên Nhất hỏi.

- Thế nào? Có gì cần cho ta biết sao? Chẳng lẽ ngươi muốn nói Lãnh Chúa đã bị ngươi mua chuộc, thực ra Blood Owl vẫn chưa chết?

Krause nói một cách mỉa mai.

Nhưng Thiên Nhất lại cười nói:

- Lãnh Chúa không bị ta mua chuộc, nhưng Blood Owl quả thật vẫn chưa chết. Ta nghĩ ngươi cần biết một chút, như vậy sau này lúc ngươi sắp xếp một số hành động, sẽ đưa ra quyết định hoàn toàn khác biệt.

Dứt lời hắn liền xoay người, nhàn nhã rời đi.

Krause không biết trong mấy câu đối thoại cuối cùng này, rốt cuộc là đối phương nói dối để sắp đặt một bố cục, hay chỉ đơn thuần là uy hiếp tâm lý. Lãnh Chúa không thể nào phạm phải sai lầm cấp thấp như vậy, nếu như hắn không thể xác nhận được có giết chết đối thủ hay không, làm sao được gọi là Thiên Vệ mạnh nhất?

Lúc này điện thoại di động của Krause reo lên, hắn vừa tiếp điện thoại, người đối diện liền nói:

- Điện hạ, mục tiêu đang di chuyển, có cần...

- Không cần.

Krause ngắt lời nói:

- Để hắn đi.

- Ngài khẳng định sao? Hắn là cấp sáu...

- Ta cần truyền đạt mỗi mệnh lệnh hai lần sao?

Krause lạnh lùng nói, người gọi điện cho hắn lập tức im lặng.

Krause thở dài một hơi:

- Đã tìm thấy Seltz Ain rồi chứ?

- Đúng vậy, mười lăm phút trước đã được chuyển đến chỗ an toàn. Điện hạ tính toán như thần, hắn thật sự đang ở gần đây...

Krause một lần nữa ngắt lời đối phương:

- Thu đội.

Hắn nói xong liền cúp điện thoại.