Phiến Tội

Quyển 11 - Chương 32: Luận anh hùng (trung)



Câu trả lời của Krause không hề biểu hiện hắn quan tâm hay có thân tình không thể chia cắt với các huynh trưởng kia, chỉ bình tĩnh và khách quan nói:

- Cho dù che giấu nguyên nhân cái chết hoàn mỹ đến đâu, nếu bọn họ chết sạch trong thời gian ngắn, mà ta lại lập tức lên ngôi, nhìn qua sẽ giống cái gì?

Thiên Nhất nói tiếp:

- Giống như ngươi đã giết sạch anh em cản đường, sau đó buộc cha mình thoái vị.

Krause nói:

- Ngăn miệng của dân còn khó hơn ngăn sông ngòi, chắc ngươi hiểu đạo lý này nhất. Một khi ta làm như vậy, cho dù sau đó chính phủ công bố tin tức ra ngoài như thế nào, ta đều sẽ gánh tiếng xấu giết anh, hơn nữa không phải một hai mà là năm người.

Hắn dừng một chút rồi nói:

- Còn có cái chết của Victor lúc trước, e rằng cũng sẽ bị người ta lôi ra nhắc lại. Đó là sáu hoàng huynh, sáu tính mạng, tính lên đầu ta không sót người nào. Những kẻ không phục ta trong triều nhất định sẽ mượn cơ hội này phóng đại tình hình, đến lúc đó...

Thiên Nhất ngắt lời hắn:

- Đến lúc đó thì thế nào? Chẳng lẽ bọn chúng có thể đuổi ngươi xuống ngôi vị hoàng đế, tự mình ngồi lên sao?

Krause đột nhiên im lặng, về điểm này suy nghĩ của hắn và Thiên Nhất đã có khác biệt. Nói đơn giản một chút là hắn không nghĩ sâu xa như Thiên Nhất, nhưng lúc này trải qua Thiên Nhất chỉ điểm, Krause dường như đã hiểu được điều gì.

Thiên Nhất rất hài lòng với phản ứng của đối phương, cười nói:

- Để ta nói cho ngươi biết “tiếng lòng” của những quan lớn trong triều hiện giờ.

- Một bộ phận ý thức được nhà lớn sắp đổ, cả ngày trong lòng rên rỉ: “Đây là lần chiến tranh quy mô lớn duy nhất từ khi đế quốc thành lập tới nay, mà chúng ta lại đứng bên phía phản diện. Tài sản của chúng ta sẽ bị phân chia, còn chúng ta sẽ bị chém thành thịt thăn. Ông trời phù hộ, ai tới cứu chúng ta với”. Thật bất hạnh là bộ phận người này, chính là những kẻ có tiếng nói và năng lực chủ đạo nhất trong triều đình hiện nay, ít nhất bọn họ còn hiểu được trong thời bình phải nghĩ đến thời loạn.

- Mà đám người còn lại thì đầu óc không được tốt lắm, hoặc là mang tâm lý trốn tránh hiện thực, làm qua loa cho xong chuyện, gặp vấn đề gì thì hùa theo số đông. Hay là đánh giá tình hình quá bi quan, bị dọa cho vỡ mật, cả ngày cáo bệnh trong phủ, sợ bóng sợ gió, thần hồn nát thần tính. Còn có những kẻ không biết cầu tiến, tận tình chơi đùa, giải trí tiêu khiển, giống như heo chết không sợ nước sôi vậy.

- Chính ngươi cũng có mắt để nhìn, có tai để nghe, có não để nghĩ. Những chuyện mà ta nói, ngươi không thể nào không chú ý tới. Chuyện lật mũ soán ngôi chỉ những người có can đảm, có kiến thức, có dũng có mưu mới dám làm, mới thành công, ngươi cảm thấy đám người này làm được sao?

Krause nói:

- Ngươi muốn bảo ta đánh cược à? Dùng vương triều này để đặt cược?

- Ha ha ha... ha ha ha ha...

Thiên Nhất cười như phát bệnh:

- Tiền đặt cược của ngươi giống như hoành thánh mà ta ăn ở bên đường, rõ ràng là hoành thánh nhỏ nhưng lại bọc như hoành thánh lớn, gấp hai lớp, bên trong chỉ có một chút nhân như cứt mũi. Có lúc ta còn hoài nghi bên trong thật sự là cứt mũi, nhưng hoành thành này lại không mặn.

Krause không bình luận về ví dụ thô tục này, chỉ trả lời:

- Cho dù đế quốc thật sự đã trở thành một quả bom hẹn giờ, nhưng tranh đoạt quyền lực là bản tính của con người, làm sao ngươi biết bọn họ sẽ không phản?

- Bọn họ đương nhiên không phải không muốn, mà là không dám.

Thiên Nhất nói:

- Mấu chốt phải xem ngươi.

Hắn lại đeo kính râm lên:

- Vừa rồi ta đã nói rất rõ ràng, đó là “tiếng lòng” của bọn họ. Bọn họ vốn mặc kệ ai làm hoàng đế, từ đầu đến cuối bọn họ chỉ suy nghĩ cho bản thân mà thôi.

- Chỉ cần ngươi khiến những người này sợ hãi ngươi, đồng thời tin tưởng không thể chiến thắng được ngươi, hơn nữa có thể cứu vớt vương triều này, bảo toàn tính mạng và lợi ích của bọn họ. Vậy bọn họ sẽ bò đến bên chân ngươi, liếm ngón chân của ngươi như chó, ngươi bảo bọn họ làm gì cũng được, kể cả đưa vợ đến giường ngươi.

- Đến lúc đó, không cần biết cái gì giết anh giết em, ngươi ở trên triều xếp năm tên kia thành một hàng, trước mặt văn võ một dao giết một người cho bọn họ xem, vậy thì thế nào?

- Đây là loạn thế, loạn thế thì phải có thủ đoạn phi thường. Thừa thãi chồng chất làm sao tốt đẹp, giết phật giết tổ mới được an bình. Cái gọi là trung thành, trật tự, đạo đức, lễ pháp... ha ha... giống như quan không nói với dân, người không tranh với chó. Lúc rãnh rỗi lại có tiền, ngươi có thể tìm vài người cùng chung chí hướng đàm đạo, xem như nói chuyện cười. Nhưng bây giờ là lúc nào? Bây giờ là thời điểm một mất một còn, thắng làm vua thua làm giặc.

- Ngươi đứng ở trận doanh nào, nói thật đã không quan trọng nữa. Ngăn miệng của dân? Ha! Những chuyện đã làm hai mươi năm qua, bây giờ còn gì để mà ngăn. Những quý tộc hay bình dân cũng vậy, thậm chí là vương tộc có lập trường rõ ràng và thành viên của tổ chức phản kháng, đều là con người mà thôi. Con người cuối cùng sẽ thần phục kẻ thắng lợi, còn như kẻ thắng này tàn bạo hay nhân từ, là kẻ xấu hay anh hùng, đều là do lịch sử lựa chọn. Người đời sau có thể tùy ý đánh giá hành vi và việc làm của ngươi, nhưng không thể thay đổi lịch sử sẽ khắc ghi thắng lợi của ngươi, cho đến vĩnh viễn.

Krause quay mặt sang nhìn Thiên Nhất:

- Hừ... ngươi muốn biến ta thành loại người như ngươi sao? Ngươi muốn nói, biến thành loại người như ngươi sẽ có thể thành tựu đại nghiệp?

- Ngươi biến thành loại người nào là do ngươi quyết định. Ta chỉ có thể nói cho ngươi biết, giống loài trên tinh cầu này còn không tiến hóa đến mức có thể hiểu rõ vị trí của mình trong vũ trụ. Bọn họ ở trên đời làm theo ý thích... thỏa mãn trong ảo tưởng, tận tình phóng túng, dùng thủ đoạn chính trị hoang đường với động cơ không thuần thuần khiết, tàn sát lẫn nhau một cách dã man. Chỉ có anh hùng và thánh nhân trong truyện tranh và tôn giáo mới sẽ nhân từ, cho bọn họ thời gian để tự do trưởng thành và lĩnh ngộ, đồng thời bảo vệ và khoan dung bọn họ.

Thiên Nhất trả lời.

- Xem ra chúng ta không thể có chung nhận thức.

Krause nói:

- Cho nên ngay từ đầu ta đã nói, ta tự có tính toán.

- Cũng được, vậy chúng ta bàn chuyện giao dịch đi.

Thiên Nhất trả lời, hắn đại khái đã nghĩ đến “tính toán” của Krause, đó cũng là chuyện khả thi, chỉ là hơi phiền phức. Có điều đối phương đã kiên trì muốn làm như vậy, hắn cũng không nói thêm gì nữa. Dù sao sau cuộc nói chuyện vừa rồi, những gì Thiên Nhất muốn truyền đạt đã in vào trong đầu Krause rồi.

- Giống như thỏa thuận trước đó, giao Seltz Ain cho ta, ta sẽ lập tức hạ lệnh di tản quân đội ở Bắc Âu.

Krause nói tiếp đề tài giao dịch.

- Hắn ở trong cốp sau của một chiếc xe mui trần màu đỏ, cách phía sau chúng ta hai con đường.

Thiên Nhất nói:

- Bác sĩ Strange đã tiêm cho hắn một mũi, hắn không chạy được.

Krause nói:

- Xem ra ngươi thật sự muốn giúp Giới Luật Thép một tay.

- Hả?

Thiên Nhất dùng giọng điệu nghi vấn hỏi:

- Làm sao thấy được?

- Ngươi không tiếc dùng phương thức giao dịch, khiến ta di tản lực lượng quân sự cuối cùng có thể đối kháng ở khu vực Châu Âu, chẳng lẽ không phải để cho bọn họ nắm vững quyền khống chế Tây Âu, tiếp đó kiếm chỉ đông nam?

Krause trả lời.

- Buồn cười, tại sao ta phải giúp bọn họ?

- Phủ nhận có tác dụng gì sao? Thế lực mà ngươi giúp không chỉ có Giới Luật Thép, hành động của tất cả tổ chức phản kháng cỡ lớn, gần như sau lưng đều có cái bóng của Nghịch Thập Tự. Quân lực của Liên Minh Rực Lửa đã mạnh hơn không chỉ gấp mười lần so với sáu quân loạn chiến mấy năm trước, cho dù là mấy lộ chư hầu hợp quân, chiến lực cũng không thể thay đổi hoàn toàn như vậy, chắc hẳn là ngươi đã cho bọn họ thứ gì.

Krause lần lượt kể ra:

- Hình Thiên nhờ ngươi an bài đã lấy được đống sương thần kia, từ đó mới có rượu đấu thần. Sự kiện vượt ngục khiến Tiền Tuyến Tự Do thu được hàng loạt người siêu năng lực chạy trốn khỏi đảo Địa Ngục. Còn Giới Luật Thép, hoặc là nói Cesare Barmond, dưới sự trợ giúp của ngươi đã trực tiếp nhận được Thiên Không pháp điển...

- Ngươi cảm thấy đây là đang giúp bọn họ sao?

Thiên Nhất ngắt lời.

- Có ý gì?

Krause hơi do dự:

- Ngươi muốn bóp méo cả sự thật đã xảy ra sao?

Thiên Nhất không trực tiếp trả lời hắn, lại hỏi:

- Ban nãy ngươi đã nói, những người này đều là anh hùng?

- Ta đã nói.

- Ngươi sai rồi.

- Hừ...

Krause cười lạnh.

- Là một anh hùng, lòng mang chí lớn, bụng có mưu kế, có thể bao trùm vạn vật, nuốt cả trời đất.

Thiên Nhất nói.

- Đây là lời Tào Tháo nói.

- Ông ta nói đúng.

- Còn ta nói không đúng?

- Suy nghĩ của ngươi không đúng.

Thiên Nhất trả lời:

- Ngươi bị sự giả tạo do những người kia biểu hiện ra che mờ đôi mắt, thực ra trong bọn họ không một ai có thể xưng là anh hùng.

Krause cũng dứt khoát dùng hai tay gối đầu, dựa vào ghế, nói lời thoại của Lưu hoàng thúc năm xưa:

- Xin nghe tường tận.

- Tào Sóc dũng mãnh nhuệ khí, xuất chúng hơn người, quang minh lỗi lạc, trọng tình trọng nghĩa. Một kẻ như vậy dĩ nhiên có không ít người đi theo, hơn nữa người đi theo hắn phần lớn đều trung thành, đơn thuần, thẳng thắn. ít nhất trung thượng tầng của Hình Thiên có thể nói là đồng tâm đồng đức, vô cùng vững chắc.

- Đáng tiếc, người này tuy có chí xưng vương nhưng lại không có mưu đồ nhòm ngó thiên hạ, có năng lực kiệt xuất nhưng lại không có phương pháp cai trị. Nếu không có Gia Cát Trại ở bên cạnh phụ tá, đời này của hắn cũng chỉ là sơ cửu trong quẻ Càn (vị trí thấp nhất).

- Nhưng Gia Cát Trại đã đi theo Tào Sóc nhiều năm, vấn đề mà ngươi nói hẳn là không tồn tại.

Krause nói.

- Gia Cát Trại đúng là có tư cách phò tá vua chúa, mưu kế sâu xa, tùy cơ ứng biến.

Thiên Nhất cười nói:

- Cả đời này của hắn chỉ phạm phải một sai lầm nghiêm trọng, đó là phò tá sai người.

- Hắn không nên phục vụ cho Tào Sóc?

- Không nên.

- Vì sao?

- Nếu như tính cách của Tào Sóc ngang tàn hung ác, tự cao tự đại, nói không chừng thật sự có thể thành công. Nhưng hắn lại coi trọng nghĩa khí huynh đệ, mưu cầu nhân nghĩa vô địch. Hắn nhìn không quen bất bình trên đời, không muốn thấy kẻ yếu bị khi dễ, nhưng tính cách của hắn cũng không thích hợp đi con đường nhân nghĩa gì. Hắn nhiều nhất cũng chỉ làm được giống như Lý Quỳ xử án, nhìn có vẻ hả lòng hả dạ nhưng thực ra chẳng giải quyết được gì. Nói đơn giản là tài năng bá đạo nhưng lại muốn cai trị theo vương đạo.

Thiên Nhất giải thích:

- Đối với bất kỳ quân sư nào, loại người này đều là thuốc độc không thể uống được. Gia Cát Trại thông minh một đời, lại phạm phải sai lầm căn bản nhất. Hắn cho rằng bên cạnh Lý Quỳ có một Ngô Dụng là có thể trở thành Tống Giang sao (ba nhân vật trong Thủy Hử). Hừ... thực ra đây chỉ là hắn lừa mình dối người, bị cái gọi là ghĩa khí trói buộc nên đưa ra một quyết định ngu xuẩn mà thôi.

- Ta không nhìn ra trong này có gì khổ cực.

Krause nói.

Thiên Nhất nói:

- Đó là vì bọn họ còn chưa gặp phải nghịch cảnh thật sự, gần đây Hình Thiên có thể nói là thuận buồm xuôi gió, dưới tình hình này dĩ nhiên là không có chuyện gì. Đợi có một ngày gió mây biến động, ngươi sẽ thấy ràng buộc vững chắc giữa hai người này dễ dàng bị kéo đứt, giống như giấy vệ sinh mỏng đường kẻ lờ mờ trong gói khuyến mãi 12 cuộn 29 đồng 5 mao tiền vậy.

- Ha... chuyện còn chưa xảy ra, ngươi muốn nói gì cũng được.

Krause tỏ ra không thèm quan tâm.

- Tương lai cũng không phải là thứ khó đoán như vậy.

Thiên Nhất trả lời.

Krause nhìn hắn một cái:

- Cứ cho rằng Tào Sóc giống như lời ngươi nói, rời khỏi Gia Cát Trại thì không còn đáng sợ nữa, vậy những tổ chức khác được ngươi chi viện thì sao?

- Ta lại nhấn mạnh một lần, không phải là ta đang giúp đỡ chi viện cho bọn họ.

Thiên Nhất trả lời một câu, lại tiếp tục đề tài vừa rồi:

- Thủ lĩnh Ogines của Tia Chớp Trắng, tàn nhẫn bất nhân, lòng dạ hẹp hòi, trái với nhân đức, hoang dâm có tiếng. Ta đã sớm xem hắn là xương khô trong mộ, trong một tháng sẽ chết, không cần ngươi phải phí tâm.

- Trong cao tầng của Tiền Tuyến Tự Do, bốn người Berg, Gates, Cannon và Franklin xem như là có tiếng nói nhất, hoặc là có ảnh hưởng lớn nhất, không thể thiếu một. Vấn đề là cho dù gom tài năng của mấy người này dồn cho một người, cũng chỉ là một nhà quân sự, nhà chính trị kiêm nhà khoa học siêu cấp, kém xa so với anh hùng. Nhà tư tưởng không tôn giáo, nhân cách sức hút trời sinh, ít nhất có tài năng trác việt ở một mặt nào đó, chỉ khi có hai trong ba thứ kể trên mới có thể xem là anh hùng.

- Liên Minh Rực Lửa, ngươi chắc hẳn rất quen thuộc với năm người kia, Everex, Tagowada, Spibe, còn có hai cái tên khác chứa dấu chấm than khiến ta không đọc nổi, chỉ là đám tầm thường, nào xứng là anh hùng?

- Vậy thì...

Krause như có suy nghĩ nói:

- Vậy thủ lĩnh thần bí của Ngân Ảnh và Enzo Duccio kia có tính không?

Thiên Nhất không hề dao động, ung dung nói tiếp:

- Thủ lĩnh của Ngân Ảnh? Ha ha... nếu ngươi đã hỏi, nên nói thế nào nhỉ... Đầu tiên hắn và ngươi như nhau, đều là bại tướng dưới tay ta, đương nhiên đây cũng không phải chuyện lạ gì. Ta chỉ có thể nói, hắn vốn không có... ừm... điều kiện để nhòm ngó thiên hạ.

- Luận về năng lực, hắn cũng là một cao thủ tương đối lợi hại; luận về mưu trí, hắn nói không chừng có thể sánh vai với ngươi. Nhưng vấn đề là... ngươi đã nói hắn là một thủ lĩnh thần bí. Một kẻ ngay cả tên và tướng mạo cũng là một câu đố, còn là một thủ lĩnh tổ chức sát thủ ham muốn lợi ích, có thể xem là anh hùng sao?

- Ngươi hãy suy nghĩ một chút, thật ra hắn tùy thời có thể bị thay thế. Đã không ai nhận ra được hắn, vậy hắn có thể là bất cứ người nào. Thủ hạ của hắn giết chết hắn là lập tức có thể thay thế, chuyện bọn họ cần làm là hành động theo phương pháp của hắn, lại giả vờ như hắn còn sống là được.

- Lại nói Ngân Ảnh là tổ chức có tính chất thế nào? Dùng tiểu thuyết võ hiệp làm ví dụ, trước giờ thống lĩnh đồng đạo đều là Thiếu Lâm, Võ Đang, cho dù đến phiên Điểm Thương, Hoa Sơn, cũng sẽ không bị Cự Kình phái, Phủ Đầu bang gì đó lên cầm đầu đúng không?

- Được rồi... coi như ngươi có mắt nhìn người, đã nhìn thấu được hắn.

Krause chen vào trước khi Thiên Nhất nói ra những lời khó nghe hơn:

- Như vậy... người đàn ông được gọi là Minh Điệp kia có tính là anh hùng hay không?

- Hừ... Enzo chỉ là một người siêu năng lực tương đối lợi hại, chỉ thế mà thôi, chính hắn cũng hiểu được bóng tối mới là nơi thích hợp để mình sinh tồn.

Thiên Nhất trả lời:

- Lãnh tụ của Thiên Minh chắc chắn sẽ không do một kẻ có dã tâm đảm nhiệm, các đời đều như vậy. Sự tồn tại của bọn họ chỉ là để kéo dài ngọn lửa tinh thần của tổ chức. Đám thích khách của Thiên Minh đã định sẵn chỉ có thể tồn tại trong bóng tối của thời đại, bọn họ cũng hài lòng với chuyện này.

Lúc này cần câu trong tay Thiên Nhất khẽ rung lên, hắn vẫn thờ ơ, mặc cho dây câu bị thứ gì lôi kéo bắt đầu di động. Có điều tay cầm cần cây vẫn vững vàng như đá, trục dây cũng bị kẹt trên cổ tay của hắn, khống chế chiều dài của dây câu.

Krause nói:

- Xem ra chỉ còn lại một người, vẫn nằm trong danh sách anh hùng mà ngươi sắp loại bỏ.