Phiến Tội

Quyển 11 - Chương 31: Luận anh hùng (thượng)



Ngày 20 tháng 10 năm 2101, tại thành phố Darwin.

Bên cạnh một bến tàu yên tĩnh có đặt hai chiếc ghế dựa, một người đàn ông tóc đen đang cầm cần câu, lười nhác nằm trên một chiếc ghế.

Hắn đeo kính râm, ống quần dài cuốn lên, tay áo âu phục cũng vén lên, nhìn cách ăn mặc không giống như du khách, mà giống như dân bản địa tranh thủ thời gian tới đây dạo chơi.

Đến gần buổi trưa, một thanh niên tóc lam nhìn qua không tới hai mươi tuổi, mặc một bộ đồ nghỉ mát, lặng lẽ đi đến bên cạnh người đàn ông kia, ngồi xuống một chiếc ghế dựa khác.

Krause nhìn thùng nước bên cạnh Thiên Nhất, trông thấy bên trong ngoại trừ nửa thùng nước biển thì không có gì khác.

- Ngươi không treo mồi câu sao?

Câu đầu tiên của Krause lại hỏi chuyện trên trời dưới biển.

- Không quan trọng, chẳng phải ngươi đã mắc câu rồi sao?

Thiên Nhất trả lời.

- Mắc câu? Chẳng lẽ ngươi đã mai phục một đống thủ hạ ở chung quanh?

Krause nói.

- Hà...

Thiên Nhất cười nói:

- Ngươi mới giống loại người sẽ làm chuyện như vậy.

- Ta biết, ngươi không sợ bị bắt, thậm chí còn không sợ chết.

Krause nói:

- Cho nên ta cũng không làm những chuyện vô ích đó.

Thiên Nhất trả lời:

- Là từ chỗ Jefferson lấy được một chút tin tức liên quan đến ta sao.

- Cho dù không có tin tức của hắn, ta cũng sẽ không tùy tiện ra tay với người có thể một mình chiến đấu với bảy Thiên Vệ.

Krause nói.

- Thật thú vị, một năm trước ngươi còn truy lùng dấu chân của ta khắp thế giới, muốn bắt giữ ta, chẳng lẽ ngươi lại dễ dàng từ bỏ lý tưởng nhiều năm qua như vậy sao?

- Lý tưởng của con người sẽ thay đổi.

Krause trả lời:

- Huống hồ ta cũng không nói là sẽ bỏ qua cho ngươi. Cuối cùng có một ngày ngươi sẽ phải trả giá cho tội ác của mình.

- Nhìn thấy ngươi vẫn bị những thứ như đạo đức, lương tâm ràng buộc khiến ta rất thất vọng.

Thiên Nhất nói:

- Khi ngươi giết chết Victor, ta còn tưởng rằng ngươi đã thông suốt rồi. Hôm nay xem ra, sâu trong lòng ngươi vẫn giữ tam quan (thế giới quan, giá trị quan, nhân sinh quan) và nguyên tắc như trước.

- Cho dù ta là một người không có ánh mắt cao xa, cũng sẽ hiểu được ân oán cá nhân giữa hai người chúng ta, đặt trên đời này thì không đáng nhắc tới.

Krause nói:

- Ngươi mong đợi ta dùng thái độ “chơi đùa” giống như ngươi, để can thiệp và quyết định tính mạng của hàng trăm triệu người trên tinh cầu này, đây là chuyện vĩnh viễn không thể.

- Trò chơi chỉ là một phương thức, không thể đại biểu cho thái độ hay mục đích của ta.

Thiên Nhất nhìn bầu trời xanh lam trên đầu:

- Nếu như người trong thiên hạ đều làm theo lối cũ, không tranh với đời, tự biết thỏa mãn, ta có thể chơi với ai đây?

- Ngươi muốn dùng lí do nhân tính bản ác gì đó để bào chữa cho hành vi của mình sao? Nếu như “thế nhân đều có tội” trở thành căn cứ cho hành vi và việc làm của ngươi, vậy cái thế giới này cũng không cần nói đến trật tự gì nữa.

Trong giọng nói Krause lộ vẻ khinh miệt:

- Xã hội mà mọi người đều biết lễ nghĩa như ngươi nói, không tồn tại ở bất kỳ vương triều thịnh thế nào trong lịch sử loài người, hơn nữa sau này cũng không thể tồn tại.

- Trong triều không chứa gian thần, biết kiểm điểm mình, quên đi bản thân. Quân vương nêu cao đức độ, sớm chiều cần mẫn, không trái đạo đức. Cho dù có thể làm đến mức độ như vậy, cuối cùng vẫn sẽ có người bất mãn. Huống hồ là thế đạo hiện nay, trăm năm qua đám vương cung quý tộc đào sông đánh cá, đốt rừng săn bắn, lẽ ra phải có biến động từ lâu rồi. Trong mắt ta, nếu như mười năm trước ngươi ra tay thì có lẽ hôm nay đã thành đại nghiệp, khi đó ta còn không phải đối thủ của ngươi.

- Bây giờ ngươi cũng không phải đối thủ của ta.

Thiên Nhất uể oải trả lời:

- Nhìn gì vậy, khó chịu à?

Krause quay mặt sang hướng khác, nhìn về mặt biển phía trước:

- Hừ... ngươi quả thật khiến người ta rất khó suy đoán, nếu là thủ lĩnh của tổ chức phản kháng khác, ta khó mà tưởng tượng bọn họ sẽ nói chuyện như vậy.

- Đánh đồng ta với bọn chúng, đây là ngươi đang lấy gáo đong nước biển.

Thiên Nhất nói:

- Tên của những kẻ này và ta cùng xuất hiện trong một câu, đó là một sự sỉ nhục.

- Đúng vậy, bọn họ đều là người phá vỡ “lệ thường”, mỗi người đều có thể xưng là anh hùng.

Krause cười nói:

- Nhưng ngươi không phá vỡ lệ thường, mà là không đếm xỉa tới lệ thường. Nếu là bình thường, loại người giống như ngươi nên bị xếp vào “kẻ điên”. Nhưng ngươi rất tỉnh táo, hơn nữa có một mục tiêu rõ ràng, cho dù mục đích này có thể chỉ mình ngươi biết.

- Lời nói của ngươi khiến người ta rất bất an, ha ha... chẳng lẽ trong Nghịch Thập Tự có nội ứng do ngươi an bài sao?

Thiên Nhất miệng nam mô bụng bồ dao găm, ung dung hỏi.

- Cũng thế, Khương Quân tuy không phải nội ứng do ngươi phái tới, nhưng từ nay về sau ngươi sẽ có thêm một quyển sách nội tâm, tùy thời có thể xem không phải sao?

Krause trả lời.

- Đây là các hạ dùng dạ quân tử đo lòng tiểu nhân.

Thiên Nhất cười nói.

- Ngươi lại rất tự mình biết mình.

- Có điều...

Thiên Nhất tiếp tục lời nói vừa rồi:

- Trước đó ta không nghĩ tới Khương Quân sẽ ở lại chỗ của ngươi, cho nên ta chỉ xem quyển sách nội tâm của cô ta một lần. Khi ta đọc đến đoạn cô ta nảy sinh cảm tình với ngươi, cũng không tiếp tục xem nữa. Dù sao ta là một người tôn trọng đối thủ, không muốn xem mấy nội dung cần hạn chế gì đó, khiến cho một số hình ảnh hiện lên trước mắt, đốt cháy võng mạc của ta.

Trong đối thoại của hai người, đây là lần đầu tiên nhắc đến bốn chữ “quyển sách nội tâm”. Khi Krause nói ra bí mật mà hắn vốn không thể biết này, thần sắc của Thiên Nhất vẫn không có bất kỳ phản ứng đặc biệt nào, hơn nữa hắn còn lập tức nói ra những lời vừa rồi để thăm dò ngược lại Krause.

Krause cũng không có phản ứng gì, cho dù là đối với quyển sách nội tâm, hay là chuyện “cảm tình của Khương Quân” không thể nghiệm chứng do Thiên Nhất nói, đều không khiến sắc mặt của hắn biến hóa chút nào.

- Ngươi định tán gẫu đến khi nào mới bắt đầu vào chủ đề chính.

- Hả? Chủ đề chính gì? Ta còn tưởng rằng ngươi rất hưởng thụ kiểu nói chuyện phủ định và châm chọc lẫn nhau này. Ta có thể bồi tiếp đến cùng, dù sao chỉ có ngươi mới cảm thấy lòng tự trọng là thứ quý hiếm. Đúng rồi, ngươi có muốn nghe cố sự ta viết câu đối lúc hóa trang ở câu lạc bộ múa thoát y không.

- Không có hứng thú.

- Vế trên câu đối là “tĩnh như xử nữ”.

- Ngươi hãy có chừng có mực...

- Trình độ văn học của ngươi kém quá, vế dưới làm sao là “có chừng có mực” được, phải là “động như thỏ chạy”.

Chẳng biết tại sao Krause lại cảm thấy nhức đầu, hắn không quan tâm tới các loại hành vi vượt quá giới hạn của Thiên Nhất, chỉ lo chuyện của mình bắt đầu nói về một trong số chủ đề chính của cuộc gặp mặt bí mật này:

- Gia tộc Cress vừa ngã xuống, trong vòng hai tháng ta có thể dọn dẹp sạch sẽ triều đình và bên ngoài, tiếp đó là lên ngôi.

Thiên Nhất nói:

- Người mà ngươi phải giải quyết, không chỉ có những quan lớn triều đình kia đúng không.

Hắn bẻ đầu ngón tay nói:

- Lập chính, lập trưởng, lập hiền, lập ái. Dựa theo cấp bậc ưu tiên này thì ngươi thuộc về loại thứ ba, dù sao loại thứ tư vốn chỉ là nói cho vui, vì vậy thực ra ngươi xếp ở cuối cùng. Còn có năm anh trai khoẻ mạnh cần phải giải quyết nhỉ.

- Ta tự có tính toán.

Krause nói.

Lần này lại là Thiên Nhất không đếm xỉa tới lời nói của Krause, hắn tháo kính râm xuống, quay đầu sang nhìn thất hoàng tử trước mắt, nói một câu:

- Giết hết thì thế nào.