Phiến Tội

Quyển 11 - Chương 30: Tường thành của lãnh chúa



- Theo như lý luận của ngươi, toàn thân ngươi đều có thể là vũ khí, vậy rút thanh dao máu này ra chẳng có ý nghĩa gì cả.

Blood Owl nói:

- Đủ thấy cái gọi là tiến hóa của ngươi còn kém xa mức độ tùy theo ý muốn, trước mắt ngươi vẫn không thể thay đổi một số đặc trưng thuộc về loài người. Hiển nhiên thứ bên trong túi da của ngươi, cho dù có phải khí quan hay không... tóm lại những bộ phận kia không thể lộ ra ngoài không khí quá lâu. Nếu như có thể, ngươi đã sớm biến mình thành một quái vật bùn nhão to lớn, bọc lấy ta dìm cho chết ngạt rồi.

- Nhìn vào hành vi khuôn mẫu của những quái vật biến dị trên mặt đất, các ngươi dựa vào mùi và nhiệt độ cơ thể để săn bắt con mồi, mà phương thức phân biệt đồng loại nhất định cũng như thế, đây không phải là cách làm của “sinh mệnh cấp cao”.

Khóe miệng Blood Owl nở một nụ cười:

- Ngươi cũng không phải sinh mệnh cao cấp gì, chỉ do gen của nhiều loại sinh vật hấp thụ cắn nuốt lẫn nhau, các loại đặc tính thừa kế, biến dị, thay thế nhau, cuối cùng diễn sinh ra một loại... ha ha, tạp chủng.

Lời sỉ nhục của hắn lại khiến biểu tình của Rahman xuất hiện biến hóa.

- Ngươi và con thú lớn đang ở nơi nào đó trong sở nghiên cứu này, còn có những sinh vật biến dị trong thành phố, các ngươi đều như nhau. Có lẽ từ góc độ sinh vật học thì các ngươi ưu việt hơn loài người.

Giọng điệu của Blood Owl lộ vẻ khinh thường:

- Nhưng vậy thì thế nào? Giống như vi khuẩn trong tầng nhiệt, ấu trùng ruồi nhặng Bắc Cực, chim cánh cụt, loài cá trong hang quỷ (Devils Hole pupfish), hoặc là... Alien, nếu như nó có thật. Ta có thể nói ra mấy chục loại tương tự, hừ... nhưng ngươi có thể gọi chúng là “sinh vật cao cấp” sao? Cho dù từ góc độ động vật học, trong đó cũng có rất nhiều loại được xếp vào động vật không xương sống. Còn từ góc độ triết học, cái gọi là “cao cấp” mà ngươi nói, đó là một tiêu chuẩn được thiết lập trên cơ sở tư duy của loài người. Buồn cười nhất là hôm nay ngươi đã không còn là loài người nữa, suy nghĩ cũng khác với loài người, nhưng đối với vấn đề có cao cấp hay không, lại bị hạn chế bởi phương thức tư duy của loài người.

Rahman nhìn chằm chằm vào Blood Owl, không nói gì. Nhưng Blood Owl lại có thể từ trên người hắn cảm nhận được thứ mà loài người mới có, đó là những cảm xúc tiêu cực, hoặc có thể nói là... tội ác.

- Để ta nói thực tế, ngươi chỉ là một người biến dị sinh ra sau khi tế bào E cắn trả mà thôi, không liên quan gì đến cấp cao cấp thấp.

Blood Owl dùng ngón tay khẽ gõ vài cái lên huyệt thái dương của mình:

- Tận cùng tiến hóa của sinh vật, chưa chắc đã là đạt được một thể xác gần như vĩnh viễn bất diệt, có thể thích ứng với bất kỳ hoàn cảnh hiểm ác nào.

- Chỉ cần đại não đủ cao cấp, những thứ khác không đủ có thể dùng khoa học kỹ thuật để bù đắp. Cho dù tuổi thọ ngắn ngủi, nhưng trí tuệ, tinh thần, tình cảm sẽ thông qua chữ viết, âm thanh, hình ảnh... để truyền thừa. Đây là con đường tiến hóa của loài người, chậm chạp, quanh co, gian nan, ha... nhưng lại rất thú vị không phải sao?

Ánh mắt và giọng nói của Rahman lộ ra sát ý:

- Ngươi cho rằng chỉ cần vài ba câu là có thể khiến ta phủ định quan điểm của mình, thậm chí phủ định sự tồn tại của bản thân ta sao?

- Thuận tiện thảo luận nghiên cứu một chút thôi, đây là cơ hội hiếm thấy. Dù sao ta cũng không tính là một con người hoàn chỉnh, ta không thể sinh ra cảm xúc tiêu cực thuộc về mình, chỉ có thể chia sẻ và chịu đựng sự thống khổ của người khác một cách không điều kiện, không lựa chọn.

Blood Owl trả lời:

- Nhưng ta và ngươi không giống nhau, ta không vì mình khác với mọi người mà khoe khoang là sinh vật cao cấp...

Hắn dừng một chút rồi nói:

- Ta chỉ đơn thuần phân chia những người khác thành ngu ngốc, non nớt, phế vật vv, nhưng ta vẫn thừa nhận mình là một thành viên của loài người. Chính vì vậy bây giờ ta mới đứng đối diện với ngươi. Mặc dù ta cho rằng chiến đấu với loại như ngươi chẳng có ý nghĩa gì, nhưng ta vẫn sẽ dùng lập trường của một con người để suy nghĩ, đưa ra kết luận ngươi nhất định phải chết.

- Hừ...

Rahman cười lạnh:

- Có lẽ ngươi nói đúng, nhưng “quan điểm” bản thân cũng sẽ không thay đổi được tình hình hiện thực. Nếu không giết được ta, tất cả những thứ này đều là nói nhảm. Cho dù ngươi thuyết phục được ta, cũng không thay đổi được sự thật là trình độ tiến hóa của thân thể ta mạnh hơn ngươi gấp trăm lần.

Trong quá trình đối thoại, Blood Owl đã dần dần tiếp cận đối phương. Với phương thức chiến đấu của hắn, muốn đánh ra một quyền mạnh nhất, khoảng cách này là rất thích hợp.

- Chiến đấu cũng không phải là kẻ mạnh sẽ thắng.

Lúc này cánh tay Blood Owl đã được năng lượng màu đen bao trùm:

- Mà kẻ thắng mới là kẻ mạnh.

Nắm tay của hắn trong nháy mắt vung ra, thế như sấm vang chớp giật, gió nổi mây vần.

Tốc độ phản ứng của Rahman kém xa nắm tay của Blood Owl. Trên thực tế trong tất cả những người từng giao thủ với Blood Owl trước đây, chỉ xét riêng về năng lực thân thể, không một ai có thể chống lại hắn. Ở khoảng cách gần, chỉ có ba người đủ tốc độ phản ứng và năng lực để chống đỡ công kích của Blood Owl, đó là Javiton Howl, Mirror Face và God Key.

Còn những người khác, bao gồm trưởng cai ngục tiền nhiệm của nhà tù Tide là Jefferson, nếu như dám tình thương mến thương với Blood Owl ở khoảng cách này, e rằng hai phút sau sẽ biến thành thi thể, còn chết không toàn thây.

Rahman tuy đã chuẩn bị xong “vũ khí”, cũng đã sớm phòng bị, nhưng đối diện với một quyền này vẫn bất lực. Giống như ngươi biết mình bị một tay súng bắn tỉa nhắm chuẩn vào đầu ở một khoảng cách không thể sẩy tay, cho dù có người nói cho ngươi biết hắn sắp nổ súng, hoặc là hắn dứt khoát nổ súng ngay trước mặt ngươi, ngươi cũng khó thoát khỏi cái chết.

Nắm tay của Blood Owl cũng không đánh vào trong cơ thể Rahman, nhưng một luồng năng lượng màu đen hung tàn đã đánh vào ngực hắn. Một giây kế tiếp, sau lưng Rahman nổ tung, máu, thịt, xương, còn có mảnh vỡ nội tạng và dịch thể, tất cả đều bị đánh thành mảnh vụn và tương, hơn nữa còn bị nhuộm màu đen, giống như một cái giếng dầu phun ra sau lưng hắn.

Lực lượng dời non lấp biển, cảnh tượng gió tanh mưa máu.

Chỉ vỏn vẹn một quyền, dường như đã phân thắng bại, nhưng đối thủ của Blood Owl dĩ nhiên không thể bị tiêu diệt dễ dàng như vậy. Rahman đứng tại chỗ không cử động, nhìn từ chính diện thì hắn không hề bị thương, nhưng nhìn từ sau lưng thì có thể thấy trực tiếp xương ngực khiếm khuyết của hắn. Tuy vậy hắn vẫn há miệng lộ ra một nụ cười cực kỳ khủng bố, máu tươi từ trong kẽ răng chảy ra theo cằm nhỏ xuống, nhưng hắn giống như không quan tâm:

- Đến phiên ta rồi.

Lúc hắn nói chuyện, dao máu trong tay đã chém vào bên cổ Blood Owl. Nhưng tại khoảnh khắc tiếp xúc với da Blood Owl, lưỡi dao bỗng dừng lại, bị năng lượng bên ngoài thân thể Blood Owl ngăn cản, khó mà chém vào trong thịt.

- Làm sao vậy? Trên lưỡi dao không có năng lượng thì khác hẳn à. Cho dù tiểu cầu biến thái của ngươi có thể ngưng kết máu đến cứng hơn kim loại, nhưng đối với người siêu năng lực cao cấp thì cũng chỉ phí công.

Blood Owl nói:

- Hay là nói, lúc ngươi tu bổ thân hình thì không thể quan tâm đến chuyện khác sao?

Lúc này nhìn từ sau lưng Rahman, máu thịt bên trong đang được vô số vật chất lúc nhúc như con bọ chữa trị, da bị nổ cũng đang tụ lại, vết thương lớn từ từ thu nhỏ.

- Cho dù ngươi muốn kéo dài thời gian để chữa trị thân thể, ít nhất cũng nên dùng công kích có thể thương tổn đến ta.

Blood Owl lắc đầu, cười lạnh nói:

- Bất kể là lực lượng, tốc độ, kỹ xảo chiến đấu, kinh nghiệm, khả năng vận dụng, ngươi đều kém xa cái tên mặt rắn kia, đúng là không chịu nổi một kích.

Blood Owl cố ý lên tiếng khiêu khích, thực ra bản thân hắn cũng không nóng lòng ra tay.

Mà lúc này Rahman đã gần như chữa trị xong, hắn từ trong kẽ răng thốt ra một câu:

- Như ngươi mong muốn!

Còn chưa dứt lời, dao máu khẽ rung lên, một luồng năng lượng xuất hiện đối kháng với năng lượng bên ngoài thân thể Blood Owl.

Đám người siêu năng lực cấp Hung trở lên, đều có một hình thức biểu hiện năng lượng do bản thân phát triển ra. Chỉ xét về phòng ngự, năng lực của Krause được hắn diễn biến thành tường khí hộ thân, Time Servant là lực đẩy, còn Jefferson thì sáng tạo ra vách chắn tách rời lượng tử... Cho dù là hai người siêu năng lực cùng loại hình, lúc vận dụng năng lượng hình thức biểu hiện cũng có thể hoàn toàn khác nhau. Còn hai người siêu năng lực không cùng loại hình, lúc năng lượng va chạm không thể dự đoán được sẽ xảy ra phản ứng gì.

Blood Owl thật không nghĩ tới, sau khi Rahman dùng năng lượng thực chất hóa, lại bị cắn trả bởi năng lượng màu đen bao trùm trên người mình, dùng để phòng ngự cơ bản. Rahman không dùng còn tốt, một khi dùng thì có cảm giác nhóm lửa tự thiêu.

- Hóa ra đây là cấp bậc năng lực đạt được trong thời gian ngắn, thông qua tế bào E cải tạo thân thể.

Blood Owl dùng tay trái làm đao vung lên, theo một luồng khí đen phiêu tán, cánh tay Rahman nắm dao máu liền bị chém rụng khỏi thân thể hắn, tốc độ một kích này vẫn không cho Rahman có cơ hội phản ứng.

- Lực lượng giả tạo, quá buồn cười. Những người siêu năng lực dựa vào rèn luyện đạt đến cấp Hung, nếu như năng lượng của bọn họ là rượu mạnh đậm đà, vậy năng lượng của ngươi giống như nước miếng giá rẻ. Nhìn bề ngoài thì đồng dạng có thể chặt đứt tịnh hợp kim, hoặc là vận dụng vào phòng ngự và tấn công, chỉ khi nào va chạm nhau...

Blood Owl cười nhạo nói:

- Mới lộ ra nguyên hình.

Trong miệng Rahman phát ra một tiếng rống giận như dã thú, cằm của hắn đột nhiên nứt ra giống như trật khớp, toàn bộ da trên đầu đều bị căng rách, con ngươi lồi ra khỏi hốc mắt rũ xuống. Trong ba giây xương đầu của hắn đã từ bên trong biến thành một chiếc miệng lớn, ngũ quan dĩ nhiên là không cần thiết nữa. Chỉ thấy hắn mở chiếc miệng lớn như chậu máu, muốn nuốt cả đầu Blood Owl vào trong và cắn đứt cổ.

Blood Owl hừ lạnh một tiếng, học theo dáng vẻ của Rahman vừa rồi, dùng một ngón tay quét ngang, lập tức cắt đứt cổ đối phương:

- Nhìn hành động của ngươi thử xem, bây giờ ai mới là động vật cấp thấp?

Đầu của Rahman lăn xuống dưới đất, máu thịt co giật mấy cái, máu tươi chảy ra. Nhưng thân thể của hắn vẫn còn hoạt động, hiển nhiên chỉ chặt đứt đầu thì không giết được quái vật này.

Thân thể còn lại của Rahman cũng bắt đầu biến dị, trong lỗ chân lông của hắn từ từ rỉ ra máu đỏ, hóa thành những mũi gai cứng rắn bên ngoài thân. Trong quá trình này hắn còn dốc sức lao thẳng tới Blood Owl, vung vẩy cánh tay còn sót lại giống như gậy răng sói.

Blood Owl ung dung lùi lại né tránh:

- Cuối cùng vẫn dựa vào nhiệt độ và mùi để tấn công, cơ quan cảm giác chính của ngươi rốt cuộc ở đâu, dưới nách có một cơ quan khứu giác giống như vòi hoa sen sao?

Vẻ mặt biểu thị hắn đã cảm thấy hơi nhàm chán và mất hứng:

- Dù sao ngươi cũng không nghe được ta nói chuyện nữa, để ta đưa “não” của ngươi, hoặc có thể nói là “bản thể” đến nơi cần đến đi.

Mười ngón tay của hắn tách ra như móng vuốt, nửa người trên hoàn toàn bao trùm trong năng lượng màu đen, khí đen lượn lờ. Hơn mười giây kế tiếp, Blood Owl giống như Dạ Xoa Tu La trong truyền thuyết ma quỷ, dùng hai tay xé nát toàn bộ “người” trước mặt, những mũi gai máu kia cũng không thể ngăn cản được hắn.

Thân thể Rahman giống như củ hành tây bị lột vỏ, thịt vụn không ngừng bị xé xuống vứt bỏ. Chỉ cần là nơi Blood Owl chạm đến thì đều bị năng lượng màu đen lây nhiễm, biến thành thối rữa mất đi hoạt tính.

Cuối cùng khi Blood Owl xé nát đối phương chỉ còn lại xương chậu, hai chiếc đùi và nửa khoang bụng, hắn cuối cùng từ trong máu thịt đầm đìa móc ra một thứ. Thứ kia là một cục thịt hình bầu dục, giống như não nhưng không phải não, giống như trái tim nhưng lại không phải trái tim. Dưới lớp da mỏng bên ngoài có thể nhìn thấy rất nhiều mạch máu nhúc nhích, bên trong dường như phần lớn là dịch thể.

- So với đống thịt chỉ biết “ăn” kia, ngươi rốt cuộc cao cấp ở đâu.

Blood Owl nhìn “sinh mệnh cao cấp” do loài người vô tình tạo ra này, nói như lẩm bẩm

Không ngớ lúc này bên trong thứ kia lại vươn ra rất nhiều mầm thịt, đầu cuối còn rất sắc bén, muốn đâm rách da Blood Owl tiến vào trong cơ thể hắn.

- Hừ... cho dù là sinh vật trí tuệ hay sinh vật bản năng, ít nhất đều có thể nhìn thấy cảnh tượng vùng vẫy lúc sắp chết này.

Blood Owl cầm chặt đống “não giả” kia, cho đến khi nó từ trong ra ngoài hoàn toàn mục nát thành màu đen, hơn nữa không còn động đậy, mới dùng sức bóp vỡ nó.

Cuối cùng không có bất cứ dịch thể nào sót lại, chỉ có những mảnh vụn khô cằn, giống như tro tàn sau khi đốt vàng mã và hạt cát rải rác trên đất.

Blood Owl vỗ tay một cái, phủi bụi bặm đi. Nhìn giống như hắn chiến thắng rất ung dung, nhưng thực ra vừa rồi mỗi lần xuất quyền, dùng tay làm đao, thậm chí là dùng ngón tay cắt đứt cổ đối phương đều tiêu hao rất lớn. truyện ngôn tình

Chiến đấu kết thúc nhanh như vậy, không phải vì đối thủ yếu ớt, mà là Blood Owl đã khống chế cục diện một cách có chủ đích. Vừa bắt đầu hắn đã tập trung năng lượng xuất quyền, nhằm kiểm tra tốc độ phản ứng của Rahman. Sau đó hắn cố ý để đối phương có cơ hội tấn công, tính toán tốc độ phục hồi và lực lượng mạnh nhất của Rahman. Tiếp theo hắn xác nhận máu thịt bị năng lượng “tội” của mình ăn mòn, sau khi rời khỏi chủ thể thì không thể độc lập sống lại. Như vậy bước cuối cùng là tìm ra bản thể tế bào E trong cơ thể Rahman, hoàn toàn phá hủy nó.

Ngoài mặt không ngừng chế giễu, chiến đấu rất thành thạo, nhưng phía sau mỗi bước của hắn đều có mục đích, cũng đều chừa lại đường lui. Đương nhiên sau khi năng lượng của hai người đối kháng, kết quả lại nằm ngoài dự liệu của Blood Owl. Thực ra đây là thành quả mà Blood Owl tu luyện trong thời gian dài, giao đấu với God Key vô số lần. Lúc đối mặt với năng lực “Hỗn Độn” đầy khác thường của Mirror Face, ưu thế này không được thể hiện ra, nhưng khi đối mặt với một kẻ địch vận dụng năng lượng tương đối kém, sẽ xuất hiện phản ứng vừa rồi.

Hắn xoay người, lắc cổ mấy cái, đi vào hành lang dẫn lên phía trên. Lúc này vấn đề khó khăn thật sự lại hiện ra trước mắt. Cho dù không nghĩ đến năng lượng và thể lực tiêu hao, phải làm thế nào để tiêu diệt một tế bào E biến thể khác, tức là sinh vật bản năng thuần túy kia? Đó là quái vật mà mỗi miếng thịt đều có thể đơn độc tiến hóa, không tồn tại nhược điểm như não, muốn dùng “mục nát” để đối phó cũng phải tính đến thể tích của đối phương. Lỡ may có một cục thịt lớn chừng cái muỗng lọt lưới, nói không chừng quái vật này sẽ có ngày trở lại.

Đột nhiên thân thể Blood Owl cứng đờ, ý thức của hắn vẫn rất tỉnh táo, thời gian chung quanh hiển nhiên cũng đang trôi qua, nhưng vào giờ phút này dường như vạn vật đã ngừng vận chuyển, tất cả “lực” đều bị phong tỏa, ngay cả máu trong huyết quản cũng giống như đông lại không còn lưu động.

“Đây là cái gì?” - Trong lòng Blood Owl thầm nói: “Không... đây là người nào?”

......

Khoảng hai phút trước, bên ngoài thành phố.

Trên một con đường gần bờ biển bên ngoài tuyến phong tỏa, Gambling Snake tìm được một trạm xăng dầu. Khu vực này hiển nhiên đã xảy ra giao chiến trên quy mô nhất định, cửa trạm xăng dầu và chính diện tòa nhà đều bị nổ tan. Ven đường cách trạm xăng dầu hơn mười mét, có một cái khung sắt to lớn hình bán nguyệt. Gambling Snake vốn còn hoài nghi đây là đồ quân dụng bị hỏng gì đó, sau đó hắn quan sát một hồi, mới phát hiện đây là biển quảng cáo trên cửa trạm xăng dầu, được uốn thành hình dáng một cái bánh xe, lúc này đã bị nổ tung một nửa, chắc là từ trên cao rơi xuống.

Nhìn tình hình thì nơi đây có vẻ khá an toàn, không có mai phục gì. Mặc dù trạm xăng dầu đã rách nát, một mảng lớn trên cửa còn cháy sém, nhưng đi vào trong mấy bước, vẫn có thể tìm được một cảnh cửa hình dáng tương đối hoàn chỉnh.

Thế là Gambling Snake sử dụng năng lực, thuận lợi liên kết với một cánh cửa mà hắn đã chạm vào trước khi rời khỏi thành phố. Khi hắn mở cửa ra, Tả Đạo, Phong Tiển và Seltz đang đứng ở bên ngoài, nhưng cảnh vật phía bên kia lại là một nơi trong thành phố.

- Thật nhanh.

Tả Đạo nói xong liền băng qua, vừa ra khỏi cửa thì lấm la lấm lét hết nhìn đông lại nhìn tây.

Phong Tiển nghiêng người, ra hiệu cho Seltz đi trước. Hắn cũng không ngây thơ đến mức hoàn toàn tin tưởng kẻ vừa gặp không lâu này. Thân là nhân viên tình báo hàng năm chạy việc bên ngoài, bình thường Phong Tiển chỉ có một mình, xâm nhập vào trong lòng địch, lúc ngủ cũng phải mở một con mắt, cho nên xử sự rất chu đáo lão luyện. Dù sao Seltz cũng là người năng lực cấp Giấy, nếu hắn đi cuối cùng, lỡ may hắn đang chờ thời cơ chạy trốn, đột nhiên đóng cửa lại, sau đó đạp vỡ cánh cửa, liên kết do Gambling Snake xây dựng cũng sẽ biến mất. Đến lúc đó, chẳng lẽ ba người bọn họ phải vào thành phố lần nữa để lôi hắn ra?

Seltz thấy thế cũng không nói gì, nhìn Phong Tiển một cái, đi qua cánh cửa kia.

Thấy đối phương đã đi sang phía Gambling Snake, Phong Tiển mới thở phào một hơi, vừa định sải bước qua cửa, thân thể lại đột nhiên không cử động được.

Tả Đạo thấy hắn đột ngột dừng bước, liền đi lên trước hỏi:

- Làm sao vậy?

- Đừng tới đây!

Phong Tiển lập tức nói:

- Đừng đi qua cánh cửa này, cũng đừng đưa tay kéo ta vào.

Gambling Snake và Tả Đạo đều nhìn ra có chuyện khác thường, gần như đồng thanh hỏi:

- Chuyện gì?

......

Cùng lúc này phía trên thành phố Đại Tây Dương, một người đàn ông chừng ba mươi lăm tuổi đang lơ lửng trên không, kiểu tóc phất phơ giống như ăn mày. Hắn mặc một chiếc áo khoác màu đen bên ngoài, bên trong lại mặc đồ ngủ, lẩm bẩm nói:

- Phiền phức thật, mấy chuyện như đi công tác đúng là rườm rà. Xử lý ô nhiễm gì chứ... loài người nào có thể bị hủy diệt dễ dàng như vậy... nằm trong chăn chơi game tốt hơn nhiều...

Tại khoảnh khắc này, không chỉ có Blood Owl bị phong tỏa, mà là cả thành phố Đại Tây Dương, ngay cả sóng bên bờ biển cũng ngừng lại giống như bị dừng hình ảnh.

Cây lặng gió ngừng, âm thanh đều tĩnh, ngày đêm không phân, bốn mùa biến mất.

Loại cảnh tượng này xuất hiện chỉ có một khả năng, đó là một người trong Thập Thiên Vệ đã đến.