Phiến Tội

Quyển 12 - Chương 12: Đánh giá lại lần nữa (hạ)



Tên đã lên dây thì cũng không cần nhiều lời nữa, Paperman cầm đao, bóng dáng từ thực hóa hư, trong nháy mắt đã xông tới trước mặt Đường Hiển.

Bóng đao thiên biến vạn hóa, chiêu thức thế lớn lực trầm, mà thân hình Paperman lại thoăn thoắt nhẹ nhàng, bước chân nhanh nhẹn. Liên hệ giữa một người một đao này như có như không, có lúc đao này giống như đang tự hoạt động, tay của Paperman chỉ đặt hờ trên chuôi đao, nhưng có lúc lại giống như người đao một thể, cực kỳ ác liệt.

Đường Hiển dùng tay không đấu với hắn mấy chục chiêu, trong lòng tấm tắc lấy làm lạ. Loại phương thức chiến đấu kịch liệt này lão cũng từng nhìn thấy nhiều lần. Rất nhiều học trò của Luca đã tham gia kiểm tra của EAS, trong dữ liệu đều có ghi hình lại. Theo lý Paperman cùng học một thầy thì cũng sẽ không có gì đặc biệt, nhưng hắn có thể kết hợp loại năng lực ảnh hưởng phân tử này vào trong cận chiến, lại phát huy ra uy lực và biến hóa như vậy, chứng minh hắn có thiên phú về phương diện chiến đấu.

Hai người càng đánh càng nhanh, Paperman giống như muốn khiêu chiến tốc độ phản ứng của lão già trước mắt, thế công chẳng những liên miên không dứt, hơn nữa cường độ và tốc độ còn đang từ từ gia tăng. Cho dù là ý thức hay thân thể, bất kỳ thứ nào chậm hơn nửa nhịp sẽ có thể diễn biến thành tình thế xấu chết người, giống như lăn cầu tuyết vậy.

Trong mấy phút ngắn ngủi, hai người đã trao đổi mấy trăm chiêu nhưng vẫn bất phân thắng bại. Paperman lại chú ý tới một chuyện lạ, trạng thái của Đường Hiển vẫn giống như trước khi bọn họ giao chiến, khí tức bĩnh tĩnh ôn hòa, sát ý giấu đầu hở đuôi.

Bình sinh Paperman chưa từng thấy chuyện như vậy, cho dù là Blood Owl cũng không thể duy trì trạng thái nhất trí trong cả trận chiến. Phân phối thể lực và tinh thần lực, nắm giữ tiết tấu bộc phát và khôi phục, đều là kỹ xảo cực kỳ quan trọng trong chiến đấu cấp cao. Nhưng lão già này lại không hề thay đổi trạng thái, khiến cho người ta không thể hiểu được.

Nghĩ đến đây Paperman liền muốn thử một lần, dù sao đây chỉ là kiểm tra, hắn không cần lo lắng Đường Hiển sẽ giết chết mình.

Theo lý thuyết chiến đấu giữa người siêu năng lực cao cấp như vậy, hai bên lúc nào cũng sẽ chừa lại sức lực. Trạng thái thuần thục là lý tưởng nhất, chỉ khi bị ép đến tuyệt cảnh, hoặc cho rằng có thể phân ra thắng bại, các cao thủ mới sẽ bất chấp hậu quả dốc toàn lực một kích.

Nhưng đây không phải là chiến đấu thật sự, hơn nữa thực lực hai bên cũng có chênh lệch rõ ràng, do đó Paperman cũng không e ngại nữa. Chỉ thấy hắn đột nhiên biến chiêu, giả vờ tấn công một thức, sau đó ném đao giấy ra. Đao này nhìn giống như do giấy biến thành, trên thực tế là do năng lượng điều khiển, hơn nữa bởi vì năng lực ảnh hưởng phân tử nên tính chất vật lý của giấy cũng có khác biệt, một đao chém tới e rằng có lực lượng hơn cả trăm cân.

Đường Hiển thấy hắn biến chiêu, trong lòng thầm nói: “Đánh lâu không thắng nên mới thay đổi sách lược sao? Hay là... đã nhìn ra thứ gì?”

Lão hoàn toàn có thể dùng tay không đón lấy đao giấy bay tới, nhưng nhìn giống như Paperman có ý đồ, cho nên lão quyết định thuận nước đẩy thuyền, tạm thời xem thử đối phương tính toán thế nào.

Đường Hiển nghiêng người lách qua, cúi đầu tránh khỏi một kích này. Đao giấy vượt qua đỉnh đầu của lão chỉ một khoảng nhỏ, không tới một giây đã quay về, hơn nữa tốc độ còn nhanh hơn một bậc. Khóe miệng Đường Hiển nhếch lên, cười lạnh một tiếng, lắc lư né tránh trong bóng đao, không hề bị thương. Nhìn giống như lão chỉ suýt soát tránh khỏi công kích này, tình thế vô cùng nguy hiểm, nhưng thực ra lại ung dung thoải mái, không lo ngại gì.

- Anh bạn trẻ, xem lão già ta như khỉ sao?

Đường Hiển cười ha hả nói:

- Nếu ngươi chỉ là đánh mệt rồi, muốn đứng ở một bên dùng năng lực tiếp tục làm tiêu hao ta, vậy thứ cho ta không tiếp nữa. Nói thật công kích này của ngươi cho dù chém thẳng vào người, ta cũng không đau không ngứa.

Lão lại tránh qua mấy đao:

- Nhưng nếu ngươi có chiêu thức hiểm độc gì muốn xuất ra, vậy đừng lãng phí thời gian nữa.

Lúc Paperman trả lời thì đã đứng gần Đường Hiển mặt đối mặt:

- Xấu hổ, ném đao ra quả thật chỉ để kéo dài thời gian mà thôi, chuẩn bị cho một quyền này...

Trong nháy mắt này đao giấy đã mất đi năng lực ảnh hưởng, biến thành tờ báo bình thường nhẹ nhàng rơi xuống đất. Mà băng giấy trên nửa gương mặt của Paperman cũng dừng hoạt động.

Đường Hiển lập tức hiểu được đối phương muốn làm gì, liền xuất chưởng nghênh đón.

Paperman dùng một kích toàn lực ẩn chứa hơn chín thành năng lượng bản thân, thuận thế đánh đến. Trong lòng hắn hiểu rõ, loại năng lượng thuần túy này phóng ra ngoài, dùng sức đấu sức, Đường Hiển tuyệt đối sẽ không thua mình, cho nên hắn có thể yên tâm đánh một quyền như vậy. Một là xem thử cực hạn năng lượng của mình, hai là xem thử dưới tình huống trong nháy mắt sử dụng năng lượng lớn, Đường Hiển có thể duy trì trạng thái chiến đấu sóng lớn không kinh kia hay không.

Kết quả lại nằm ngoài dự đoán của Paperman, khí tức của đối phương vẫn như cũ, chỉ thi triển ra năng lượng cao hơn mình một chút, dễ dàng chống lại lần tập kích đột ngột này.

- Phù... sao ông làm được?

Paperman đánh xong một quyền này, dĩ nhiên cần một ít thời gian để khôi phục. Giống như một người chưa từng được huấn luyện chạy nước rút hết một cây số, sau khi dùng hết thể lực cũng sẽ nằm xuống lè lưỡi.

- Ha ha... bây giờ là ta kiểm tra ngươi, chứ không phải ngươi kiểm tra ta.

Đường Hiển trả lời:

- Hiếu kỳ là tốt, nhưng muốn dò xét thực lực của ta trong kiểm tra, trước mắt ta còn chưa gặp người nào như vậy.

Lão dừng một chút rồi nói:

- Với ngươi bây giờ, muốn hoàn toàn hiểu rõ thực lực của thằng nhóc Time Servant kia cũng còn kém xa. Cùng là người năng lực cấp Hung, ngươi vừa mới học được cách vận dụng năng lượng, so sánh với loại quái vật như Time Servant, chênh lệch không chỉ gấp trăm lần. Mà hắn và ta càng chênh lệch nhiều... Ha ha, vừa rồi có phải ngươi cảm thấy, dùng cực hạn năng lượng bản thân phóng ra ngoài tạo thành một công kích thuần túy, có thể khiến cho trạng thái chiến đấu của ta sản sinh một chút biến hóa đúng không?

- Hừ... trước mắt xem ra đã thất bại rồi.

Paperman nói.

- Nếu như ngươi biết chênh lệch năng lượng cực hạn giữa ngươi và ta, cũng sẽ không hỏi những câu như “sao ông làm được”.

Đường Hiển nói:

- Đáp án là ta chẳng làm gì cả. Giống như sau khi ngươi đạt tới cấp Hung, sở hữu năng lượng hộ thể, người bình thường tay đấm chân đá, đến cả đạn trong súng bắn ra, thậm chí là lựu đạn uy lực không quá lớn, ngươi đều không cần đặc biệt phòng ngự, bởi vì cường độ của những công kích đó còn không phá nổi năng lượng lưu động bên ngoài thân của ngươi.

- Không phải ông muốn nói, năng lượng cao nhất mà tôi bộc phát ra trong nháy mắt, còn không phá nổi năng lượng phòng hộ vô ý thức của ông?

Paperman hỏi, băng giấy trên mặt hắn lại bắt đầu lưu động, chứng minh hắn đã khôi phục.

Đường Hiển cười nói:

- Đương nhiên không phải, ta dùng bàn tay để đỡ nắm tay của ngươi, nói lên một kích này của ngươi đúng là phải thi triển một chút năng lượng để nghênh đón. Có điều ta không tốn khí lực gì vẫn có thể phóng ra năng lượng lớn hơn một chiêu kia của ngươi. Nếu như ngươi muốn lượng hóa, ta có thể cho ngươi một ví dụ để tham khảo. Vừa rồi năng lượng ẩn chứa trong một quyền kia gần như đã là toàn lực của ngươi, giả sử những năng lượng này có thể chứa đầy một thùng nước, mà bộ xương già của ta nếu đánh ra một quyền giống như ngươi, những năng lượng kia có thể chứa đầy một bể bơi.

Paperman nói tiếp:

- Hừ... nói cách khác... từ trong bể bơi múc ra một thùng nước, vốn không tốn khí lực gì.

Đường Hiển nói:

- Hành vi thăm dò này của ngươi rất tốt, khiến ta hiểu rõ trình độ năng lượng của ngươi thế nào, đây cũng là dữ liệu kiểm tra rất hữu dụng. Kế tiếp nếu đã lấy lại sức, vậy nhanh chóng thi triển một chút sát chiêu đi, kỹ xảo chiến đấu cao siêu hoặc chiêu thức hữu hiệu đều là một phần của thực lực. Nhìn tình huống vừa rồi, bây giờ chắc ngươi đã có thể yên tâm dùng bất kỳ chiêu thức nào tấn công ta.

Paperman nghe vậy liền mở bàn tay ra, đao giấy rơi dưới đất thuận thế bay lên, đâm vào sau lưng Đường Hiển. Đường Hiển nghiêng người tránh khỏi, để mặc giấy đao bay qua, trở lại trong tay Paperman.

Chỉ thấy hắn giơ tay lên chém ngược, “vù” một tiếng, đao khí bắn ra, xé rách không khí, âm thanh nổ ra liên tiếp. Một đao này lại rất giống Blood Owl dùng tay làm đao công kích từ xa, nhưng lúc này đang chiến đấu trong phòng thí nghiệm bằng tịnh hợp kim, mặt đất không đến mức bị phá hoại, cũng không biết cái nào có uy lực lớn hơn.

Đường Hiển không hề né tránh, lão cảm thấy một kích này có đỡ cũng không sao. Năng lượng vận hành của đối phương đều rơi vào mắt lão, cho nên đối với uy lực của mỗi chiêu thức, trong lòng Đường Hiển dĩ nhiên đã có dự tính trước. Lão giơ một tay lên, dùng mu bàn tay vỗ một cái đã đánh bay công kích vô hình này, năng lượng nổ tung khiến cho không khí bên trái Đường Hiển hơn mười mét trở nên vặn vẹo biến ảo.

- Chỉ một đao này, uy lực còn lớn hơn lúc trước ngươi dùng giấy hóa thành binh khí trực tiếp công kích, hơn nữa xét về tốc độ thì công kích vô hình này cũng nhanh hơn.

Đường Hiển nói:

- Nhưng ngươi chắc không chỉ có như vậy.

Paperman hừ lạnh nói:

- Xem ra tin tức chiến đấu trước kia của tôi đều nằm trong tay EAS.

- Rất bình thường, đây là chức trách.

Đường Hiển trả lời.

Paperman cười nói:

- Vậy thì cho các người thêm một chút tin tức trước kia không có.

Hắn giơ tay ra, xấp báo ném ở bên cạnh liền bay lên, lơ lửng trên không chung quanh.

Paperman lại cầm đao xông tới. Lần này Đường Hiển không khách sáo với hắn, thi triển cả tay chân già nua của lão, giơ tay ngăn cản, xoay người đá tới. Một đá này cũng không tính là quá nhanh, Paperman vốn định hạ vai tránh né, ai ngờ đòn đánh trả kỳ dị này trong nháy mắt lại tăng tốc, vừa lúc khiến cho Paperman không thể tránh khỏi, đá trúng vào vai hắn. Lực lượng giống như sóng to gió lớn khiến Paperman bay ngược ra, nửa người loáng thoáng tê dại.

Đường Hiển là người có chừng mực, nếu lão muốn giết một người vừa đạt đến cấp Hung mấy tháng, vậy chỉ cần thêm chút lực lượng vào một đá này là được. Lúc này lão chỉ muốn xem thử cách ứng phó của Paperman mà thôi. Mà khi Paperman bay ngược ra, một tờ giấy lơ lửng giữa không trung vừa lúc bay đến quỹ tích hắn lui về phía sau, trong nháy mắt bắt đầu biến hóa, gấp lại nhiều lần, nhanh chóng biến thành hình dáng như lò xo. Paperman chỉnh lại tư thế, khi đến vị trí kia liền dùng một chân đạp lên giấy, bắn ngược trở về.

Một chiêu này quay ngược lại, thế như mãnh hổ xuống núi, hơn nữa còn nhanh như tia chớp, Paperman giữa không trung vung đao muốn chém tới. Lực lượng một đá kia của Đường Hiển giống như bị tăng gấp đôi, đẩy Paperman bay ngược về.

- Luca dạy rất tốt, nên làm như vậy. Loại hình ảnh hưởng phân tử đạt đến cấp Hung trở lên, hiểu được cách dùng năng lực phục vụ cho người sở hữu năng lượng, đó mới là cao thủ.

Đường Hiển vừa khen ngợi đối phương vừa dùng một chưởng nghênh đón, nhưng tại khoảnh khắc lòng bàn tay đụng phải lưỡi đao, trong mắt lão lại thoáng hiện lên vẻ khác thường. Có điều chuyện này cũng không ảnh hưởng đến động tác, Paperman vẫn bị thay đổi phương hướng đẩy bay ra ngoài.

- Vẫn chưa xong đâu.

Paperman giống như vừa rồi bay về phía một tờ giấy khác, chuẩn bị dùng lại chiêu cũ, hơn nữa lần này tốc độ và lực lượng sẽ càng mạnh hơn một bậc.

- Ngươi phải nghĩ cho kỹ, với năng lực thân thể hiện giờ của ngươi, có thể chịu đựng di chuyển tốc độ cao hơn hay không...

Đường Hiển còn chưa nói hết, Paperman đã từ một “lò xo” khác quay trở lại trước mặt lão.

Lần này Đường Hiển không tiếp đao, mà dùng tốc độ trong nháy mắt biến mất khỏi tầm mắt của Paperman, tránh khỏi công kích, hơn nữa còn dùng khuỷu tay thúc vào ngực Paperman, đẩy hắn bay lên trên. Lúc này lão mới nói tiếp:

- Còn có tác dụng của lực.

Paperman chỉ cảm thấy khí huyết trong ngực đình trệ, bên tai không nghe được âm thanh nào. Hơn nữa tại khoảnh khắc bị đánh trúng, hắn và những tờ giấy phụ trợ lơ lửng giữa không trung đã mất đi liên hệ. Trong đầu hắn vốn có khái niệm rõ ràng về vị trí của những tờ giấy này, nhưng khi khuỷu tay của Đường Hiển đánh trúng, Paperman hoàn toàn lâm vào một loại trạng thái tỉnh mộng.

Khi lưng đụng vào trần nhà bằng tịnh hợp kim, hắn mới cảm thấy thư thái giống như một lực lượng lớn được cởi bỏ, sau đó lại là cảm giác đau đớn bộc phát và lan tràn. Đương nhiên đau đớn mức độ này Paperman còn có thể chịu được, lúc hắn từ trên cao rơi xuống vẫn dùng hai chân đứng vững.

Đường Hiển nói:

- Chiêu thức không tệ, nhưng hơi liều mạng.

Lão giơ bàn tay lên, phía trên có một vết đỏ:

- Mượn lực đánh lực là biện pháp tốt, nhưng thân thể của ngươi có một mức độ chịu đựng, nếu như lực lượng của đối thủ quá mạnh, chiêu này của ngươi ngược lại rất nguy hiểm với mình.

Lão nói:

- Vừa rồi ngươi vòng lại lần nữa, nếu như ta không tránh né, vẫn đứng trên đường ngươi tiến tới dùng tay đỡ một đao này, vậy cánh tay của ta có thể sẽ bị ngươi chém văng, nhưng chính ngươi cũng sẽ đồng thời bị chấn cho trọng thương.

- Vậy nếu như ông đánh vào bên hông, đẩy tôi về hướng một tờ giấy khác thì sao?

Paperman hỏi:

- Có lẽ một kích tiếp theo khi tôi vòng lại, có thể hoàn toàn chém đứt cánh tay của ông, vậy lực phản xung sẽ nhỏ đi nhiều.

- Ha ha... nếu quay lại lần nữa, nói không chừng trong nháy mắt ngươi bay tới đã tan xương nát thịt rồi. Cho dù không đến mức như vậy, ngươi cũng sẽ lâm vào một loại ảo giác tròng trành, không biết mình bay về hướng nào, phản xạ thần kinh cũng không kịp ra lệnh cho thân thể làm bất kỳ động tác nào, có chín thành ngươi sẽ không tìm được mục tiêu, bắn ngược xuống đất hoặc là lệch qua thân thể của ta, đụng vào một nơi khác.

Đường Hiển nói:

- Ngoài ra ngươi cũng đừng quên, ta vẫn có thể kịp phản ứng. Nếu như chiêu này của ngươi đủ để chặt đứt cánh tay của ta, ta đương nhiên sẽ lựa chọn tránh né, kết quả ngươi vẫn sẽ đụng vào tường trọng thương.

- Có vẻ hợp lý, nhưng tôi là một người phải tự mình thử nghiệm mới xác nhận được.

Paperman trả lời.

- Lúc khác ngươi tự mình thử đi, tìm nơi nào rộng rãi một chút, di chuyển qua lại giữa hai tờ giấy, ta không hầu được.

Đường Hiển như có suy nghĩ nói:

- Mà nói đến... người trẻ tuổi bây giờ đều thích suy nghĩ mấy chiêu thức liều mạng. Loại phương pháp chiến đấu xem mình như hòn bi này, cái gã Thiên Vệ tên là Tasaka kia cũng từng dùng rồi.

- Hả? Thiên Vệ cũng nghĩ ra chiêu thức tương tự?

Paperman hỏi.

- Khi đó người kiểm tra hắn là thằng nhóc Time Servant.

Đường Hiển gật đầu nói:

- Time Servant cũng không khách sáo giống như ta vừa rồi, cho dù có thể dừng đối phương, hắn cũng sẽ để đối phương tiếp tục.

- Vậy kết quả của Thiên Vệ kia thế nào? Cũng bị thương sao?

Paperman nói.

- Đương nhiên không phải. Tuy nói năm đó Tasaka còn chưa trở thành Thiên Vệ, nhưng vẫn mạnh hơn ngươi bây giờ một chút, hơn nữa năng lực của hắn là thể chất biến dị, sức chịu đựng của thân thể lớn hơn ngươi rất nhiều. Nếu là Tasaka, dưới tốc độ nhanh gấp mười lần so với ngươi vừa rồi, gia tốc và bắn ngược một cách bị động, hắn cũng sẽ không bị thương.

Đường Hiển thở dài:

- Cho nên kết quả của lần đánh giá đó là phòng thí nghiệm số 3 bị đánh cho thủng lỗ chỗ, trên vách tường bằng tịnh hợp kim dày mười mấy mét đều là vết lõm, một trong sáu mặt tường còn bị đánh xuyên qua, may mà chỗ bị đánh xuyên là sàn nhà. Ngày đó nếu như Tasaka bay ra khỏi trần nhà, chẳng những sẽ phá hư khu vực làm việc trên lầu, tạo thành thương vong, còn có khả năng bay thẳng ra ngoài tầng khí quyển dẫn đến mất mạng.

Paperman hừ lạnh một tiếng:

- Đúng là một câu chuyện khiến người ta không thoải mái.

Hắn tập hợp những tờ giấy kia đến bên cạnh, lơ lửng quanh người mình:

- Công kích của mãnh thú hoặc dao sắc do những tờ giấy kia biến thành, trong kho dữ liệu đã có rồi đúng không, tôi nghĩ không cần bày ra nữa.

Đường Hiển trả lời:

- Để ta nghĩ xem... năng lượng cực hạn của ngươi phóng ra cũng kiểm tra rồi. Còn về mặt thân thủ, với một người vừa đạt đến cấp Hung, sức mạnh và tốc độ cũng không thua một số người siêu năng lực loại thể chất biến dị, điểm này đáng để khen ngợi. Còn như một chiêu vừa rồi... còn phải đợi khai phá, trước mắt ngươi sử dụng vẫn khá tốn sức.

Lão dừng một chút rồi nói:

- Còn có gì để ta xem không?

- Chẳng biết cái này có tính không.

Paperman nói xong, giấy quanh người hắn liền bay về phía Đường Hiển.

Nhưng những tờ giấy này cũng không biến thành cứng rắn hay sắc bén, chỉ dùng trạng thái bình thường bay qua, mở rộng và che phủ người Đường Hiển, bọc lão lại giống như một xác ướp gió thổi không lọt.

- Ha ha... cái này lại thú vị.

Đường Hiển giọng ồm ồm trả lời:

- Nhưng giấy khô như vậy sẽ thoáng khí, nếu ngươi muốn làm người khác nghẹt thở, một lớp mỏng như vậy là không được, ít nhất phải cần mấy chục kg...

Lời của lão đột nhiên dừng lại, bởi vì lão phát hiện những tờ giấy lẽ ra phải thoáng khí kia lại khiến lão không hít thở được.

Paperman nói:

- Có lẽ đây cũng xem là lấy nhu thắng cương.

Cho đến lúc này khí tức của Đường Hiển vẫn không có biến hóa.

- Sau khi đạt đến cấp Hung, tôi phát hiện chưa chắc phải cần khiến cho giấy biến thành vũ khí thật cứng. Tôi có thể thử thay đổi mật độ và độ dẻo, khiến giấy dùng một loại hình thái mềm mại dán chặt vào da đối thủ, ngăn cản không khí. Nếu đối phương không có đồ vật như dao sắc, dựa vào tay không cho dù kèm theo năng lượng cũng chưa chắc có thể xé được. Dưới hoàn cảnh không có dưỡng khí, phần lớn người siêu năng lực cũng không có khác biệt quá lớn với người thường, ngạt thở nghĩa là sẽ chết.

Cuối cùng trong lần đánh giá này, một lần duy nhất, khí thế trên người Đường Hiển phát ra không còn ở hình thái che giấu, trong nháy mắt bộc phát khiến Paperman không tự chủ được run rẩy.

Sức giãn của những tờ giấy kia quả thật rất kinh người, sau khi bao trùm bên ngoài thân thể Đường Hiển lại phồng lên giống như khí cầu, thể tích bành trướng đến mức khó tưởng tượng. Rõ ràng chỉ là mười mấy tờ báo cũ, sau khi phồng lên lại tạo thành một vật thể hình cầu, đường kính vượt quá mười mét mới nổ tung.

Tại một giây kia, Paperman cảm nhận được năng lượng mênh mông như biển sao.

Đường Hiển hít thở sâu một hơi, lập tức khôi phục trạng thái bình thường:

- Chiêu này lại rất tốt, có thể khiến cho nhiều người siêu năng lực cùng cấp bậc với ngươi phải bó tay.

Paperman vẫn kinh hãi vì năng lượng như thực chất chảy qua bên cạnh, thở dài nói:

- Cái gì mà bể bơi, đây rõ ràng là một cái hồ...