Phiến Tội

Quyển 12 - Chương 20: Người máy màu đỏ



Trên màn hình lớn của máy theo dõi Tổ Ong xuất hiện một vũ khí hình người đang tiếp cận với tốc độ cao, kim loại bên ngoài đều là màu đỏ tươi, trên vai và lưng đều không có phần dư thừa, trên tay cũng không cầm những thứ như súng trường chùm sáng. Nhìn chỉnh thể có vẻ hơi yếu ớt, giống như một bán thành phẩm được quét sơn lên.

- Buồn cười, phái thứ này ra để dọa người sao? Chẳng lẽ định dùng nắm tay của người máy để đánh tàu mẹ cấp Noah của ta?

Galvizan cười lạnh, cúi đầu nói với máy truyền tin:

- Sâu Độc, ngăn nó lại.

- Rõ.

Binh sĩ bên kia đáp lời.

Sâu Độc lập tức di chuyển về phía người máy màu đỏ đang nhanh chóng đến gần, khoang chính nghiêng qua, những xúc tu máy to lớn mở ra giống như một tấm lưới lớn trong biển. Chỉ cần đối phương đến gần, xúc tu sẽ vươn ra cuốn lấy bắt giữ đối phương.

- Hừ... bây giờ không rảnh dây dưa với ngươi.

Thuật Sĩ cười lạnh nói, có điều trán của hắn đã lấm tấm mồ hôi, xem ra ngay cả hắn muốn điều khiển người máy này hành động cũng không dễ dàng. Cỗ máy chủ bài này yêu cầu rất cao với người điều khiển, huống hồ bây giờ còn là điều khiển từ xa.

Lúc tiếp cận Sâu Độc, người máy màu đỏ kia hơi dừng lại. Ngay lúc này xúc tu của đối phương đã bao trùm tới giống như thu lưới, nhưng không ngờ sau mấy giây dừng lại, người máy màu đỏ khép hai tay vào bên người, đột nhiên tăng tốc. Tại khoảnh khắc này nó giống như đã biến mất một lúc ngắn ngủi, khi xuất hiện thì đã xuyên qua vòng vây của xúc tu, đi tới phía sau Sâu Độc. Chỉ có cặp mắt tỏa ra ánh sáng màu đỏ của người máy kia lưu lại một vệt sáng đỏ trong biển.

- Vừa... vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?

Một nhân viên điều khiển trong Sâu Độc lắp bắp hỏi.

Quan chỉ huy của Sâu Độc cũng lộ vẻ kinh ngạc:

- Làm gì thế? Như vậy cũng để đối phương đi xuyên qua?

- Báo cáo trưởng quan, vừa rồi chương trình đã phong tỏa đối phương, máy tính cũng đã khống chế xúc tu làm ra động tác...

- Vậy nó làm thế nào qua được!

- Dữ liệu biểu thị... ừm... lúc tiếp cận trong nháy mắt nó đã hạ tốc độ xuống đến 0, sau đó trong một giây lại tăng tốc gấp đôi vừa rồi, đã vượt qua giá trị tính toán. Máy tính không đủ thời gian phản ứng, hơn nữa xúc tu máy đã thực hiện chuỗi động tác thứ nhất, không kịp thiết lập động tác mới.

- Chết tiệt...

Quan chỉ huy mắng nhỏ một tiếng:

- Chuyển hướng truy kích, nhanh, đuổi theo!

Sau khi hắn hạ lệnh cũng chỉ có thể dùng tay đập bàn, trong lòng thầm nói: “Lại nhanh hơn cả xúc tu của Sâu Độc, còn là ở trong biển... đó rốt cuộc là thứ gì...”

Người máy màu đỏ ung dung vượt qua Sâu Độc chặn đánh, không tới mười giây đã đến phía dưới Tổ Ong. Ngay lúc này bên phía công xưởng đồ chơi, trong ba tầng lực trường phòng ngự lại có một tầng bị tan rã, chỉ còn lại một tầng cuối cùng. Một khi vách chắn năng lượng này cũng bị phá vỡ, tường ngoài của trứng lớn sẽ bị pháo chính cấp Noah trực tiếp công kích. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, pháo này rất có thể sẽ hoàn toàn xuyên qua công xưởng, mở ra một lối đi.

- Lại còn thật sự qua đây...

Galvizan nhìn người máy màu đỏ trên máy theo dõi vọt tới trước Tổ Ong, trong lòng dâng lên một ngọn lửa vô danh, hắn quay đầu hỏi sĩ quan bên bàn điều khiển:

- Dưới tình huống duy trì công suất khai hỏa của pháo chính, Tổ Ong còn có thể sử dụng bao nhiêu vũ khí thông thường?

Tên kia sĩ quan còn chưa nghe xong câu hỏi đã làm một chút thao tác:

- Xin cho tôi mấy giây, hệ thống cần thời gian tính toán...

Galvizan trực tiếp nói:

- Ngươi không cần trả lời ta, dù sao có thể dùng bao nhiêu thì hãy dùng bấy nhiêu, lập tức khởi động Rail Gun phía trước Tổ Ong bắn vỡ con ruồi đáng ghét kia.

Hắn nói xong câu này, lại kêu lớn vào máy truyền tin:

- Sâu Độc, các ngươi đừng đuổi qua đây nữa. Các ngươi và những tàu khác đã rút lui, chỉ cần dừng lại bên ngoài Tổ Ong, khởi động vũ khí thông thường của các ngươi phong tỏa mục tiêu, bắn chết nó cho ta!

Hắn vừa ra lệnh, Sâu Độc rất nhanh dừng lại, khoang chính hình bán nguyệt của con “sứa” kia mở ra, bên trong có hai họng pháo giống như mắt kép, mấy chục quả ngư lôi phong tỏa người máy màu đỏ sau đó trút xuống.

Các tướng sĩ trên những chiếc CS-7, DT09 và tàu con thoi bọc thép kia, vừa rồi hoặc nhiều hoặc ít đều kìm nén sự tức giận. Bây giờ nhìn thấy người máy màu đỏ này, quan chỉ huy của các tàu đều giống như bò húc trông thấy vải đỏ, lập tức chỉ huy thủ hạ tấn công mãnh liệt, vô số ngư lôi và vũ khí chùm sáng bắn liên tục về phía đối phương.

Nhưng tại khoảnh khắc này người máy màu đỏ kia lại biến mất, tất cả hỏa lực đều bắn vào vị trí cuối cùng phong tỏa được, nhưng dường như không bắn trúng thứ gì.

- Ta hiểu rồi... tên khốn xảo quyệt.

Galvizan hô lớn vào kênh chung:

- Người máy của địch trang bị ngụy trang quang học có thể phản tầm nhiệt. Đám ong vàng, bảo pháo thủ của các ngươi đổi sang hình thức điều khiển bằng tay, dựa vào định vị của radar và máy tính để bắn!

Hắn bỏ nút máy truyền tin ra, sau đó kêu lớn với các sĩ quan trong phòng chỉ huy:

- Chúng ta bên này cũng dùng hình thức điều khiển bằng tay nhắm chuẩn.

- Trưởng quan, ngài xem!

Galvizan nghe tiếng liền ngẩng đầu nhìn màn hình chính, trông thấy người máy màu đỏ kia một lần nữa hiện hình, từ vị trí bắp đùi bên ngoài lấy ra một khối kim loại, nhìn qua rất giống với chuôi kiếm. Quả nhiên một giây sau từ chuôi kiếm phun ra một cột sáng, hơn nữa tập hợp lại ổn định, hình thành một thanh kiếm ánh sáng.

- Lại làm được trình độ này sao...

Galvizan không kìm được nói một câu:

- Có cần làm chuôi kiếm giống như “chuôi kiếm” vậy không, bình thường kiếm ánh sáng dùng cho người máy đều sẽ cố gắng đơn giản hóa theo hình dáng của đèn pin.

Thực ra đế quốc cũng không phải không chế tạo được thứ kiếm ánh sáng này, chỉ là trong thực chiến loại vũ khí này rất tệ hại. Đầu tiên chỉ có cỗ máy hình người hoặc tương tự hình người mới trang bị được, loại người máy khác cho dù có gắn cũng chỉ là trang trí. Tiếp theo sức sát thương của nó có hạn, tuy là thứ vũ khí cận chiến uy lực khá lớn, nhưng trên chiến trường một cỗ máy hình người phải đến gần đối phương, sau đó dùng kiếm ánh sáng chém nổ đối phương, trong thời gian đó hỏa lực của pháo đài cố định đã phá hoại gấp mười lần ngươi rồi. Cuối cùng là vấn đề chí mạng nhất, nguồn năng lượng tiêu hao quá lớn. Thứ kiếm ánh sáng này thông thường chỉ mấy phút đã hao hết năng lượng, biến thành một khối sắt vụn vô dụng. Nếu như thiết kế chia sẻ nguồn năng lượng với người máy, cũng chỉ tăng thêm gánh nặng của cỗ máy mà thôi. Vì vậy loại vũ khí này chỉ có thể bị bỏ qua.

Nhưng khi người máy màu đỏ lấy ra kiếm ánh sáng, Galvizan cũng không xem thường, hơn nữa trong đầu lập tức nhớ tới một chuyện:

- Binh sĩ, khởi động hệ thống quét hình năng lượng, để ta xem thử nguồn năng lượng của tên kia.

- Rõ thưa trưởng quan.

Một binh sĩ trước bàn điều khiển trả lời, dữ liệu sau khi quét hình nhanh chóng hiển thị trên một màn hình nhỏ, gây ra những tiếng xôn xao.

- Quả nhiên là vậy...

Galvizan hít thở sâu một hơi, ổn định tâm tình lại:

- Cao 18,86 mét, nặng 90,68 tấn... bên trong cỗ máy cấp bậc này lại trang bị lò phản ứng phân hạch.

Nhất thời hắn không biết nên bình luận thế nào về đám người điên của tổ chức phản kháng kia, nhưng cũng vui mừng vì mình kịp thời phát hiện điểm này.

Lúc này bên ngoài Tổ Ong, người máy màu đỏ đang cầm kiếm ánh sáng xông đến bên cạnh họng pháo chính. Chỉ cần một lần tấn công, cho dù có thể hoàn toàn phá hoại pháo chính hay không, hệ thống an toàn của tàu mẹ cấp Noah cũng sẽ ngừng bắn.

Một trăm mét, năm mươi mét, hai mươi mét, ngay khi tiếp cận mục tiêu, người máy màu đỏ đột nhiên dừng lại.

Lần đầu tiên tay của Thuật Sĩ dừng trên bàn phím, hắn chần chừ mấy giây, nhìn dữ liệu mới hiện lên, mở to hai mắt, mắng một câu:

- Chết tiệt! Máy quấy nhiễu neutron!

Galvizan trong Tổ Ong nhìn thấy người máy màu đỏ trên màn hình dừng lại, một lần nữa khôi phục nụ cười:

- Các tàu và các pháo thủ của Tổ Ong, không cần dùng Rail Gun nữa, dùng ngư lôi chiêu đãi khách một chút.

Mấy giây sau, mấy chục ngư lôi bắn trúng người máy màu đỏ không thể hành động vì hệ thống năng lượng bị quấy nhiễu. Các pháo thủ của Ong Vàng đều rất xuất sắc, không một ngư lôi nào bắn trật, bất kể thứ gì ở trung tâm vụ nổ e rằng cũng đi đời rồi.

Cùng lúc đó một tầng lực trường phòng ngự cuối cùng của công xưởng cũng bị đánh tan, chùm sáng của pháo chính Tổ Ong bắn vào vỏ ngoài trứng lớn. Tiếng báo động trong công xưởng vang lên: “Cảnh báo, lực trường phòng ngự bị phá hư, năng lượng phát ra không đủ, lò động lực đã vượt quá tải trọng, không thể khởi động chương trình làm nguội. Cảnh báo, căn cứ bị pháo chính cấp Noah công kích, tường ngoài đang tan rã, cấp bậc an toàn gần chạm mức nguy hiểm.”

- Hừ... thắng bại đã phân.

Galvizan đắc ý cười nói:

- Sâu Độc chuẩn bị sẵn sàng, chờ bắn xuyên qua vỏ trứng thì ngươi hãy xông vào, tìm kiếm và phá hủy lò động lực của cơ sở kia, tiêu diệt lực lượng phản kháng bên trong.

Hắn tắt máy truyền tin, lẩm bẩm nói:

- Thực ra bên trong làm gì còn lực lượng phản kháng, sau khi nước biển trút vào, cho dù người không chết sạch thì cũng đã ngồi tàu cứu hộ chạy trốn rồi.

Vào lúc này phòng chỉ huy lại đột nhiên phát sinh chấn động, Galvizan đang đứng thẳng lảo đảo một cái, suýt nữa đã ngã xuống khỏi đài chỉ huy.

- Xảy ra chuyện gì?

Hắn ổn định thân thể, quát lên.

- Trưởng quan, mục tiêu vừa rồi vẫn đang hoạt động!

- Trưởng quan! Nó tấn công pháo chính, hệ thống đã tự động ngừng bắn!

Liên tiếp hai tin tức khiến người ta giật mình, nhưng Galvizan vẫn không rối loạn, lập tức hỏi:

- Lỗ hổng trên căn cứ kia đã mở ra chưa?

- Từ hình ảnh thì vẫn chưa mở ra.

Một tên sĩ quan trả lời, hơn nữa còn chuyển hình ảnh của trứng lớn lên màn hình chính. Lúc này vùng biển bị nhuộm màu đã khôi phục bình thường, ống kính của Tổ Ong có thể thu được hình ảnh lờ mờ cách đó hai hải lý. Nhìn vào hình ảnh mơ hồ, một khối vỏ ngoài của trứng lớn đã bị bắn cho biến dạng lõm vào trong, màu sắc của kim loại cũng hơi biến đổi, nhưng vẫn không tạo thành lỗ hổng.

- Hiển thị hình ảnh của người máy màu đỏ, một lần nữa quét hình hệ thống năng lượng của đối phương.

Galvizan dừng một chút rồi nói:

- Tình hình pháo chính thế nào, có thể nạp năng lượng lần hai hay không?

- Đang làm rồi thưa trưởng quan.

- Rất tốt, dự tính thời gian bao nhiêu?

- Lần này cần ba trăm giây thưa trưởng quan.

- Biết rồi.

Galvizan vừa nói vừa nhìn biểu đồ quét hình người máy màu đỏ, sắc mặt hơi biến đổi, hừ lạnh một tiếng:

- Hừ... thật sự trang bị hai nguồn năng lượng, còn lại một lò động lực năng lượng mặt trời đúng không. Cho dù thể tích không lớn, cỗ máy này tiêu hao chưa chắc đã ít hơn Sâu Độc, ta lại muốn xem thử ngươi có thể chống chọi bao lâu.

- Sâu Độc! Xông tới! Hiện giờ nguồn năng lượng phòng ngự trong căn cứ đối phương còn chưa khôi phục, ngươi trực tiếp đột phá khu vực bị bắn cho sắp vỡ kia!

- Tuân lệnh thưa trưởng quan.