Phiến Tội

Quyển 12 - Chương 19: Chủ bài của kẻ đánh bạc



- Cảm giác bó tay chịu chết thật là tệ...

Lòng bàn tay Ngụy Tỉnh đã đổ mồ hôi:

- Nếu như chết ở đây, cách chết này đúng là quá nhạt nhẽo rồi, còn không bằng bị cao thủ như Gambling Snake ở trước mặt giết chết.

Diêm Không vẫn còn ngồi được, lão nói tiếp một câu:

- Lão hủ thì không sao, từ ngày bị nhốt vào nhà tù Tide ta xem như đã chết rồi.

- Vậy chúc mừng ông đã lời được mấy chục năm.

Ngụy Tỉnh nói:

- Ta thì vẫn còn trẻ.

Thuật Sĩ không nói chuyện với hai người, rất chăm chú điều khiển máy chủ Vận Mệnh trước mắt. Lúc này tính mạng của Ngụy Tỉnh và Diêm Không, còn có những dữ liệu và vũ khí trong công xưởng đồ chơi đều nằm trên tay hắn. Hơn nữa trước đó hắn còn rất tự tin đảm bảo với Nguyên Soái nhất định có thể ngăn cản đối phương, lỡ may không làm được, vậy đừng nói là Nguyên Soái, hai tên bạo dâm Thiên Nhất và Cố Vấn kia cũng sẽ không bỏ qua cho mình.

- Trưởng quan, khối Rubik và con cá mập màu lam kia đang di chuyển trên đường bắn của pháo chính về phía chúng ta.

Lính truyền tin báo cáo.

- Vùng vẫy lúc sắp chết mà thôi.

Galvizan khinh thường nói, lập tức lại hỏi một câu:

- Pháo chính còn bao lâu có thể bắn?

- Bốn mươi lăm giây.

- Sâu Độc, các ngươi đã nghe chưa?

Galvizan hỏi trên kênh chung.

- Trưởng quan, chúng tôi đã xuất kích, có thể trực tiếp tiêu diệt bọn chúng không?

Theo tiếng trả lời này, một người máy màu tím cỡ trung xuất hiện trên màn hình chính của phòng chỉ huy Tổ Ong.

- Các ngươi có ba mươi giây.

Galvizan nói.

- Hiểu rồi.

Đối phương trả lời.

Thể tích của Sâu Độc nhỏ hơn Cá Mập Trắng CS-7 bình thường một chút, trọng lượng lại nặng hơn nhiều so với tàu ngầm thông thường. Đương nhiên dùng góc độ của tàu ngầm để đánh giá nó cũng hơi khiên cưỡng, người máy chiến đấu do nhiều người điều khiển này có tạo hình không giống với vũ khí chiến đấu thông thường, nó mô phỏng theo bề ngoài của sứa, khoang chính có hình bán nguyệt, phía dưới có hai mươi bốn chiếc vòi máy kéo dài, tính cơ động và lực phá hoại đều vượt trội hơn những cỗ máy khác cùng khối lượng.

Thuật Sĩ nhìn thấy người máy hình sứa đột nhiên xuất hiện trên màn hình hiển thị, hơi nhíu mày, trong nháy mắt liền có mấy chục tấm biểu đồ hiện lên trên một màn hình nhỏ trước mặt hắn:

- Chưa từng thấy cỗ máy này, cũng không có tư liệu... hừ... Sau khi tiến vào thời kỳ công nghiệp hóa toàn diện, loài người rốt cuộc đang nghĩ gì vậy? Cái cỗ máy quái dị gắn vòi giả kia dùng để làm gì?

Lúc hắn chế giễu người khác, dường như hoàn toàn quên mất mình đang điều khiển một thứ nhìn bề ngoài còn quái dị hơn.

Tốc độ của Sâu Độc cực nhanh, còn nhanh hơn khối xếp hình Rubik một bậc, chỉ tốn năm giây đã tiếp cận khối Rubik đang lao về phía Tổ Ong. Thuật Sĩ nhanh chóng phát giác được, điều khiển khối Rubik một lần nữa phân tán thành các mảnh xếp hình. Không ngờ tốc độ hoạt động của những xúc tu trên Sâu Độc kia còn nhanh hơn tốc độ của cỗ máy này di chuyển trong biển.

Tấm lưới lớn do hai mươi bốn xúc tu mở ra kiềm chế khối xếp hình Rubik, tiếp đó áp lực cực lớn bắt đầu nghiền nát khối Rubik này.

- Tịnh hợp kim sao...

Trong lòng Thuật Sĩ giật mình, nhưng động tác và tư duy của hắn vẫn không chậm lại. Điều khiển máy tính đã trở thành bản năng thân thể của hắn, chỉ cần ngồi trước màn hình, cho dù nhắm mắt hắn cũng có thể viết một chương trình, huống hồ là hiện giờ trạng thái thần kinh đang căng thẳng.

- Chư vị đế quốc cũng rất giỏi, mặc dù ta không hiểu biết về máy móc lắm, nhưng nhìn vào số liệu này, hệ thống tách rời bị ngoại lực cưỡng chế giữ chặt, còn có lực lượng ép cho “khối xếp hình” tan vỡ, xem ra phải thua rồi...

Thuật Sĩ biết so với khối xếp hình, con cá mập màu lam kia còn dễ bị cỗ máy chiến đấu này giải quyết hơn, cho nên hắn dứt khoát ra lệnh xông về phía trước, chuyển sự chú ý đến nơi khác.

“Cảnh báo, lực trường phòng ngự bị người điều khiển đóng lại, cảnh báo, phản ứng năng lượng cấp Noah đang gia tăng, cấp bậc an toàn của căn cứ hạ xuống.” – Tiếng phát thanh lại vang lên.

Ngụy Tỉnh giật mình nói:

- Này! Thuật Sĩ, làm gì đó? Tắt lực trường phòng ngự để đầu hàng à?

Thuật Sĩ trả lời:

- Bây giờ còn có thời gian, thay vì chờ đối phương tấn công, ta muốn dùng chủ bài trong công xưởng này để đánh cuộc một phen... Thừa lúc còn dư mấy chục giây, ta sẽ phái một cỗ máy ra ngoài, sau đó sửa đổi lại hệ thống phòng ngự, khiến nó có thể điều động tất cả năng lượng đến khu vực nhỏ mà pháo chính đối phương công kích, mở ra lực trường hình lá chắn ba tầng. Theo như tính toán của ta, xử lý như vậy thì sau khi bị tấn công ít nhất có thể ngăn cản bốn mươi giây.

- Chà... nghe có vẻ làm những chuyện này rất tốn thời gian, ngươi có kịp không...

Ngụy Tỉnh hỏi.

- Hả?

Thuật Sĩ hơi sững sốt:

- Vừa rồi lúc ta trả lời ngươi thì đã làm xong, ngươi xem cỗ máy đã xuất kích rồi.

Trên màn hình theo dõi chính, hắn kéo một màn hình nhỏ khác đến bên cạnh màn hình hiển thị khuôn mặt của mình.

Tạm thời không nói đến sự kinh ngạc của Ngụy Tỉnh và sự ngỡ ngàng của Diêm Không, hãy nhìn sang bên phía Tổ Ong.

Sĩ quan lại báo cáo với Galvizan:

- Trưởng quan, Sâu Độc đã đánh tan khối Rubik và cá mập của đối phương, đồng thời rút lui khỏi đường bắn của pháo chính, đã sẵn sàng tấn công.

Galvizan mở mắt, lộ ra nụ cười của kẻ chiến thắng:

- Khai hỏa.

Cảm giác bị pháo chính cấp Noah tấn công như thế nào, dùng con số đơn giản để biểu thị sẽ mất đi sự thú vị của tiểu thuyết. Chúng ta hãy dùng một ví dụ hình tượng hơn, giống như vào ngày sinh nhật của ngươi, một đám bạn giúp ngươi tổ chức ăn mừng. Tất cả tiến triển rất bình thường, ăn xong bữa tối, mọi người tắt đèn, đốt nến, cầu nguyện, thổi nến, ca hát cười đùa. Tiếp đó ngươi thừa dịp thổ lộ với cô gái mà mình thích đã lâu, nhưng lại được phát cho một tấm thẻ người tốt (anh là người tốt, nhưng chúng ta không thể ở cùng nhau)... Sau những chuyện này, lúc bánh kem cũng được phân chia xong xuôi, đột nhiên có người gọi tên ngươi. Ngươi xoay người lại, trông thấy hai người anh em thân thiết nhất của mình, khiêng một cái bánh kem đường kính gần một mét ném vào mặt ngươi. Khi ngươi nhìn thấy chiếc bánh kem to lớn đủ để trét vào mặt ngươi một trăm lần, bay về phía gương mặt trái xoan không lớn lắm của ngươi, một sự thư thái chạy trời không khỏi nắng, một sự vui sướng huyền diệu và bất đắc dĩ, một sự lo lắng làm thế nào rời khỏi tiệm ăn, chính là miêu tả chân thực nhất về thời khắc này. Đương nhiên tại khoảnh khắc đó trong lòng ngươi sẽ thốt lên một câu: “Mẹ nó!”

Cột năng lượng của pháo chính xuyên qua khoảng cách gần bốn cây số, bắn trúng khu vực mà Thuật Sĩ đã tính toán sau đó tăng cường phòng ngự. Ba tầng lực trường phòng ngự giống như kính sát tròng chồng lên nhau, nghênh đón đợt xung kích này.

Tầng thứ nhất sau khi tiếp xúc ba giây đã bị phá vỡ, mà lúc tầng lực trường thứ hai chống lại luồng năng lượng kia, một cái bóng màu đỏ xuyên qua hải lưu nhuộm màu đã nhạt đi, gần như dán sát vào đáy biển nhanh chóng lướt về phía Tổ Ong.

- Trưởng quan, radar biểu thị có vật thể không rõ đến gần! Tốc độ cực nhanh!

Lính truyền tin hô lên.

- Hoảng cái gì, chẳng qua là thứ giống như ngư lôi thôi.

Galvizan nói rất khẳng định, theo như quan điểm logic là trên hết của hắn, vào lúc này chỉ có một trường hợp tệ nhất, đó là đối phương phóng một ngư lôi mang theo đạn hạt nhân...

- Trưởng quan! Không phải ngư lôi! Đó giống như là...

Tên sĩ quan kia không dám tin những gì mình thấy, cũng không nói tiếp. Dù sao công cụ thu thập hình ảnh dưới biển sâu của Tổ Ong đã chụp được vật thể không rõ kia, lại chuyển hình ảnh lên màn hình lớn.

Gương mặt Galvizan giống như co rúm, nhìn vào hình ảnh, nhíu mày, mắng một câu thông dụng của quê hương hắn:

- What the hell...