Phiến Tội

Quyển 12 - Chương 24: Bí mật của Túy Tước



- Báo cáo, trưởng quan.

- Vào đi.

- Đây là văn bản từ chức do tướng quân Dan Galvizan đệ trình.

- Biết rồi, ngươi đặt lên bàn đi.

- Vâng.

Đợi tên binh sĩ kia ra ngoài, cửa điện tử một lần nữa đóng lại, Khấu Lâm Tai cầm xấp giấy trên bàn làm việc lên, xé nát ném vào trong thùng rác.

La Hồ liếc nhìn đống giấy vụn, cười lạnh một tiếng, đẩy kính râm nói:

- Tước gia thật là không hợp tình hợp lý, rõ ràng là ngươi phái Ong Vàng đi chấp hành nhiệm vụ này. Ngươi cũng biết rõ với thực lực Nghịch Thập Tự, chuyến đi này tám chín phần là thất bại trở về, thậm chí có khả năng một đi không trở lại. Nhưng cuối cùng ngươi vẫn bắt trung tướng Galvizan gánh vác trách nhiệm.

- Ngươi cảm thấy lần này là do ta tính sai sao?

Khấu Lâm Tai cầm hồ lô lên uống một hớp.

- Đương nhiên không phải, với năng lực của tước gia ngươi, chuyện mà ta có thể nghĩ đến thì không có lý do gì ngươi không nghĩ ra. Hơn nữa nếu như ngươi thật sự tính sai mà muốn bắt Galvizan chịu tiếng oan, vậy không cần xé phần đơn từ chức kia, cứ trực tiếp đồng ý là được, sau đó nâng đỡ một trung tướng có thể đánh trận trong Ong Vàng. Nếu như là ta, còn sẽ thừa cơ sắp xếp một tâm phúc làm quan tổng chỉ huy ở đó.

La Hồ dừng một chút rồi nói:

- Ha ha, cho nên ta muốn hỏi một chút, tước gia an bài hành động lần này rốt cuộc mục đích là gì?

- Trên thực tế, chuyện này không phải do ta an bài.

Khấu Lâm Tai trả lời.

- Hả?

La Hồ chỉ nghĩ hai giây đã nhạy bén phát giác được chuyện gì, lập tức hỏi:

- Là ý của điện hạ?

- Còn có thể là ai?

- Chẳng lẽ... đây cũng là để thăm dò nội ứng?

- Không biết, điện hạ suy nghĩ còn sâu xa hơn ta. Có lúc cờ cao một nước, cảnh sắc hiện ra trước mắt là khác biệt một trời một vực.

Khấu Lâm Tai trả lời:

- Nhưng ta đại khái có thể nghĩ đến lý do khiến Dan Galvizan gánh vác trách nhiệm.

- Xin nói rõ.

La Hồ nói tiếp.

Khấu Lâm Tai cười cười:

- Thật ra đạo lý rất đơn giản, những năm gần đây Ong Vàng tung hoành bốn biển, luôn luôn ngạo nghễ, lập công vô số, vì vậy binh sĩ của bọn họ có phần không coi ai ra gì. Là quân chủ bài thì đây là điều rất kiêng kị, nếu như bị những đội ngũ khác cô lập, trên chiến trường chính diện cũng không phải chuyện đùa.

- Lần này khi ta phái bọn họ đi, trên báo cáo chỉ viết là đi tấn công nhà kho dưới đáy biển của một tổ chức phản kháng, nhìn có vẻ là nhiệm vụ rất đơn giản. Cuối cùng bọn họ thua trận trở về, hao binh tổn tướng, nguyên khí đại thương. Đây rõ ràng là một thất bại nặng nề, đối với Ong Vàng thì thậm chí có thể nói là sỉ nhục. Trong một thời gian dài tiếp theo, bọn họ đứng trước mặt đồng liêu sẽ không ngóc đầu lên được. Như vậy có thể khiến bọn họ bớt phóng túng một chút, cũng có thể khiến bọn họ mạnh hơn trong chiến đấu sau này. Không phải từng có một câu như vậy, “thất bại là đôi cánh của thành công”.

- Còn về Dan Galvizan, hắn là một người thông minh, phần đơn từ chức này chỉ là ném đá dò đường mà thôi. Với tình hình hôm nay, có người nào lại đi cách chức tướng lĩnh thiện chiến? Đuổi hắn về nhà thì đế quốc có lợi ích gì? Vì vậy hắn vốn không lo lắng chuyện này, hắn nộp phần báo cáo này lên là muốn nói với ta, hãy chờ hắn lấy công chuộc tội.

- À...

La Hồ cười nói:

- Nghe ra thất bại lần này lại có thu hoạch không ít.

- Thu hoạch thì có nhưng đều là vô hình, còn tổn thất là thật sự, nói trắng ra đó đều là tiền.

Khấu Lâm Tai nói:

- Đến cuối cùng điện hạ có tính toán của mình, Galvizan là heo tìm chết không sợ nước sôi, báo cáo còn không phải do ta viết sao? Ngươi nói xem trách nhiệm này rốt cuộc do ai gánh?

- Tổn thất như vậy theo ta thấy không tính là gì, chỉ là mấy cỗ máy, mấy chiến hạm, giống như chiến tranh bình thường mà thôi.

La Hồ nói:

- Ý nghĩa chiến lược mà đội ngũ Ong Vàng có thể mang đến, còn không thực tế bằng một Thiên Vệ. Truyện Cổ Đại

- Người trong triều có thể nhìn xa trông rộng như ngươi thì tốt rồi...

Khấu Lâm Tai đã mở máy tính ra, bắt đầu tính sổ sách.

- Hừ... những kẻ kia, ngay cả chuyện ăn lộc vua gánh nỗi lo của vua cũng không làm được. Bọn họ chỉ biết nếu trên tài chính xuất hiện số liệu khó coi, số tiền cuối năm mình được chia sẽ ít đi.

La Hồ nói với giọng khinh thường.

- Ngươi đã rời bỏ bệ hạ, chuyển sang nương nhờ điện hạ, lại nói những lời như “ăn lộc vua gánh nỗi lo của vua”, đúng là không có phẩm hạnh rồi.

- Ngươi làm sao biết nương nhờ thất hoàng tử điện hạ là ý nguyện của chính ta?

La Hồ nói.

- Hả, không phải ý nguyện của chính ngươi, chẳng lẽ là...

Ngón tay Khấu Lâm Tai đang gõ bàn phím đột nhiên dừng lại, kinh ngạc quay đầu:

- Không thể nào?

- Gia tộc của ta cũng lâu dài như lịch sử của đế quốc này, từ tổ tiên chúng ta đã mấy đời trung thành với hoàng đế.

La Hồ nói.

- À, ta biết, gia tộc Bảo Long cũng như vậy. Như thế nào cũng được, xin hãy nói trọng điểm.

- Cho nên khi hoàng đế mệnh lệnh ta giao phần trung thành này cho Krause điện hạ, ta đương nhiên sẽ làm theo.

- Còn thật là như vậy...

Khấu Lâm Tai cau mày trầm tư một lúc:

- Chẳng lẽ hoàng đế đã ý thức được điện hạ muốn làm gì? Hơn nữa chẳng những ngài không để ý mà còn âm thầm giúp đỡ?

- Hoàng đế cũng không phải là người muốn làm gì tùy thích, trên thế giới này, rất nhiều lúc người có quyền lực nhất lại là người thiếu tự do nhất.

La Hồ nói:

- Cho dù ngài ấy mong muốn một số chuyện sẽ xảy ra, nhìn bề ngoài cũng có quyền làm như vậy, nhưng ngài ấy chưa chắc sẽ thành công.

- Là ám chỉ những những quy củ lập trưởng, lập chính kia?

Khấu Lâm Tai nói:

- Quả thật, chỉ cần là đấu tranh chính trị liên quan đến hoàng quyền thì đều rất nguy hiểm, đi sai một bước sẽ vạn kiếp bất phục.

- Tước gia, ngươi nên biết, ta nói chuyện này cho ngươi biết là vì tín nhiệm ngươi.

La Hồ nói.

Khấu Lâm Tai trả lời:

- À à... ta sẽ không nói ra.

Hắn lại cầm hồ lô lên uống một ngụm.

- Nếu như ngươi có thể cai rượu, đưa xác suất say rượu lỡ lời xuống bằng không, sẽ có sức thuyết phục hơn.

La Hồ nhìn hồ lô trên bàn.

- Ai nói với ngươi thứ ta uống là rượu?

Khấu Lâm Tai cười nói.

Câu này giống như còn khiến người ta rung động hơn mật chiếu của hoàng đế, La Hồ ngẩn ra tại chỗ, sững sốt khoảng năm giây:

- Ngươi... nói gì...

- Ta cũng chưa từng nói đây là rượu.

Khấu Lâm Tai lắc lư hồ lô:

- Thực ra đây là giấm.

- Chẳng lẽ dáng vẻ say khướt của ngươi nhiều năm như vậy đều là...

La Hồ là nhân viên tình báo, dĩ nhiên cũng biết về sự tích của vị “Túy Tước” này. Nhưng bây giờ nếu những lời Khấu Lâm Tai nói là sự thật, vậy các sự kiện say rượu lúc trước hoàn toàn không liên quan đến rượu, mà là do tên này cố ý gây ra.

- Con người của ta không ngốc, nhưng ta cũng không cho rằng mình thông minh đến mức có thể không kiêng nể gì.

Khấu Lâm Tai nói:

- Ta cần giả vờ hồ đồ một chút, như vậy rất nhiều chuyện sẽ dễ làm hơn.

- Giống như năm xưa ngươi để cho Thuật Sĩ chạy mất, lúc trước còn thả Time Servant đúng không?

La Hồ hỏi.

- Đã biết rõ như vậy, sao năm đó lại không vạch trần ta?

- Nắm giữ bí mật trong lòng bàn tay giống như tích lũy vốn, muốn đánh bại một người, nên tích góp đủ vốn để tung ra một kích chí mạng. Giống như ngươi để cho Thuật Sĩ chạy mất, chuyện này không có bằng chứng xác thực chứng minh là ngươi cố ý. Cho dù ngươi cố ý, với mức độ uy hiếp của Thuật Sĩ với đế quốc khi đó, ngươi cũng không phạm phải lỗi lầm quá lớn. Hơn nữa ngươi có hai tầng thân phận vương tộc và quý tộc, há sẽ thua bởi loại vụ án này.

- Được rồi...

Khấu Lâm Tai nói:

- Ta nghĩ nếu có một ngày chiến tranh kết thúc, chúng ta thắng lợi, binh đao vào kho, thiên hạ thái bình, khi đó chắc chỉ có công việc của ngươi vẫn còn tiếp tục.

- Ngươi cảm thấy ta rất bi ai sao?

Khấu Lâm Tai không trả lời, chỉ cười cười. Bản thân hắn chẳng lẽ lại không bi ai, trên đời này mỗi người đều đang diễn kịch, nếu dừng lại có lẽ sẽ phải trả giá.

......

Tại phủ đệ của Krause.

Trong thư phòng, hắn tiếp một cuộc điện thoại, đối phương sử dụng số điện thoại chỉ dùng một lần, gần như không thể truy lùng.

Giọng nói kia đã trải qua thiết bị điện tử xử lý, rất khàn khàn mơ hồ:

- Ta mới nói tọa độ của công xưởng đồ chơi cho ngươi biết, ngươi đã vội vàng phái người tấn công, có phải quá khinh suất rồi không?

- Con người của ta, mọi việc đều trải qua suy nghĩ rồi mới hành động

Krause trả lời.

- Mà lần công đã trải qua suy nghĩ này của ngươi, cuối cùng lại chấm dứt bằng thất bại.

Giọng điệu của Krause không thay đổi, vẫn rất bình tĩnh:

- Nhìn qua là vậy, nhưng nếu ta suy đoán không sai, nước cờ này của ta vẫn khiến cho công xưởng đồ chơi không tồn tại nữa, không phải sao?

Giọng nói bên kia chần chừ mấy giây mới trả lời:

- Không sai, sau khi ngăn chặn cuộc tấn công, vì phòng ngừa tấn công hạt nhân hoặc là nhiều quân đội kéo tới hơn, cuối cùng công xưởng đã bị vứt bỏ. Nhưng tư liệu và vũ khí bên trong đều được chuyển đi, cuối cùng chỉ tự hủy một cái vỏ rỗng.

- Như vậy là đủ rồi.

Krause nói:

- Hai bên đều có tổn thất, cũng đều có thể chấp nhận được, mà ta đã đạt được mục đích của mình.

- Ngươi không sợ hành động tương tự sẽ khiến thân phận của ta bại lộ?

- Yên tâm, ngươi không dễ bị nhìn ra như vậy.

Giọng nói kia lại dừng mấy giây:

- Có phải ngươi vốn dự định để ta bị phát hiện, hành động lần này chính là thăm dò của ngươi và Thiên Nhất đúng không?

Krause phủ nhận:

- Ta không biết ngươi đang nói gì.

- Ta biết Thiên Nhất cũng an bài nội ứng ở chỗ ngươi.

Giọng nói kia tiếp tục:

- Ngươi muốn mạo hiểm tính mạng của ta để tìm kiếm nội gián bên cạnh mình?

Krause nói:

- Nếu ngươi đã suy nghĩ đến mức này, cần gì phải hỏi nhiều?

- Nếu như ta bị nhìn thấu, hoặc là bị người nào đó băm ra nuôi heo, ngươi đừng tưởng mình có thể dễ chịu.

- Ha ha... đừng kích động.

Krause cười ôn hòa:

- Nếu như ngươi cảm thấy tính mạng gặp nguy hiểm, có thể tùy thời ngừng nhiệm vụ nội ứng, ta không ép buộc.

- Hừ... nói thì đơn giản lắm. Từ thời khắc phản bội Nghịch Thập Tự thì ta đã không thể quay đầu rồi, hoặc là bọn họ thua, hoặc là ta sẽ chết. Nếu nửa đường hủy bỏ, ta có thể trốn đi đâu? Dù là chân trời góc biển, người của Nghịch Thập Tự vẫn sẽ tìm được ta.

- Cho nên ngươi chỉ có thể tiếp tục hợp tác với ta, không phải sao?

Krause dừng một chút rồi hỏi:

- Như vậy... lần này lại có tin tức mới gì muốn nói với ta?