Phiến Tội

Quyển 12 - Chương 3: Thế giới chỉ mình ta biết (thượng)



- Phục Nguyệt.

Lúc Thiên Nhất gọi tên nàng, cũng không biết đã qua bao lâu.

Sau khi không gian dịch chuyển, Nguyệt Yêu lập tức tiến vào một loại trạng thái thất thần.

- Tập trung chú ý, nếu không ý thức của cô sẽ bị không gian này nuốt chửng.

Thiên Nhất nói:

- Còn thân thể thì sẽ bất tri bất giác chết đi.

Nguyệt Yêu khôi phục tinh thần lại, phát hiện chung quanh mình là một mảnh tinh không. Nàng đương nhiên biết mình không thể đang ở trong vũ trụ thật sự, hơn nữa cảm giác lơ lửng lúc này cũng không giống như hoàn cảnh mất trọng lượng, mà là bay lượn khi sức hút vẫn còn.

- Không gian này là gì?

Nguyệt Yêu hỏi.

Thiên Nhất trả lời:

- Đây là không gian con ghi chép “lịch sử”.

Hắn ngẩng đầu lên một chút, ra hiệu cho Nguyệt Yêu nhìn về phía trước:

- Những gì nhìn thấy trước mắt đều là chuyện đã từng xảy ra, còn chân thực hơn phim và tiểu thuyết, càng rõ ràng hơn ghi hình tại chỗ.

Theo tiếng nói của hắn, cảnh vật trước mắt bọn họ bắt đầu biến hóa. Thiên Nhất và Nguyệt Yêu giống như thần đứng trong vũ trụ, trước mặt bọn họ dần dần hiện lên một tinh cầu màu lam.

- Nhìn lại lịch sử của loài người, cô sẽ phát hiện gần như trong tất cả tôn giáo, đều xem một chí cao thần là trung tâm tín ngưỡng. Cho dù là thần thoại truyền thuyết tín ngưỡng đa thần, cuối cùng cũng sẽ có một thần linh địa vị cao quý giống như lãnh tụ. Loại suy nghĩ này, hoặc có thể nói là ý thức... đã trồng sâu trong linh hồn mọi người, cho dù thời gian trôi qua cũng chưa từng thay đổi. Bởi vì đây là một trong số chân tướng thế giới, tức là trên đời tồn tại “một thần duy nhất, chí cao vô thượng, không thể nghi ngờ”.

- Cố chấp của loài người đối với “duy nhất và chí cao” chính là xuất xứ từ đây, điều này cũng giải thích đủ loại trò cười của mọi người ngàn vạn năm nay.

- Lúc ban đầu bọn họ sáng tạo ra tín ngưỡng tôn giáo và truyền thuyết thần thoại, dùng nó để định nghĩa chí cao thần trong suy nghĩ của từng người. Sau đó có một bộ phận nhỏ người tự gọi mình là người phát ngôn của thần, con cháu của thần hoặc chính mình là thần, từ đó trở thành kẻ thống trị tuyệt đối. Chỉ cần là người chống lại mệnh lệnh hắn, sẽ bị chụp mũ là đạo đức suy tàn, chống lại ý trời.

- Gọi là gì cũng không quan trọng, pharaoh, quốc vương, hoàng đế, cho dù ở một góc nào của Địa Cầu, mọi người đều không hẹn mà cùng làm một chuyện.

- Chờ đã... ngươi sẽ không nói với ta, vị thần thật sự kia chính là ngươi chứ?

Nguyệt Yêu ngắt lời.

- Đương nhiên không phải ta.

Thiên Nhất trả lời:

- Sao cô lại nghĩ như vậy? Giả ngốc hay là ngốc thật? Nếu thật sự ngốc như thế, ta có nói tiếp cũng giống như đàn gảy tai trâu thôi.

Nguyệt Yêu liếc hắn, giọng điệu bất thiện nói:

- Ngươi cho rằng trên mặt dính nước miếng thì ta không tát ngươi nữa đúng không?

- Được rồi, ta nói tiếp, nhưng cô đừng dùng mấy vấn đề ngu ngốc để cắt lời ta nữa.

Thiên Nhất nhún vai, tiếp tục nói:

- Tất cả những thứ liên quan đến “thần” đều vượt xa phạm trù mà đại não chúng ta có thể tưởng tượng, dùng phương thức “suy nghĩ” để phỏng đoán về thần vốn là chuyện rất mâu thuẫn. Bởi vì cái từ “suy nghĩ” này có lẽ chỉ tồn tại trong tưởng tượng của chúng ta, chứ không phải là thứ cần thiết trong thế giới của thần. Hay cái gọi là suy nghĩ trong đầu chúng ta sinh ra, chẳng qua là thứ mà thần ban cho chúng ta, tất cả những thứ chúng ta tưởng tượng, bao gồm bản thân chúng ta, đều là sự tưởng tượng trong một ý niệm của thần mà thôi.

- Nếu như vậy thì còn nói gì nữa, chẳng khác nào là “nhân vật trong tưởng tượng đi tưởng tượng về người đã tưởng tượng ra bọn họ”.

Nguyệt Yêu dừng một chút rồi nói:

- Rất khó đọc... hơn nữa là một nghịch lý.

- Tin tức ta muốn truyền đạt cho cô, đó là dùng phương thức suy nghĩ của chúng ta thì vĩnh viễn không giải thích được hành vi và việc làm của thần, vì vậy không quan trọng nó có hợp lý hay không.

Thiên Nhất nói:

- Đây là cơ sở của tất cả nội dung kế tiếp, tiếp nhận được điểm này thì cô sẽ không thắc mắc nữa, ví dụ như “tại sao thần không trực tiếp tạo ra thế giới hoàn mỹ”, hoặc là “tại sao thần phải nhiều lần sửa đổi thế giới này”.

- Hừ... ta còn tưởng rằng người thường xuyên chế giễu tôn giáo như ngươi là một kẻ theo chủ nghĩa vô thần.

Nguyệt Yêu nói tiếp:

- Hóa ra ngươi chỉ có một bộ lý luận phiến diện mà mình tin tưởng.

- Có phải phiến diện hay không, chờ ta kể xong cô sẽ biết.

Thiên Nhất dừng lại một chút, sau đó nói:

- Cho dù ta chưa từng thấy người ngoài hành tinh, nhưng ta cũng không tự đại đến mức tin tưởng loài người là sinh vật có trí tuệ duy nhất trong vũ trụ, cũng không cho rằng Địa Cầu là cái nôi sinh mệnh cao cấp duy nhất.

- Có lẽ trong vũ trụ có hàng tỉ hành tinh tương tự Địa Cầu, có hàng tỉ vũ trụ song song, trong mỗi vũ trụ đều có một Địa Cầu nhìn như tương đồng, thực ra lại rất khác biệt.

- Những chuyện đó chúng ta sẽ không thảo luận, bởi vì có thảo luận cũng không thể chứng thực, chúng ta chỉ nói về cái mà chúng ta biết.

Địa Cầu trong mắt hai người đột nhiên nhanh chóng đến gần, bọn họ giống như xuyên qua tầng khí quyển đi đến Địa Cầu này, tất cả chung quanh đều rất chân thực, không hề giống như hình chiếu. Nếu không phải nhiệt độ và mùi vị chung quanh đều không có biến hóa, hơn nữa cũng không chạm được vào bất cứ vật gì, cảnh vật ở nơi này đủ khiến người ta khó phân biệt thật giả, cảm thấy mình đang ở trong đó.

Thiên Nhất nói:

- Thứ mà ta muốn giảng giải với cô, đó là một đoạn lịch sử mà loài người không biết.

Hắn cười cười:

- Buồn cười là vào thời kì cuối đoạn lịch sử này thì loài người đã tồn tại trên Địa Cầu, nói cách khác đoạn lịch sử này đã đồng thời xuất hiện với tổ tiên của người hiện đại, nhưng nó chưa bao giờ được người ta khai quật ra.

- Loài người tự cho mình cao cấp hơn những loài khác, giống như từ lúc sinh ra bọn họ đã định sẵn sẽ trở thành chúa tể tinh cầu. Cho đến lúc bọn họ nghiên cứu về thời kỳ kia của Địa Cầu, tất cả sự chú ý đều đặt vào đám tổ tiên chưa khai hóa của mình. Khi một di tích được khai quật ra, mọi người đều tin chắc rằng đây là do một nền văn minh nhân loại xa xưa xây dựng. Cho dù một bộ phận di vật văn hóa không bình thường, bọn họ cũng có thể giải thích giống người của nền văn minh kia khác người hiện đại chúng ta ra sao, hoặc là rất thấp bé, hoặc là cánh rất dài, xương đầu không giống cũng nói rằng khối hoá thạch kia khi còn sống là một người dị dạng. Bọn họ thậm chí chưa từng hoài nghi những thứ đó vốn không phải con người.

Cảnh vật trước mắt Thiên Nhất và Nguyệt Yêu biến ảo, bọn họ giống như dùng tốc độ siêu âm di chuyển tới trước, sau mấy giây hai người đã đến phía trên hải dương, lại nhanh chóng tiến vào trong biển. Đương nhiên tất cả những thứ này chỉ là ảo ảnh trong không gian con, không phải đáy biển thật sự, chung quanh không có nước tồn tại nên không có áp lực nước, cũng sẽ không ngạt thở.

- Đây là vương quốc thứ nhất do thần sáng tạo.

Thiên Nhất nói:

- Bọn chúng không có khái niệm ngôn ngữ, cho nên cũng không có tên gọi.

Nguyệt Yêu kinh ngạc nhìn tòa thành to lớn dưới chân do dịch thể phát sáng tạo thành, cả tòa thành đều đang lưu động, không có hình dáng cố định, nhưng cũng không tan ra trong nước biển. Kiến trúc trong thành cũng biến hóa theo dịch thể lưu động, có thể nhìn thấy một chút đường nét thể lỏng màu sắc hơi khác biệt đang di động, đó hẳn là cư dân của tòa thành nước này, hoặc có thể nói là sinh vật của “vương quốc thứ nhất”.

Sinh vật trong thành rất khác với loài người, bọn chúng đều là bóng nước có hình tròn hoặc hình bầu dục, có lúc ánh sáng trên người sẽ phát sinh thay đổi, nhưng bọn chúng không phát ra bất kỳ âm thanh nào, cả tòa thành chỉ có âm thanh của dòng nước mà thôi.

Hai người càng đến gần, Nguyệt Yêu càng ý thức được một tòa thành như vậy rốt cuộc lớn đến đâu. Theo như nàng thấy, một “cư dân” trong thành này thể tích có thể lấp đầy một phần ba sân bóng rồi.

Lúc này Thiên Nhất lại lên tiếng:

- Trên Địa Cầu diện tích của hải dương lớn hơn lục địa rất nhiều, tính thêm độ sâu của hải dương, không gian sinh tồn mà hai nơi có thể cung cấp chênh lệch rất lớn. Nếu như lục địa và hải dương có người quản lý riêng, vậy một người chỉ là trưởng thôn, còn người kia lại là quan lớn.

- Vì vậy vương quốc thứ nhất xuất hiện trong biển cũng không có gì lạ, đối với hải dương thì thể tích của những sinh vật này đã xem như rất nhỏ rồi. À, cô xem bên kia...

Hắn đưa tay chỉ về phía xa.

Nguyệt Yêu nhìn theo hướng tay của Thiên Nhất, trông thấy ở nơi rất xa trong biển phát ra những chấm sáng nhỏ, có gần có xa. Màu sắc của những đốm sáng kia giống hệt như tòa thành dưới chân bọn họ.

- Thật khó tin...

Trong lòng Nguyệt Yêu thật sự ngạc nhiên thán phục.

Thiên Nhất nói:

- Với quan điểm của chúng ta, thành quốc của vương quốc thứ nhất cũng không có bất kỳ chức năng gì, kiến trúc trong thành bao gồm cả tường thành lưu động cũng chỉ là những tác phẩm điêu khắc hào nhoáng bên ngoài mà thôi. Bởi vì những sinh vật kia cũng không có bất kỳ nhu cầu sinh lý nào, thành quốc chỉ là một phương tiện để bọn chúng tụ tập với nhau. Bọn chúng có tư tưởng độc lập nhưng không có ngôn ngữ, mà là thông qua thần thức để giao lưu. Bọn chúng không có sinh ra, không có chết đi, từ khi được thần sáng tạo cho đến lúc kết thúc đều là như vậy.

- Mặc dù có vô số tòa thành và vô số sinh mệnh cá thể như vậy, nhưng tuyệt đối không có bất kỳ khái niệm nào liên quan đến “xung đột” hoặc “lãnh thổ”. Bọn chúng giống như một bộ phận của môi trường, đây là sinh vật hoàn mỹ nhất, xã hội hài hòa nhất mà ta từng thấy.

- Cô có thể tưởng tượng, nếu như vương quốc thứ nhất và loài người chúng ta hôm nay ở cùng một thời đại, sẽ xảy ra chuyện gì?

Nguyệt Yêu gần như không suy nghĩ, buột miệng nói ra:

- Loài người sẽ nghiên cứu bọn chúng, muồn từ trên người bọn chúng lấy được lợi ích gì đó. Nếu không thể lấy được bất kỳ lợi ích nào... loài người sẽ cân nhắc xem những sinh vật này có mang đến nguy hại cho mình hay không, chẳng hạn như chiếm dụng tài nguyên của Địa Cầu, hoặc là tiềm ẩn uy hiếp nào khác, từ đó quyết định xem có tiêu diệt bọn chúng hay không.

- Rất tốt, thưởng cô một đóa hoa đỏ thẫm.

Thiên Nhất cười nói.

Nguyệt Yêu trừng mắt nhìn hắn một cái, lúc này tâm tình của nàng xem như không tệ, cũng không tiếp tục tranh cãi.

Thiên Nhất nói tiếp:

- Con người... rõ ràng là sinh vật hèn mọn, sinh mệnh ngắn ngủi đến buồn cười, nhưng mọi chuyện lại dùng lợi ích của chủng tộc mình làm trung tâm, tùy ý thay đổi thế giới này. Mà trong chủng tộc của mình, bọn họ lại dùng quần thể, phe phái, màu da, khu vực vv làm ranh giới tranh đoạt lợi ích. Nếu thu nhỏ phạm vi một chút... cho dù là một đám người sống cùng một mảnh đất, màu da, ngôn ngữ, tín ngưỡng hoàn toàn tương đồng, cuối cùng vẫn sẽ phấn đấu vì lợi ích cá nhân của mình, đấu tranh với người khác.

Hắn mỉm cười:

- Nhìn những sinh vật của vương quốc thứ nhất này, cho dù sinh mệnh của chúng không tồn tại vĩnh hằng, ít nhất cũng tương đồng với tuổi thọ của tinh cầu này. Nhưng từ trên người bọn chúng, ta nhìn thấy được sự khiêm nhường, một loại thái độ mà sinh vật bé nhỏ nên có.

- Theo như ngươi nói, vậy bùn lầy trên đất, mây trắng trên trời đều có thể nói là khiêm nhường rồi.

Nguyệt Yêu không phục nói:

- Theo ta thấy, nếu như không có ý thức bản thân rõ ràng, không tính là sinh mệnh cao cấp.

Thiên Nhất cười:

- Ha ha... quan điểm rất hay.

Hắn trả lời:

- Có lẽ suy nghĩ của thần cũng giống như cô, cho nên ngài đã tạo ra vương quốc thứ hai.

Đang khi nói chuyện, tòa thành ánh sáng dưới đáy biển chung quanh hai người đều hóa thành bọt. Bọn họ cũng đi ra khỏi biển, cảnh vật trước mắt lướt qua, khoảng mười giây sau đã đến phía trên một mảnh bình nguyên.

- Vương quốc thứ nhất được sáng tạo vào kỷ Cambri, cũng bị hủy diệt trong cùng thời đại. Ta không biết quá trình hủy diệt, cũng không biết nó có liên hệ gì với Liên đại Hiển sinh (Phanerozoic) tiếp theo.

Thiên Nhất nói:

- Tóm lại trong mấy trăm triệu năm sau đó, Địa Cầu dường như đã bị thần quên lãng. Có lẽ ngài đang muốn xem thử sinh vật trên Địa Cầu có thể tự động diễn biến thành sinh mệnh trí tuệ cao cấp hay không...

- Tới hơn hai triệu năm trước, theo bộ não của một số tinh tinh không ngừng lớn lên, lại có khả năng đứng thẳng đi lại, mấy trăm triệu năm chờ đợi này dường như đã có được chút thành quả.

- Thế nhưng thần lại có hành động kỳ quái, trước khi người tinh khôn xuất hiện, tức là khoảng hai trăm ngàn năm trước, vương quốc thứ hai đã sinh ra trên Địa Cầu.

Lúc này trên bình nguyên, hai bóng đen to lớn từ hai hướng khác nhau đi tới, trong đó một con là sư tử mặt người, còn một con là đầu sói thân người.

Thân thể hai con đều giống như tháp lớn cao vút tận mây, cho dù chỉ là hình ảnh hư ảo, bọn chúng vẫn phát ra khí thế khiếp người. Mà trên thực tế loại khí thế này không liên quan gì đến thể tích, nói riêng về kích thước thân thể, thể tích của những sinh vật trong vương quốc thứ nhất cũng không kém bọn chúng bao nhiêu, nhưng tuyệt đối không có loại uy thế này.

Theo như Nguyệt Yêu thấy, với góc độ của người siêu năng lực, một sinh vật như vậy đứng ở trước mặt, áp lực chỉ có hơn chứ không kém một người năng lực cấp Hung lộ ra sát khí.

- Ta vẫn luôn cho rằng đối với Địa Cầu thì vương quốc thứ nhất là lựa chọn tốt nhất, nó đã hoàn mỹ đến mức khiến người ta nhàm chán. Có điều... ha ha... vương quốc thứ hai là một sản phẩm thất bại cực đoan, nhưng lại đặc sắc kích thích đến cực điểm. Nếu so sánh loài người là bệnh mãn tính của tinh cầu này, vậy sinh vật của vương quốc thứ hai chính là một tai nạn xe cộ thảm khốc.

Thiên Nhất cười bình luận.

Hai quái thú to lớn trước mắt càng lúc càng đến gần, khi còn cách khoảng trăm mét thì không hẹn mà dừng lại.

- Vào thời kỳ vương quốc thứ hai thì khái niệm ngôn ngữ đã sớm xuất hiện, dù sao những động vật đều biết dùng tiếng kêu để giao lưu. Nhưng đám sinh vật này dường như không thích nói chuyện lắm.

Thiên Nhất nói xong liền đi vòng qua sau lưng Nguyệt Yêu, đột nhiên vươn hai tay ra bịt tai nàng lại.

Ngay lúc này hai con quái thú kia gầm lên một tiếng, biểu thị một trận ác chiến sắp diễn ra. Sau khi tiếng gầm của bọn chúng va chạm, sóng âm vô hình như gió mạnh quét qua, lan ra bốn phía, tầng mây trên trời cũng tản ra vòng tròn.

Cho dù có Thiên Nhất giúp đỡ cũng không khiến lỗ tai của Nguyệt Yêu quá dễ chịu, nàng còn bị đối phương đột ngột tiếp xúc thân thể làm cho hơi khẩn trương.

- Tại sao bọn chúng phải đánh nhau?

Nàng hỏi.

- Tại sao cô phải hô hấp?

Thiên Nhất hỏi ngược lại, dừng một chút rồi nói:

- Đây là bẩm sinh, thần đã tạo ra bọn chúng như vậy. Từ khi sinh ra bọn chúng đã được ban cho dục vọng giết chóc lẫn nhau và bản năng chiến đấu, bảo bọn chúng dừng lại không khác nào bảo con người ngừng thở.

- So với vương quốc trước, dường như đây là một loại cực đoan khác.

Nguyệt Yêu nhìn hai sinh vật to lớn đứng đối diện kia nói.

- Mặc dù cũng giống như vương quốc thứ nhất không có tên gọi chính thức, nhưng cá nhân ta thường gọi vương quốc thứ hai là “thời đại thần thoại”. Đương nhiên nó khác với thời đại thần thoại trong miệng loài người sau này.

Thiên Nhất nói:

- Lúc này thứ hiện ra trước mắt cô là ma thần hoành hành trên đời đúng như ý nghĩa thật sự, dời núi lấp biển, trời long đất lở, cũng là một thời đại nhanh chóng biến mất.

Lúc này sư tử mặt người dùng chân sau đứng lên, giơ móng trước lao tới. Sinh vật đầu sói kia lại duỗi tay ra, há mồm cắn tới. Hai con nhanh chóng quấn vào nhau, khiến cho mấy chục cây số vuông chung quanh rung chuyển giống như động đất...

- Nếu như ta là thần, ta cũng sẽ nhanh chóng xóa bỏ vương quốc này, bằng không mấy trăm triệu năm tới sinh vật tiến hóa ra trên Địa Cầu này đều phải diệt vong.

Lúc Nguyệt Yêu nói chuyện, sau lưng sư tử mặt người kia lại mọc ra một đôi cánh, bay lên trời, trong miệng phun ra ngọn lửa nóng bỏng. Ngọn lửa kia trong nháy mắt đốt cháy bình nguyên xanh vàng thành một mảnh đất khô cằn.

Quái vật đầu sói thân người kia lại đứng trong lửa mà không ngã, gầm lên một tiếng, ngồi xổm xuống nhún đất nhảy lên, khiến cho mặt đất dưới chân xuất hiện một vết nứt như hẻm núi.

Giữa không trung, quái vật đầu sói thân người bắt lấy chân sau của sư tử mặt người, tiếp đó hai con lại không chiến một trận. Không cần phải nói, chờ bọn chúng đánh xong, có một con hoặc hai con từ trên trời rớt xuống, chắc hẳn có thể tạo thành một khe núi hoặc miệng núi lửa.

Thiên Nhất nói:

- Hai con này rất yếu, ta dẫn cô đi xem vài con mạnh hơn một chút.

Phối hợp với câu nói của hắn, cảnh vật chung quanh một lần nữa trôi nhanh, hai người đi đến một dãy núi non trùng điệp.

Nguyệt Yêu không nhìn thấy bất cứ thứ gì:

- Mấy con mạnh hơn một chút ở đâu?

Thiên Nhất chỉ chỉ phía trên:

- Một con ở trong mây...

Lại chỉ chỉ dưới chân:

- Còn một con dưới lòng đất.

Còn chưa dứt lời, trên cao mấy chục ngàn mét có một bóng đen đáp xuống, che phủ trời đất. Đây là một con chim lớn rung trời, đuôi vàng lông đỏ, mắt xanh mỏ bạc. Nó kêu lên một tiếng, dùng mỏ phát ra một luồng năng lượng màu xanh thẳm, chém nứt mặt đất. Vết nứt này kéo dài vô tận, sâu không thấy đáy, dường như cả khối lục địa đều bị phân chia.

Mà trong vết nứt kia, một bàn tay to lớn bằng nham thạch vươn ra, mang theo hơi nước dâng trào và tinh thể vụn. Chỉ một cánh tay này đã ngang với một nửa thể tích con chim lớn trên bầu trời, mặc dù đối với loài người thì vết nứt này đã rất lớn, nhưng sinh vật phía dưới chỉ có thể thò ra một vai.

- Được rồi, ta nghĩ đại khái đã biết thời đại kia rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Nguyệt Yêu nói:

- Cái gọi là vương quốc thứ hai này cũng không có trật tự gì đáng nói, Địa Cầu chỉ là một đấu trường cỡ lớn mà thôi. Những sinh vật này có thể xem là sinh mệnh trí tuệ sao?

Thiên Nhất nhìn chiến đấu chung cực hủy diệt trời đất này, có vẻ rất hứng thú, dường như không nghe lọt lời nói của Nguyệt Yêu:

- Cô không muốn xem thêm một chút sao? Còn có rất nhiều quái vật lợi hại khác nhau.