Phiến Tội

Quyển 12 - Chương 5: Thế giới chỉ mình ta biết (hạ)



Sau khi Địa Cầu trước mắt hai người biến hóa lần nữa, sông núi đã gần giống với thời hiện đại. Cảnh vật lại biến đổi, bọn họ đi đến một chiến trường cổ rộng lớn, đám binh lính mặc áo giáp, tay cầm vũ khí chém giết nhau, máu chảy thành sông, thây ngã khắp nơi.

- Vương quốc thứ năm của Địa Cầu, vương quốc của loài người.

Thiên Nhất nói:

- Điểm cuối trên con đường dài đằng đẵng của ta... hừ... hoặc là ta vĩnh viễn không đến được điểm cuối.

- Đây là người La Mã cổ sao?

Nguyệt Yêu hỏi.

- Xem vấn đề mà cô hỏi kìa.

Thiên Nhất cười nói:

- Người chính là người, người ở mỗi góc trên Địa Cầu đều cùng một giống loài, chúng ta cần gì phải phân chia tỉ mỉ như vậy.

Hắn khẽ lắc đầu:

- Nếu nói bộ tộc Dark Water áp dụng sở trưởng của các nhà, vậy loài người chính là sản phẩm lỗi sau khi kết hợp các loại bã rượu. Loài người không có tinh thần hài hòa cùng tồn tại và tuổi thọ lâu dài không lo lắng như sinh vật của vương quốc thứ nhất, lại thích tàn sát lẫn nhau giống như đám ma thần của vương quốc thứ hai, trình độ khoa học kỹ thuật đến nay vẫn không bắt kịp vương quốc thứ ba, lại thích vạch rõ ranh giới giữa hai bên hơn cả những giống loài có khác biệt về bề ngoài và chủng tộc.

Hắn thở dài nói:

- Mèo và chó có thể nuôi cùng nhau, nhưng người lại không được, đây chính là đám sinh vật trí tuệ cao cấp của vương quốc thứ năm.

- Loài người vốn có tình cảm. Đối tượng loại suy của ngươi có lẽ không có cái gọi là “tội”, nhưng bọn họ cũng đồng dạng không có thiện lương, không có ý thức đạo đức, không có giác ngộ giống như loài người, càng sẽ không suy nghĩ những vấn đề này.

Nguyệt Yêu nói.

- Cô nói đúng, ta cũng đồng ý với loài người.

Thiên Nhất nói:

- Có lẽ con người không phải là sinh vật hoàn mỹ, nhưng chính vì phần không hoàn mỹ này, bọn họ mới dần dần lớn mạnh, bộc lộ tài năng sau khi từng vương quốc bị hủy diệt. Một chủng tộc bị thần vứt bỏ, cuối cùng chứng minh mình mới là chủ nhân của tinh cầu này.

Hắn thay đổi đề tài:

- Có điều chủng tộc này đúng là rất khó phục vụ, công việc của người truyền thuật tiến triển không được tốt lắm.

Lúc này hai người đi đến phía trên một quảng trường, trên cột hỏa thiêu chính giữa quảng trường có một người đàn ông bị trói, nhìn gương mặt kia rõ ràng là Thiên Nhất.

- Xem ra ngươi truyền giáo ở đó đúng là không thuận lợi lắm.

Nguyệt Yêu nói đùa:

- Octavius (Gaius Octavius Augustus) không hiểu hài kịch của ngươi sao?

- Không, ta cũng không gặp được quân chủ của bọn họ. Ta chỉ mới xuất hiện ở đó, bởi vì không giống với bọn họ nên bị xem là yêu ma. Quan trị an lập tức hạ lệnh trói ta lại thiêu chết, bọn họ tin rằng làm như vậy có thể cải thiện lương thực thu hoạch năm đó.

Thiên Nhất giải thích:

- Không quan trọng, dù sao ta cũng sẽ không chết.

Trên quảng trường, Thiên Nhất trói trên cột bị đốt thành tro tàn. Theo một luồng khói đen lạ thường bay ra, cảnh vật chung quanh hai người cũng hóa thành một mảnh đen kịt, mấy giây sau lại sáng lên. Bọn họ đang ở trong một căn phòng hình chữ thập, trong phòng là các loại đồ vật kỳ quái chất lộn xộn, từ cái cày đến đồng hồ nhật quỹ làm bằng đá, từ đao kiếm bằng đồng đến chum tương ướp rau.

Tại một góc của căn phòng này còn có một chiếc quan tài, lúc này nắp quan tài tự động mở ra, người từ bên trong đi ra chính là Thiên Nhất.

Nhìn hình ảnh hư ảo của mình, Thiên Nhất nói:

- Thần vẩy xuống vô số giọt máu, mỗi giọt đều hóa thành một sinh mệnh. Mà ta giống như ở ngọn nguồn của mạch máu đó, khi người khác cách ta đủ gần, ta có thể hiểu rõ cấu tạo của bọn họ, hơn nữa có thể can dự nhất định về mặt vật lý. Nhưng ta cũng không phải vạn năng, ta không thể biết một giọt máu xa ngoài ngàn dặm như thế nào, vì vậy phạm vi năng lực của ta có hạn. Hơn nữa ta cũng không thể hiểu rõ hoặc can dự về mặt tinh thần của loài người.

- Ta chỉ biết, khi ta được tạo ra theo hình thức loài người, ta chính là ngọn nguồn tất cả tội ác của thế giới này. Chẳng những là ngọn nguồn, còn là chốn đi về. Thế gian có bao nhiêu linh hồn tội lỗi thì ta có thể sống lại bấy nhiêu lần, người xóa bỏ còn có thể tự kết thúc mình, nhưng ta thì không.

Nghe đến đây, từ trong giọng điệu của Thiên Nhất, Nguyệt Yêu lại nghe ra được một chút bất đắc dĩ và chua xót. Nàng chần chừ, chuyện Thiên Nhất có thể sống lại đã sớm nghe những người khác nói qua, chẳng lẽ tất cả những chuyện này đều là thật?

Thiên Nhất nói tiếp:

- Như cô thấy, nơi này là hình thức ban đầu của cửa hàng sách, thực ra lúc đầu chỉ là nhà của ta mà thôi. Mặc dù lúc ta sinh ra thì những văn minh của vương quốc thứ ba đều đã diệt vong, nhưng thần đã trao cho ta “văn hiến màu đen”, trong đó ghi chép tất cả khoa học kỹ thuật của vương quốc thứ ba. Giống như ta thường nói, thể tích cũng không đại biểu được điều gì. Những thứ ghi chép trong quyển sách kia, có thể còn nhiều hơn tư liệu trong một trăm ngàn thư viện. Quyển sách này là công cụ quan trọng để ta triển khai công việc, chỉ dùng những thứ cơ bản trong đó đã có thể dẫn dắt xu thế phát triển của loài người theo ý mình.

- Tại sao không dùng hệ thống khoa học trong hạt nhân vĩnh hằng?

Nguyệt Yêu hỏi.

- Bởi vì về mặt sinh vật thì thực lực của loài người và bộ tộc Dark Water chênh lệch quá lớn, cho nên chỉ có thể sử dụng được một phần rất nhỏ trong hệ thống hạt nhân vĩnh hằng. Cho dù là một phần nhỏ như vậy, muốn phát triển cũng không dễ dàng.

Thiên Nhất giải thích:

- Văn hiến màu đen thì khác, chẳng những lượng tri thức lớn hơn nhiều so với hạt nhân vĩnh hằng, hơn nữa còn rất đa dạng, từ dễ hiểu đến sâu xa đều có đủ. Ngay cả Gunsmith cũng có thể tìm được một chút khoa học kỹ thuật cấp thấp để học và sử dụng.

- Ừm... ví dụ của ngươi có phần sỉ nhục người khác, nhưng ta tạm thời xem như hiểu được.

Nguyệt Yêu trả lời.

Cảnh vật trong không gian con lại chuyển đổi, hai người đi đến một thành cổ phương đông, quy mô to lớn, tường thành lát gạch, có sáu cổng thành, nam bắc một cổng, đông tây hai cổng. Mỗi kiến trúc tạo thành một thể, xen lẫn chiếu sáng, hình dáng kiến trúc là mái cong góc cao, rường cột chạm trổ, khiến người ta phải kinh ngạc.

Thiên Nhất bày một quầy hàng bên đường, sau người treo một lá cờ lớn “xem chữ đoán mệnh”, làm buôn bán không cần vốn. Nguyệt Yêu nhìn Thiên Nhất mặc cổ trang mặt mày hớn hở lừa gạt một tên thư sinh tới xem số, không nhịn được khẽ cười:

- Ngươi thật sự từng làm bịp bợm giang hồ à?

Thiên Nhất trả lời:

- Trải qua những năm tháng tiếp xúc với loài người, ta đã nhận thức được một chuyện, đó là... giảng đạo lý thường vô dụng. Ta truyền bá chân lý miễn phí cho đám người thống trị, lại nói với bọn họ hướng đi của tương lai, nhưng phản ứng của bọn họ thường là “ngươi làm sao chứng minh”, “chuyện này có liên quan đến ta sao”, “ta còn có thể sống bao lâu”, còn có một loại phản ứng là “bắt hắn lại làm nam sủng của ta”.

Nguyệt Yêu bật cười:

- Ai?

- Đề tài này không nên tra cứu nữa.

Thiên Nhất chuyển sang nói:

- Tóm lại nếu muốn loài người nghe lời, dùng chân lý sẽ không hữu dụng, bởi vì phần lớn loài người đều ích kỷ và ngu xuẩn. Còn lại một bộ phận người thông minh, vì sinh tồn cũng không thể không hòa lẫn với đám người ích kỷ ngu xuẩn kia.

- Ta tổng kết lại, nếu muốn loài người làm theo lời mình, phương pháp hiệu quả nhất là giao dịch. Uy hiếp và dụ dỗ mới có thể cho bọn họ động lực, lừa gạt lại là kỹ xảo cần thiết.

- Sự phát triển của loài người có thể dự đoán được, nhưng ở mỗi thời đại sẽ có chút thay đổi. Thí nghiệm của ta đối với bọn họ chưa từng gián đoạn, có câu “kéo một sợi tóc động đến cả người”, sau khi thành thục thì tất cả giống như trò chơi vậy. Ta có thể ngồi trong cửa hàng sách chờ bọn họ tới cửa, bảo một người đi liên hệ với một người khác, dự đoán phản ứng của hai người này, nhiều lần giao dịch, lừa dối, ám thị tâm lý, nhìn bọn họ đi lòng vòng trong mê cung, bị lửa tội của mình thiêu đốt.

- Ta không phải là người truyền thuật nữa, mà đã trở thành người dẫn dắt.

- Vương quốc loài người có sự phức tạp trước giờ chưa từng có, có sự mâu thuẫn khó mà miêu tả. Bọn họ sẽ không bị đánh sụp, cũng sẽ không tự thức tỉnh, luôn phạm phải sai lầm tương tự, nhưng cũng không quên sửa chữa nhiều lần. Tội ác vận hành vương quốc thứ năm, nhưng thiện lương cũng chưa từng mất đi.

- Sứ mạng của ta còn lâu mới hoàn thành. Có lẽ một ngày nào đó vương quốc loài người sẽ vượt qua tất cả vương quốc trước đây, đạt đến hưng thịnh mà thần cũng không thể tưởng tượng, nhưng nhất định không phải bây giờ. Cho nên trước đó ta phải không ngừng thúc đẩy thời đại thay đổi, giải quyết những vấn đề khó khăn mà loài người không thể tự lo liệu.

Lúc này trong không gian con, Địa Cầu đã hoàn toàn biến thành xã hội hiện đại hóa, lầu cao san sát, ngựa xe như nước. Cửa hàng sách của Thiên Nhất nằm ở một góc đường nhỏ.

- Hoàng hôn của chư thần, kiếm và ma pháp hoành hành, tôn giáo và dân tộc trên ngựa cường thịnh, luyện kim thuật và giả khoa học hiển hách một thời. Sau khi trải qua nhiều thứ như vậy, chúng ta đã đến thế giới hiện nay, một Địa Cầu do loài người tự mình phát triển, khoa học kỹ thuật rất có thành tựu.

Thiên Nhất nói:

- Thời kỳ vương quốc thứ năm còn rất ngắn, nhưng những chuyện xảy ra còn khiến người ta bận rộn hơn mấy trăm triệu năm trước. Có lẽ vì ta được tạo ra theo dáng vẻ con người, cho nên mới có nhiều cảm xúc để bày tỏ như vậy.

- Là người ta cũng có tình cảm, chỉ là trải qua nhiều năm như vậy e rằng đã sớm phai nhạt rồi. Ta tổng cộng kết hôn ba lần, thời gian cụ thể thì không nhớ rõ nữa, dù sao đều là trước thế kỷ thứ năm sau Công Nguyên. Ba đời vợ của ta không ai sống qua bốn mươi tuổi, khi đó tuổi thọ của con người đúng là quá ngắn.

- Đối với ta thì quan hệ hôn nhân không hề có ý nghĩa, giống như lời thề của Cơ Đốc giáo “cho đến khi cái chết chia lìa hai người”, có lẽ là đang nói đến ta. Cho nên sau ba lần ta cũng không có vợ hợp pháp nữa, tình nhân thì lại có không ít, trong đó có một số người thậm chí có thể khiến mỹ nhân như cô tự thẹn không bằng.

- Cắt...

Nguyệt Yêu không thoải mái bĩu môi, câu nói nửa khen nửa chê này đúng là không dễ chấp nhận.

- Nhưng cuối cùng bọn họ cũng chỉ thoảng qua như mây khói, thanh xuân của con người quá ngắn ngủi, nữ nhân dù có xinh đẹp, lúc ta quay đầu nhìn lại thì đã trở thành xương trắng và cát bụi rồi.

Nói đến đây Thiên Nhất bỗng dừng lại.

Không gian con lại trở về trạng thái tinh không.

- Cho đến khi... cô xuất hiện.

Thiên Nhất nói.

Nguyệt Yêu mở to hai mắt, câu này khiến nàng không biết phải làm sao. Đề tài lại trở về lúc ban đầu, nàng lại hỏi câu kia:

- Này! Ngươi muốn làm gì?

- Cô khác với mọi người.

Thiên Nhất nói:

- Cô là người đầu tiên ta gặp được, có thể chia sẻ lực lượng với ta.

- Hả?

Vẻ mặt Nguyệt Yêu khó hiểu.

- Năng lực của ta chẳng những có thể thấy được cấp bậc hiện tại của những người siêu năng lực khác, còn có thể nắm giữ hình thức biểu hiện năng lực của bọn họ ở từng cấp bậc.

Thiên Nhất ví dụ:

- Chẳng hạn như sợi dây chân lý của Cố Vấn, đến cấp Thần có thể cắt đứt không gian, nối liền hai thứ nguyên lại với nhau, thậm chí có thể ở bên trong Địa Cầu tạo ra một thế giới phản chiếu tương phản với thế giới bên ngoài. Thần Giảo của Tả Đạo, đến cấp Thần có thể chém đứt lục địa, dựng lại các khối, thậm chí trong thời gian ngắn chém biển ra thành hai khúc. Năng lực của Gambling Snake đạt đến cấp Thần, nếu hắn muốn có thể thay đổi từ tính ở nam bắc cực Địa Cầu, dẫn phát ngày tận thế. Còn như Blood Owl, nói thế này đi, nếu hắn đến cấp Thần thì có thể một mình giết sạch tất cả người năng lực cấp Thần khác.

Ánh mắt Thiên Nhất dừng lại trên người Nguyệt Yêu:

- Năng lực của cô rất mạnh, hơn nữa còn đặc thù. Năng lực là do trời sinh, nhưng cô tu hành còn quá kém, việc bộc phát và mất khống chế chính là do năng lực quá mạnh không điều khiển được.

- Giống như Javiton Howl, người biến dị cấp Ω có thể dời núi lấp biển, cho dù hắn đã đạt tới cấp Hung, nhưng vẫn không thể triển hiện toàn bộ năng lực của mình. Hãy thử tưởng tượng nếu như Javiton chỉ là người năng lực cấp Giấy, vậy hắn mang năng lực như vậy rất có thể sẽ xảy ra tình trạng giống như cô.

Nguyệt Yêu dường như đã ý thức được ám chỉ của Thiên Nhất:

- Ngươi muốn nói với ta, khi ta đạt đến cấp Thần sẽ biến thành giống như ngươi?

- Không, khi cô đạt đến cấp Thần, sẽ có đủ điều kiện chia sẻ lực lượng với ta.

Thiên Nhất trả lời:

- Thân thể của cô ở cấp Thần sẽ có khả năng thích ứng cực hạn, có thể chịu đựng...

- À... ha ha...

Nụ cười của Nguyệt Yêu hơi gượng gạo, nàng ngắt lời Thiên Nhất:

- Cho nên đây là mưu đồ của ngươi với ta? Ngươi muốn để ta đạt tới cấp Thần, sau đó trở thành người dẫn dắt giống như ngươi?

- Đúng vậy.

Thiên Nhất trả lời:

- Thế nào, đáp án mà cô muốn biết không khiến cô hài lòng lắm?

- Đáp án?

Nguyệt Yêu lặp lại:

- Cho dù tất cả những gì ngươi nói là sự thật, tại sao ta phải đáp ứng ngươi?

Trong mắt nàng lại có vẻ bi thương và đồng tình:

- Ngươi không cảm thấy mình rất đáng buồn, rất đáng thương sao?

Thiên Nhất nói:

- Ta chỉ là...

- Ngươi chỉ muốn tìm một đồng bạn đúng không?

Nguyệt Yêu nói.

- Cô không nhất định phải ở cùng ta.

Thiên Nhất nói:

- Ta chỉ cần biết, ở nơi nào đó trên thế giới này vẫn còn một đồng loại của ta, như vậy...

- Ngươi không cảm thấy điều này rất ích kỷ sao? Làm cho người khác giống như ngươi, sống không giống người, đồng thời lại vĩnh viễn không chết.

Nguyệt Yêu lại cắt lời hắn:

- Còn phải đi hoàn thành sứ mạng chết tiệt gì đó mà “thần” giao cho.

Thiên Nhất quả thật không ngờ đối phương lại từ chối, hắn lộ ra vẻ khó hiểu và khẩn cầu:

- Những sứ mạng đó cô không cần quan tâm, một mình ta phụ trách là được. Cô có thể đi bất kỳ nơi nào mình muốn, làm chuyện mình thích, tận tình hưởng lạc. Cô có thể vĩnh viễn trẻ tuổi xinh đẹp, trải qua cuộc sống mà người khác mong ước, bao nhiêu năm cũng được. Cuộc sống như vậy sao lại không giống người? Bao nhiêu người cầu mà...

- Hừ... nói nhiều như vậy... ngươi cũng chỉ vì mình.

Nguyệt Yêu cười lạnh:

- Ngươi hi vọng có một ngày, cho dù ngày đó là năm trăm năm sau, một ngàn năm sau, ngươi hi vọng sẽ ở một nơi nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, ngươi quen biết nàng, mà nàng cũng quen biết ngươi. Có lẽ chúng ta sẽ chia sẻ vui buồn trong những năm qua, có lẽ sẽ châm chọc lẫn nhau, cũng có thể sẽ không nói một lời, mỗi người đi một con đường riêng. Nhưng đối với ngươi thì như vậy cũng không sao, ngươi chỉ muốn trong lòng có một cảm giác... trên đời này mình không hề cô độc.

Thiên Nhất nắm lấy cổ áo Nguyệt Yêu, kéo nàng lại gần, trừng mắt nói với nàng:

- Cô điên rồi sao? Con người sao lại cự tuyệt vĩnh hằng? Từ chối hưởng lạc? Bây giờ cô ra vẻ thanh cao rất thích thú sao? Cuối cùng có một ngày cô sẽ già yếu, thời gian sẽ bẻ gãy ý chí của cô, đoạt đi gương mặt xinh đẹp của cô, cô muốn chờ tới lúc đó mới đến trước mặt cầu xin ta sao? Ta có thể không quan tâm đến việc chờ đợi, năm mươi năm cũng được, bảy mươi năm cũng được, đến lúc đó ta sẽ xuất hiện trước mặt cô, đạp nát lòng tự tôn của cô!

Nguyệt Yêu biểu hiện rất bình tĩnh, nàng vẫn dùng ánh mắt đồng tình đáp lại sự áp bức của Thiên Nhất:

- Ngươi lộ ra tư thái phản nghịch hận đời, dùng quy tắc của ngươi để thay thế quy tắc của xã hội này, dùng phương thức trần trụi, đơn giản thô bạo, bi quan đến cực điểm để công bố chân lý, khiến tất cả phải thuận theo nó. Cho nên ngươi xem những người khác là hèn nhát và phế vật giả dối. Nhưng ngươi sai rồi, mọi người khôn khéo giữ lễ là vì trong lòng bọn họ có một phần khiêm nhường, bởi vì bọn họ biết mình không hoàn mỹ, thừa nhận mình sẽ phạm sai lầm, kính sợ nhân quả tuần hoàn trong xa xăm, sâu trong lòng mỗi người đều hiểu được đạo lý gieo gió gặt bão.

- Ta sẽ không đến cầu xin ngươi, vĩnh viễn sẽ không. Bây giờ ngươi giết ta cũng không sao, nhưng nếu ngươi muốn cầu xin ta, vậy thì hãy ra vẻ cầu xin người khác. Đừng dùng giọng điệu như chuyện đương nhiên yêu cầu ta làm việc gì, giống như ngươi đang ban ơn cho một sinh vật hèn mọn mà nó không thể từ chối, ta chẳng những phải chấp nhận giao dịch mà còn phải đội ơn ngươi.

- Loài người có tôn nghiêm của loài người. Ngươi cũng đã thừa nhận mình là một phần tử của loài người, cho dù ngươi khác với mọi người, cho dù ngươi có tiền vốn để cao cao tại thượng, nhưng ngươi vẫn nên học cách khiêm nhường, nếu không ngươi vĩnh viễn sẽ đáng thương như vậy. Trong mắt ta thì ngươi chính là sống không giống người.

Thiên Nhất buông lỏng tay ra, hít thở sâu một lần, im lặng đủ một phút, sau đó nói:

- Ta cần một người dẫn dắt khác, không chỉ vì nguyện vọng của cá nhân ta.

Hắn rất nghiêm túc nói:

- Còn có một lý do, đó là lúc cần thiết có thể thay thế ta.

Nguyệt Yêu thấy hắn không giống như tùy tiện kiếm cớ, liền nói tiếp một câu:

- Chẳng phải ngươi sẽ không chết sao?

- Ta có thể sắp phát điên rồi.

Thiên Nhất nghiêng đầu, lộ ra một nụ cười khổ:

- Như lời cô nói, ta cuối cùng vẫn là một con người. Thời gian dài đằng đẵng đã khiến thế giới tinh thần của ta đạt đến một tình trạng rất nguy hiểm. Nếu có một ngày ta biến thành một động vật bản năng, khóe miệng chảy nước miếng, chỉ biết ăn uống bài tiết, tương lai của tinh cầu này phải làm sao đây?

- Đã nói là ngươi tự sướng, chẳng lẽ thiếu ngươi thì Trái Đất không xoay nữa à?

Nguyệt Yêu nói:

- Ngươi không thể học cách buông tay sao?

- Ta được thần tạo ra là để thực hiện chức trách của mình, nếu như ta từ bỏ chức trách này, vậy ta tồn tại trên đời có ý nghĩa gì?

Thiên Nhất hỏi ngược lại.

Nguyệt Yêu không biết nên trả lời thế nào, nghe được câu này, nàng đã hiểu tại sao kẻ gọi là “người xóa bỏ” kia lại tự kết thúc mình.

- Nếu trên đời không có sâu, thuốc trừ sâu cũng sẽ không được phát minh ra. Nếu loài người không có ngón tay, găng tay cũng sẽ không phân ngón. Nếu như mục đích ta được tạo ta bị chính ta chối bỏ, vậy ta có thể sẽ lập tức phát điên.

Thiên Nhất nói.

- Đều như nhau, ai biết được vì sao mình lại sinh ra trên đời? Chẳng lẽ ngươi muốn nói đến ý nghĩa sinh mệnh gì đó sao?

Nguyệt Yêu nói.

Thiên Nhất hừ lạnh một tiếng:

- Ngay từ đầu ta đã biết ý nghĩa sinh mệnh của mình, đây mới là chỗ khó khăn. Phần lớn loài người đến chết cũng không biết ý nghĩa cuộc đời này của mình, nhưng bọn họ có thứ mà ta không thể hưởng thụ, đó là cái chết.

Hắn lại cầm thẻ kẹp sách lên:

- Ra ngoài trước đã, chuyện liên quan đến cô sau này chúng ta hãy bàn.

Nguyệt Yêu đưa tay cho hắn:

- Tốt nhất trong vòng mười năm ngươi đừng tới làm phiền ta.

Hắn cười cười, tại khoảnh khắc này dường như Thiên Nhất bình thường kia đã trở lại:

- Thương nghị lại đi.