Phiến Tội

Quyển 12 - Chương 7: Gặp phải chiến đấu



- Ta phải chết ở đây sao? Ta hận cái nơi quỷ quái này! Ta căm ghét cái sa mạc này từ đầu đến cuối! Nếu như ta biết hôm nay phải chết ở đây, cho dù giả bệnh hoặc đánh gãy chân mình cũng sẽ không tới chỗ này! Ai đến cứu chúng ta? Ai phái thêm mấy sư đoàn bọc thép tới đây, hoặc là phái một người năng lực cấp Cuồng gì đó. Đám đại nhân thường ngày cáo mượn oai hùm đang ở đâu? Đại đoàn trưởng mà ta tín ngưỡng lúc này đang ở nơi nào? Vừa rồi những tên mặc giáp nặng kia đã chạy đi đâu? Bọn họ cũng chết cả rồi sao?

Một binh sĩ đột nhiên kêu lên, những người chung quanh đều nhìn hắn mà không biết phải làm sao. Không lâu sau triệu chứng này giống như bệnh truyền nhiễm, hai người, năm người, mười mấy người... càng lúc càng có nhiều binh sĩ lâm vào điên cuồng, tiếp đó bọn họ bắt đầu dùng vũ khí mang theo bên mình chém giết lẫn nhau, bắn đạn lung tung...

Chiếc Nhện Năm Chân này nhanh chóng dừng lại (bộ phận chính của nó giống như đĩa bay, chung quanh gắn năm khung chân nhện máy rất dài, có thể chuyển động linh hoạt trong sa mạc), nó không mất đi động lực, chỉ là người sống bên trong đều đã biến thành thi thể.

Năm phút sau.

- Đại nhân, tiểu đội Nhện Năm Chân số 19 đột nhiên dừng lại, không thể liên lạc với nhân viên bên trong.

Máy truyền tin trên Du Ngoạn Sa Mạc vang lên.

Botrini nghe vậy, theo bản năng trả lời:

- Phái mấy người qua xem thử không phải được rồi sao, về sau chuyện nhỏ như vậy nên đi xác nhận trước, có kết luận thì hãy tới báo cáo, nếu không có chuyện lớn gì thì tự mình xử lý. Đừng nên chuyện gì cũng làm phiền ta, chiếm dụng kênh chỉ huy.

- Rõ... thuộc hạ hiểu rồi.

Giọng nói trong máy truyền tin nhỏ xuống.

Hai phút sau máy truyền tin lại vang lên:

- Đại... đại nhân... không hay rồi! Có sáu chiếc Nhện Năm Chân đã xảy ra vấn đề, mất đi liên lạc. Vừa rồi đã phái người đi kiểm tra tiểu đội số 19, tất cả bọn họ chết ở bên trong, kể cả người điều khiển.

Botrini có một dự cảm xấu, hắn lập tức nói:

- Ngươi đi kiểm tra tình hình mấy chiếc khác.

Sau đó hắn đổi kênh, ra lệnh:

- Toàn thể dừng tiến quân, ở nguyên vị trí chờ lệnh.

Botrini nhìn sa mạc mênh mông trước mắt, không thấy một bóng người nào, nhưng chuyện vừa xảy ra dường như biểu thị gần đây có người siêu năng lực tồn tại. Hắn lẩm bẩm nói:

- Chẳng lẽ... đối phương đã lẫn vào trong quân.

- Đúng vậy, đáng tiếc ngươi phát hiện quá muộn rồi.

Carl trả lời hắn.

Trong nháy mắt sống lưng Botrini cảm thấy lạnh như băng, bởi vì tiếng nói của đối phương ở ngay phía sau hắn, trên cùng một chiếc Du Ngoạn Sa Mạc.

Cánh tay tráng kiện của hắn vớ lấy thập giá, xoay người vung lên, nhưng lại đánh vào khoảng không. Một giây kế tiếp, Botrini cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, hắn ngẩng đầu nhìn, trông thấy một người đàn ông mặc đồng phục HL màu đen đang đứng trên thập giá, giống như chim nhỏ đậu trên cột điện, dùng ánh mắt khinh miệt nhìn mình.

- A!

Botrini lại quát lớn một tiếng, giống như một vận động viên bóng chày vung thập giá to lớn, muốn hất văng Carl đang đứng phía trên.

Lúc đối phương phát lực thì Carl đã nhảy lên thật cao, dùng tư thế lộn ngược ra sau nhẹ nhàng lui ra hơn mười mét. Động tác của hắn giữa không trung giống như mọc một đôi cánh vô hình, uyển chuyển nhanh nhẹn, dường như có thể tự do khống chế thời gian dừng lại trên không.

Carl nhìn đối thủ, lạnh lùng nói:

- Camo Botrini, ta nhớ là... thánh thành giám sát trưởng đúng không? Ha ha, chẳng qua chỉ như vậy, ngươi thật sự là người năng lực cấp Cường sao?

Sự chế giễu của hắn lập tức đổi lấy công kích giận dữ của thập giá, một luồng năng lượng màu trắng giống như sóng lớn trong sa mạc cuốn về phía hắn, Botrini đã dùng hành động chứng minh thực lực của mình.

Một chiêu này quả thật khiến Carl hơi lúng túng, hắn biết đối phương là người siêu năng lực thiên về sức mạnh, dĩ nhiên sẽ không dùng cứng chọi cứng. Do đó hắn nhảy lên thật cao, vừa khéo tránh khỏi năng lượng xung kích. Nhưng không ngờ một kích này của thập giá ngoại trừ năng lượng mà mắt thường có thể nhìn thấy, còn mang theo một luồng gió mạnh vô hình, khiến Carl dần dần mất đi thăng bằng, giữa không trung lộ ra sơ hở rõ ràng.

Gần chỗ Botrini còn có một chiếc Du Ngoạn Sa Mạc khác chở người siêu năng lực của Giới Luật Thép, sau khi bọn họ phát hiện tình hình ở đây dĩ nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Bảy tám cao thủ cấp bậc hiệp sĩ trở lên ào ào xông tới, trong đó hai người có thể dùng năng lực tấn công mục tiêu ở xa, những người còn lại thì dùng súng pháo trong tay bắt đầu tấn công Carl giữa không trung.

- Hừ... xem thường người khác cũng phải có mức độ...

Carl hừ lạnh một tiếng, làm một chuyện khiến những hiệp sĩ kia phải trố mắt nhìn. Hắn dùng thân thể của mình làm trục bắt đầu tự xoay, hóa thành một cơn gió lốc màu đen cỡ nhỏ, thay đổi phương hướng giữa không trung, lại bắt đầu di chuyển với tốc độ cao, tránh khỏi toàn bộ những công kích kia.

Nhưng sau ba giây bàn tay lớn của Botrini lại bắt lấy hắn. Carl bị ép phải ngừng lại, mặt lộ vẻ ngạc nhiên:

- Làm sao có thể...

Câu này hắn mới nói được một nửa đã nuốt trở vào, bởi vì hắn định thần nhìn lại đã biết đáp án, đối phương chỉ vứt bỏ thập giá dùng tay không hành động đã theo kịp tốc độ của mình.

- Ngươi nói đúng, xem thường người khác cũng phải có mức độ.

Botrini đáp trả lại nguyên câu, một tay bắt lấy cổ Carl, tay kia nắm lại đánh mạnh vào bụng đối phương.

Một quyền này lẽ ra có thể đánh trọng thương đối thủ, nhưng tại khoảnh khắc này trước mắt Botrini lại thoáng hiện lên những hình ảnh kinh dị. Hắn nhìn thấy cánh tay của mình mọc ra vô số mầm thực vật, bắp thịt của hắn bị xé ra từ bên trong giống như đất xốp, đồng thời thứ mà hắn nắm trong tay cũng không còn là Carl, mà là một con sâu lông to lớn. Con sâu kia đang trừng mắt há mồm, giống như muốn cắn hắn một cái.

Botrini vẫn vung quyền, nhưng một khoảnh khắc do dự và kinh ngạc đã khiến hắn không thể đánh ra lực lượng như dự tính. Sau khi Carl bị đánh bay ra ngoài thì ảo ảnh liền biến mất, tất cả trở lại như thường.

- Hừ... ảo giác phải không... thì ra là vậy.

Botrini nói:

- Vậy một tên siêu năng lực khác đang ở đâu? Loại trộm cắp chỉ dám trốn chui trốn nhủi dùng thủ thuật che mắt...

Dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên Tamsen bị người khác dùng phép khích tướng, cho nên hắn sẽ không hiện thân. Năng lực của hắn là tạo ra ảo giác khiến người ta sợ hãi, nhưng thi triển với người có tinh thần lực càng mạnh thì hiệu quả sẽ càng nhỏ. Với tâm tính và ý chí của người năng lực cấp Cường như Botrini, ảo giác sinh ra nhiều nhất không quá mười giây, hơn nữa trong thời gian ngắn không thể liên tục ảnh hưởng. Nếu đổi thành binh sĩ bình thường, Tamsen có thể đồng thời mê hoặc mười mấy người, hơn nữa kéo dài đến năm sáu phút.

Carl bị đánh bay ngược ra, nhưng một chiêu này vẫn nằm trong phạm vi chịu đựng của hắn, chỉ cần điều chỉnh một chút giữa không trung, cuối cùng vẫn dùng hai chân đáp xuống đất. Dù sao đây là địa hình sa mạc, cho dù đặt chân không ổn thì cũng khó nhìn ra.

Nhưng lúc hắn vừa rơi xuống đất, đội ngũ tiên phong của Giới Luật Thép cũng đã giết đến, đám hiệp sĩ trên Du Ngoạn Sa Mạc ào ào gia nhập trận chiến, giơ súng bắn tới.

Carl lau máu tươi bên khóe miệng, một lần nữa hóa thành gió lốc màu đen. Lần này hắn không bay lên trời mà là chui vào trong cát, khiến đối phương trong nháy mắt mất đi mục tiêu.

- Tất cả tập trung tinh thần! Đối phương có một người siêu năng lực có thể khiến người ta sản sinh ảo giác!

Botrini thấy Carl bỏ chạy, nhanh chóng trở lại chiếc Du Ngoạn Sa Mạc của mình, đồng thời mở máy truyền tin:

- Có người siêu năng lực cao cấp của đế quốc tập kích chúng ta, những người nghe được mệnh lệnh chuẩn bị nghênh chiến!

Botrini lại nhặt thập giá lên, bày trận chờ địch, cảnh giác quan sát đất cát chung quanh. Trong lòng hắn hiểu rõ, dám dùng mấy người tới tập kích đại quân, nếu không phải đầu óc không bình thường thì là thực lực rất mạnh, cho dù không cuồng vọng đến mức đánh cho mình toàn quân bị diệt, ít nhất cũng phải có tự tin toàn thân rút lui.

- Chính vì luôn đi chung với đám đồng sự trình độ như vậy, ta cũng cảm thấy cấp bậc bị kéo xuống.

Miêu Long đột nhiên xuất hiện trước mặt Botrini giống như ma quỷ, dùng giọng điệu oán trách nói như lẩm bẩm:

- Cái gì Viên Tước Mãng Long... chỉ là năm đó Luca nổi hứng nên đặt biệt danh này mà thôi, khỉ và chim sẻ nghe không giống thứ mạnh mẽ gì.

Tại khoảnh khắc nhìn thấy Miêu Long, Botrini đã hiểu hóa ra cao thủ thật sự đang ở đây. Chính vì có người này ở đây, bọn họ mới dám dùng mấy người tới chặn đường một sư đoàn.

- Đại nhân! Tránh ra!

Một tên hiệp sĩ cầm một cây kích lớn do cát vàng dưới chân tạo thành, đi tới sau người Miêu Long, vung kích ngang qua. Botrini muốn bảo hắn dừng tay cũng đã chậm.

Miêu Long không sử dụng bất kỳ năng lực nào, chỉ đứng tại chỗ ung dung giơ tay phải lên, dùng hai ngón tay ngăn cản một chút, vũ khí của tên hiệp sĩ kia liền bị đánh tan hóa thành cát vàng.

- Năng lượng hộ thể... ngươi là người năng lực cấp Hung.

Sắc mặt Botrini trở nên khó coi, thực ra trong lòng hắn đang chửi như tát nước. Sao mình lại xui xẻo như vậy, hở một chút là gặp phải quái vật cấp Hung trở lên.

- À, nhìn vẻ mặt của ngươi giống như muốn bàn điều kiện với ta.

Miêu Long nói.

Botrini thầm nói: “Nói nhảm, không bàn điều kiện với ngươi chẳng lẽ liều mạng sao?”

- Mệnh lệnh mà ta nhận được chỉ là truy kích Tia Chớp Trắng, không có xung đột với quý quân. Ta có thể dẫn quân rút khỏi quận Kim Điêu. Hiện giờ... mỗi bên đều có tổn thất, ta thấy không bằng hôm nay tới đây thôi.

Lời này của Botrini rất bùi tai, nhưng thực ra đối phương chẳng tổn thất gì, chỉ có Carl bị thương một chút, còn bên phía Giới Luật Thép e rằng ít nhất đã chết năm trăm người rồi.

Tên hiệp sĩ sau người Miêu Long sau khi dùng một chiêu lấy trứng chọi đá, lại đứng ở đó sững sốt một hồi. Lúc này hắn nghe được lời nói của giám sát trưởng đại nhân, tính toán một chút, liền bắt đầu âm thầm lui về phía sau, cách xa... tránh cho mình cũng biến thành một phần “tổn thất”.

Miêu Long cười lạnh:

- Còn mệnh lệnh mà ta nhận được đã viết phía sau đồng phục, mỗi ngày bốn chữ này đều nhắc nhở ta, phải đuổi tận giết tuyệt loạn thần tặc tử như ngươi.

Tình hình này có thể nói là gay go nhất, Botrini hiểu được hôm nay đã gặp phải một miếng xương khó gặm. Đối phương tuyệt đối là kẻ cứng đầu, hắn sẽ không bàn điều kiện gì với ngươi, nói những lời này chỉ là trước khi giao thủ xem thử ngươi là loại người gì, nếu là hảo hán thì để lại toàn thây, còn nếu phản ứng như Botrini thì rất khó nói.

Một tiếng “tinh” vang lên không hề báo trước, Botrini cũng không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Sắc mặt Miêu Long lại biến đổi, hắn cúi đầu nhìn xuống ngực trái của mình. Tại vị trí trái tim, quân phục HL của hắn xuất hiện một vết đạn. Đạn bắn xuyên y phục của hắn, nhưng bị ngăn cản bởi năng lượng hộ thân thời khắc đều tồn tại. Trên đất cát bên chân hắn có thêm một đầu đạn bắn tỉa.

- Hừ... không nhìn ra thủ hạ ngươi còn có...

Miêu Long còn chưa nói xong, cổ họng và mắt trái của hắn lại vang lên hai tiếng “tinh tinh”, bị chuẩn xác bắn trúng.

- Ngươi...

Chữ “ngươi” này còn chưa hoàn toàn nói ra, răng của hắn lại bị trúng một viên.

Miêu Long mở to hai mắt, vừa giận vừa sợ. Hắn thầm kêu may mắn vì mình không nói tiếp, nhìn tư thế này nếu hắn há miệng ra, e rằng đối phương có thể trực tiếp bắn đạn vào trong miệng hắn.

Trong lòng Miêu Long thầm nói: “Đây là cái gì... người siêu năng lực thao túng đạn sao... Không nghe được tiếng súng bắn tỉa, nói lên đối phương ở khoảng cách cực xa. Sao lại có tay súng như vậy tồn tại... chẳng lẽ là cái gã đã bắn chết Thiên Vệ!”

Cùng lúc đó phía sau đại quân của Giới Luật Thép, trên đỉnh một chiếc tàu Long Quy trôi nổi.

Một người đàn ông mặc trang phục lính phục vụ cấp thấp nhất của Giới Luật Thép, dùng một động tác bắn không hợp quy tắc khoanh chân ngồi đó. Dưới tình huống không có giá đỡ, hắn vẫn dùng tay nâng súng tiến hành ngắm bắn.

Sau khi liên tục bắn ra bốn phát, hắn để súng bắn tỉa xuống, tháo kính chắn gió đã hơi mờ, hô lên với bên dưới:

- Người năng lực cấp Hung, bắn không bị thương.

Phía dưới Long Quy có hai người đàn ông ăn mặc giống như hắn, một người đầu trần da đen, mái tóc quăn lên giống như người Do Thái.

Speighton hô lên với Gunsmith phía trên:

- Vậy ngươi xuống đi.

- À.

Gunsmith vác súng trên lưng, từ phía trên trượt xuống đất cát:

- Không ngờ ở đây lại gặp phải cao thủ, xử lý thế nào?

Speighton và Kế Toán còn chưa lên tiếng, lại có một vị hiệp sĩ đội trưởng chạy tới bên cạnh:

- Này! Ba người các ngươi! Thuộc tiểu đội nào? Còn có ngươi, ai cho phép ngươi trèo lên trên bắn lung tung?

- Ta...

Gunsmith còn chưa kịp trả lời, Speighton đã lách mình đến phía sau người kia, dùng khuỷu tay đánh ngã đối phương, sau đó kinh hoảng hô to:

- Đội trưởng bất tỉnh rồi! Ai tới giúp một tay!

Tiểu đội hộ vệ chung quanh Long Quy cách nơi này khoảng mấy chục mét, vừa rồi Gunsmith bắn súng đã có người nhìn về hướng này, chỉ là gió cát hơi lớn nên ở xa không thấy rõ tình hình. Lúc này nghe có người gào thét, đội trưởng hộ vệ dĩ nhiên phải phái người tới xem thử.

Một chiếc Du Ngoạn Sa Mạc chạy tới, sau đó ba người đi xuống. Tiểu đội hộ vệ mặc dù cũng ngồi Du Ngoạn Sa Mạc, nhưng nhân viên không có người siêu năng lực. Bọn họ hoài nghi nhìn ba tên lính phục vụ hơi kỳ lạ trước mắt, một người cầm đầu nói:

- Xảy ra chuyện gì?

Speighton vẫn tiếp tục diễn:

- Đội trưởng đột nhiên bất tỉnh, không biết có phải bị người siêu năng lực của kẻ địch tấn công hay không.

Vừa nghe được bốn chữ “người siêu năng lực”, mấy người kia lập tức tỏ ra khẩn trương:

- Vậy các ngươi khiêng hắn vào trước rồi tính sau, kêu lung tung cái gì?

Speighton thấy khoảng cách đã đủ gần, liền dùng hành động trả lời bọn họ. Trong hai giây một mình hắn đã đánh ngã ba người, khiến Kế Toán phải cảm thán. Chỉ có Gunsmith vẫn ngơ ngác nhìn, không biết điều hỏi một câu:

- Làm gì vậy? Chẳng lẽ ngươi định tiếp tục dẫn người qua đây, cho đến khi đánh ngã tất cả bọn họ?

Speighton liếc mắt lên trên, cùng với Kế Toán đi qua khởi động Du Ngoạn Sa Mạc, quay đầu nói với Gunsmith vẫn đứng tại chỗ:

- Ngươi có lên hay không?

Phía bên kia đại quân, Miêu Long dứt khoát không đếm xỉa tới Botrini và đám người siêu năng lực cấp thấp chung quanh, cảnh giác tiến về hướng viên đạn bắn tới.

Đây là một cảnh tượng rất quái đản, trong sa mạc quân đội của Giới Luật Thép đứng yên tại chỗ, tất cả mọi người đều căng thẳng, nhìn một người đàn ông mặc đồng phục HL màu đen đi xuyên qua các loại thiết bị vận chuyển bọc thép, ngó đông ngó tây tìm kiếm thứ gì, lại không ai dám ra tay với hắn.

Sự xuất hiện của Carl một lần nữa phá vỡ cục diện căng thẳng, thân thể của hắn xoay tròn với tốc độ cao, biến thành gió lốc từ một bên chiếc Du Ngoạn Sa Mạc của Botrini chui ra. Lần này hắn quyết định đánh phủ đầu, báo thù một chiêu vừa rồi.

Botrini hừ lạnh một tiếng:

- Có thể bắt ngươi một lần, ta cũng có thể bắt thêm mười lần.

Hắn bước nhanh nghênh đón:

- Lần này ta sẽ không bị ảo giác lừa gạt nữa.

- Ngươi đã bị lừa gạt rồi.

Bóng dáng của Carl đột nhiên từ một hướng khác xông ra.

Botrini giật mình nói:

- Bị rồi...

Carl đầu tiên từ trong cát chạy ra chỉ là ảo giác mà thôi, nhưng lúc Botrini ý thức được thì đã chậm. Một con dao quân đội đâm thẳng vào bụng Botrini, cắt vào lá gan, máu tươi của hắn theo rãnh dao phun ra.

- Chết tiệt...

Gương mặt Botrini lộ vẻ hung ác, hắn nhân cơ hội này giữ lấy cánh tay cầm dao của Carl.

Carl thì lại ra sức đẩy dao về phía trước mấy phân, lại dùng sức chuyển động một chút.

Trong bụng Botrini truyền đến cơn đau kịch liệt khó hình dung, hơn nữa tốc độ mất máu quá nhanh khiến hắn hơi váng đầu, nhưng hắn vẫn cố gắng vận sức và cả lửa giận, đánh một quyền vào vai Carl.

Uy lực của một quyền này khiến xương cánh tay và bả vai Carl hoàn toàn vỡ nát, hắn có muốn tiếp tục nắm chặt dao thì thân thể cũng không nghe sai khiến nữa.

Tamsen trốn ở chỗ bí mật trong lòng biết sự tình không ổn, Carl bị như vậy không thể trốn vào trong cát lần nữa, nếu không đi cứu hắn e rằng hôm nay tứ đại cao thủ bọn họ lại tổn thất thêm một thành viên.

Lúc này Tamsen đang trốn trong một chiếc Nhện Năm Chân đầy thi thể, thông qua kính của buồng lái nhìn tình hình bên kia. Điều kiện phát động năng lực của hắn là có thể “nhìn thấy” mục tiêu, cho nên hắn cũng là người đầu tiên lẫn vào trong đội ngũ hành quân, có năng lực tạo ảo giác trợ giúp thì chuyện này cũng không quá khó khăn.

Tamsen xoay người, đang định mở cửa buồng lái xông ra, kết quả mông của hắn vừa khỏi rời ghế ngồi thì chung quanh lại lâm vào một mảnh đen kịt.

Đây là chuyện không thể, bây giờ là ban ngày, bên cạnh hắn lại có một tấm kính, cho dù nguồn năng lượng của Nhện Năm Chân đột nhiên bị cắt đứt, hắn vẫn có thể nhìn thấy ánh sáng bên ngoài chiếu vào mới đúng.

Một ngọn lửa chợt ẩn chợt hiện trong bóng tối, trở thành nguồn sáng duy nhất trong mắt Tamsen, mà nơi nguồn sáng kia truyền đến giọng nói của một người đàn ông:

- Sợ hãi xem như là vũ khí của ngươi sao. Ha ha ha...

Tiếng cười âm trầm của Speighton vang lên, chỉ tiếng cười này đã đủ dọa người:

- Sự sợ hãi nguyên thủy nhất của loài người chính là bóng tối, bởi vì bóng tối đại biểu cho thứ không biết... ngươi có sợ thứ này không?