Phiến Tội

Quyển 12 - Chương 9: Chuyển hóa trong nháy mắt



Miêu Long tiến về hướng đạn bắn tới, không lâu sau lại trúng mấy viên, đương nhiên đạn bình thường chắc chắn không thể thương tổn được hắn. Miêu Long cũng biết mấy phát đạn này là tay súng kia cố ý để lộ vị trí, dẫn mình tới một nơi nào đó.

Vì vậy Miêu Long dứt khoát tăng nhanh tốc độ, như gió lớn trong sa mạc chạy về hướng mấy phát đạn sau bắn tới. Nhưng có một chuyện khiến hắn không thể tưởng tượng, đó là cho dù hắn di chuyển với tốc độ cao, tay súng kia vẫn không ngừng bắn vào mình, hơn nữa vị trí bắn trúng luôn nằm ở đầu của hắn.

Cuối cùng khi cách đội ngũ hành quân của Giới Luật Thép gần hai cây số, Miêu Long đã nhìn thấy Gunsmith. Gunsmith đang nằm trên một chiếc Du Ngoạn Sa Mạc, nâng súng bắn tỉa, dựa vào một gò cát bắn lén từ trên cao.

Miêu Long nhìn Gunsmith trước mắt mặc đồng phục lính phục vụ của Giới Luật Thép, lại nhận ra được đối phương:

- Ta biết ngươi, ngươi là Charles Laure, phản đồ của viện nghiên cứu hoàng gia, Gunsmith.

Gunsmith để súng bắn tỉa xuống:

- Ta muốn đề nghị ngươi đừng ra tay với sư đoàn này, chúng ta còn phải dựa vào binh lực của Giới Luật Thép giải quyết quân đế quốc ở quận Song Ưng, đặt trên chiến trường chính diện thì cái sư đoàn này cũng rất có chiến lực.

- Nói nhảm, ta chính là quân đế quốc!

Dứt lời Miêu Long liền đưa tay chụp một cái.

Gunsmith đang ngồi trên Du Ngoạn Sa Mạc, trong nháy mắt khi đối phương hành động, cả chiếc Du Ngoạn liền bị hạt cát chung quanh bao lại, biến thành một quả bóng cát to lớn.

Du Ngoạn Sa Mạc nhanh chóng nổ tung vì hạt cát dồn nén, khi hạt cát tản đi chỉ để lại xác kim loại vỡ tan và bốc khói đen.

Miêu Long không nhìn thấy thi thể của Gunsmith, hắn cũng biết đối thủ này không dễ chết như vậy. Quả nhiên ngay lúc này, trong đất cát dưới chân hắn đột ngột bắn ra mấy vệt sáng xanh.

Miêu Long lui ra mấy bước, ung dung tránh khỏi. Mấy giây sau nơi hắn đứng bỗng nổ tung, hạt cát dưới đất nổ ra, một cơn mưa cát từ không trung rơi xuống. Mà Gunsmith cũng từ dưới đất xông lên, trong tay có thêm một khẩu súng tạo hình kỳ lạ.

- Một chiêu vừa rồi... dùng khẩu súng này bắn thông một con đường, trốn xuống phía dưới đúng không?

Miêu Long hỏi:

- Năng lực của ngươi rốt cuộc là gì? Khống chế đạn từ trong các loại súng bắn ra, thay đổi uy lực và quỹ tích của chúng sao?

- Đoán sai rồi, súng là do ta chế tạo, kỹ thuật bắn là luyện tập từ nhỏ.

Gunsmith trả lời:

- Năng lực của ta còn chưa thi triển.

- Hả?

Miêu Long cười lạnh:

- Không tồi, ngươi muốn nói cho đến bây giờ, lúc chiến đấu ngươi chỉ dựa vào kỹ xảo do nỗ lực tập luyện phải không?

Hắn dừng một chút rồi nói:

- Hay là thực ra ta đã nói trúng, ngươi trả lời như vậy chỉ muốn đánh lừa đối phương, phô trương thanh thế, khiến ta cho rằng ngươi còn ẩn giấu năng lực khác.

- Con người ngươi thật khiến người ta khó chịu.

Gunsmith nói:

- Không phải ta chưa từng thấy người năng lực cấp Hung, nhưng loại người lúc nào cũng vênh váo như ngươi... xem ra bình thường ngươi luôn tiếp xúc với kẻ yếu hơn mình đúng không?

Trực giác của Gunsmith chuẩn xác đến kinh người, lần này lại nói trúng.

Miêu Long hừ lạnh một tiếng, thái độ lại không thay đổi:

- Ta cũng chẳng có cách nào, cùng ở dưới trướng một giáo quan, ta xuất sắc hơn người khác một chút, cấp bậc cũng gia tăng nhanh hơn người khác. Bên cạnh đều là kẻ yếu, chuyện này ta cũng không thể lựa chọn, cho dù ta không muốn làm hạc đứng giữa bầy gà...

- Vậy ngươi cũng chỉ là một con hạc mà thôi.

Gunsmith ngắt lời, lại cất súng xương vào:

- Một con hạc trong bầy gà ung dung tự đắc, tràn đầy cảm giác ưu việt, vừa oán trách đồng bạn quá yếu, vừa hưởng thụ cảm giác hạc đứng giữa bầy gà.

Sắc mặt Miêu Long trở nên khó coi. Gunsmith lại hoàn toàn không để ý, nói tiếp:

- Nếu thật sự bất mãn, ngươi cứ đi vào bầy hạc không phải được rồi sao? Nhưng ngươi sẽ không làm như vậy, theo ta thấy, ngươi không hợp với những kẻ mạnh hơn mình đúng không? Ngươi sợ mất đi cảm giác ưu việt đó, sợ áp lực cạnh tranh. Đối với ngươi thì làm lão đại trong ổ gà, còn ra vẻ có tài nhưng không được trọng dụng, đó mới là cuộc sống lý tưởng nhất. Độ lượng của ngươi cũng chỉ như vậy.

Trên huyệt thái dương của Miêu Long nổi lên gân xanh, thái độ thẳng thắn của Gunsmith, trực giác chuẩn xác đến kinh khủng, lời nói sắc bén vạch trần, khiến Miêu Long trong nháy mắt thẹn quá hóa giận.

- Thật dám nói...

Miêu Long nghiến răng nghiến lợi nói:

- Lúc nào đến phiên kẻ yếu bình luận về độ lượng của kẻ mạnh?

Ngón tay của hắn giống như co giật, run rẩy nắm lại:

- Đây là ngươi tìm chết!

Miêu Long vừa dứt lời, cả gò cát nơi bọn họ đứng lại bắt đầu thay đổi hình dáng, như phôi bình hoa chính giữa lõm xuống, bốn vách gồ lên, không lâu sau hai người giống như đang đứng trong một ống khói hình trụ to lớn.

- Ngay cả chiêu này cũng dùng đến sao, xem ra đã gặp phải đối thủ rất lợi hại.

Carl nhìn cột cát phía xa nói.

- Hả? Chiêu nào?

Tamsen ngồi ở bên cạnh, mặc áo ba lỗ quần đùi, mắt của hắn còn bị bịt lại, tránh để hắn tạo ra ảo giác chạy trốn.

Lúc này hai người đang ngồi trên đất cát, đeo còng tay, chung quanh là mấy chục khẩu súng pháo và súng bắn tỉa khoảng cách xa nhắm vào bọn họ, nếu có hành động khác thường thì sẽ bắn trước tấu sau.

Speighton và Kế Toán dĩ nhiên cũng nhìn thấy cảnh này, hai người bọn họ đã lẫn vào trong đội ngũ. Không ai nghĩ tới nếu không có hai tên lính phục vụ này, e rằng hiện giờ đại quân đã tan tác trong huyết chiến rồi.

- Gunsmith không sao chứ?

Kế Toán hỏi:

- Hắn và ngươi đều là cấp Cường đúng không, gặp phải đối thủ cấp Hung...

- Không cần lo lắng.

Speighton trả lời:

- Nếu như ta cảm thấy hắn không có phần thắng, cũng sẽ không đồng ý để hắn dụ đối phương ra ngoài đối phó một mình, ta nghĩ hắn chắc chắn đã có kế hoạch gì.

- Anh bạn... đó là Gunsmith... hắn thì có kế hoạch gì chứ?

Kế Toán nhướng mắt hỏi.

- Ha... Gunsmith à, có lẽ còn mạnh hơn ta và Gambling Snake cộng lại.

Speighton giải thích:

- Trong tổ chức ngoại trừ Thiên Nhất và Dark Water, hắn là người nắm giữ nhiều bí mật của hạt nhân vĩnh hằng nhất, trong đó cũng không chỉ có khoa học kỹ thuật.

- Chẳng lẽ còn có tuyệt thế võ công gì sao?

Kế Toán nói.

......

Cùng lúc này trong cột cát.

- Ngươi cất súng vào là chuẩn bị sử dụng năng lực sao?

Miêu Long cười lạnh:

- Nhưng trước đó ngươi tốt nhất nên suy nghĩ một chút, làm thế nào ứng phó với cái này.

Tường cát chung quanh đột nhiên giống như sống dậy, hạt cát nhỏ bé hợp thành tên nhọn từ trong tường đột ngột bắn ra, ba trăm sáu mươi độ không góc chết bắn loạn về phía Gunsmith.

Mà Miêu Long đứng ở trước mặt Gunsmith khoảng mười mét lại rất an toàn. Chính hắn cũng bị tên cát ngộ thương, nhưng hắn là người năng lực cấp Hung, quanh người có năng lượng bảo vệ, loại công kích này đánh vào người uy lực không khác mấy với đạn, không cần phải tránh né.

- Ngay cả chiêu thức cũng chuyên dùng để đối phó với kẻ yếu hơn mình.

Gunsmith nhanh chóng né tránh, lại tránh khỏi phần lớn tên cát:

- Đối diện với người siêu năng lực cùng cấp, trò hề nhìn có vẻ hoành tráng này của ngươi, không phải là một chiêu vô dụng chỉ có bề ngoài sao?

- Dài dòng cái gì! Có thể giết ngươi chính là chiêu tốt.

Miêu Long cuối cùng không kiềm chế được, thừa dịp hành động của Gunsmith bị hạn chế, hắn lập tức xông tới, định dùng tay không vặn gãy cổ đối phương.

Nhưng hắn không ngờ được, một người năng lực cấp Cường lại có thể theo kịp tốc độ của mình, lại nắm chặt cánh tay hắn.

Tại khoảnh khắc này tên cát cũng dừng lại, Gunsmith nhìn đối phương, trong mắt đầy vẻ chế nhạo:

- Chiến cuộc vừa biến hóa một chút thì ngươi đã khó tập trung tinh thần, ngay cả chiêu vô dụng kia cũng không duy trì được.

Miêu Long truyền năng lượng vào trong tay muốn thoát khỏi khống chế, lại phát hiện cánh tay truyền đến cảm giác quái đản không bình thường. Khi ánh mắt của hắn dời qua lại kinh hãi, bởi vì cẳng tay phải của mình đã biến thành khúc gỗ.

- Chẳng phải ngươi không tin ta còn có năng lực khác sao?

Gunsmith nói:

- Cái này thì thế nào?

“Cái này quá nghịch thiên rồi!” - Trong lòng Miêu Long gào lên như vậy, nhưng ngoài miệng lại không nói ra.

- Năng lực của ta chỉ là tốn thời gian rất dài để thay đổi một vật thể mà thôi. Sau khi đạt đến cấp Cường, mặc dù tốc độ chuyển hóa vật chất có cải thiện nhưng cũng không quá lớn. Có điều ta từ trong một cục đá tìm được linh cảm, lĩnh ngộ được một loại kỹ xảo mới.

Gunsmith ung dung nói:

- Dưới tiền đề không thay đổi hình dáng và thể tích, trong nháy mắt biến một mảnh nhỏ vật thể tiếp xúc được thành chất liệu tùy ý. Đương nhiên ngươi cũng không cần kinh ngạc như vậy, biến hóa do chiêu này sinh ra chỉ là tạm thời, lúc ta buông tay sẽ biến lại như cũ.

Hắn vừa nói vừa bóp vỡ cánh tay gỗ của Miêu Long.

Sau đó hắn mới không nhanh không chậm “buông tay”, những mảnh gỗ kia rời khỏi lòng bàn tay Gunsmith, sau mấy giây lại biến thành máu thịt, nhưng thứ gì vỡ thì vẫn vỡ. Cẳng tay của Miêu Long vô lực rũ xuống, máu thịt đầm đìa, chỉ có một ít xương và da dính liền.

Vừa rồi chỉ là cảm giác khác thường, bây giờ đã biến thành đau đớn thật sự. Con ngươi Miêu Long đã sắp lồi ra, trước đây hắn chưa từng bị thương nghiêm trọng trong chiến đấu như vậy, hơn nữa hôm nay còn bị một kẻ cấp bậc thấp hơn mình đánh trọng thương, chẳng những thân thể đau đớn mà lòng tự tôn cũng bị đả kích.

- Chuyện này không thể nào... ta nhanh hơn ngươi! Mạnh hơn ngươi!

Miêu Long lui về phía sau một bước, nhấc chân đá nghiêng một cái.

Gunsmith nghiêng người lách qua, lại bắt lấy đầu gối của hắn.

Lần này sắc mặt Miêu Long quả thật đã xanh mét, một là hắn xác nhận tốc độ của Gunsmith thật sự không kém mình, hai là vì bắp chân của hắn đã bị biến thành nhựa.

- Xét trên lý thuyết, ngươi có thể nhanh hơn ta, mạnh hơn ta. Nhưng ngươi hãy tự xét lại một chút, khi đối phó với một người siêu năng lực cấp bậc thấp hơn mình, lúc đầu chiêu thức mà ngươi lựa chọn đều có khoảng cách xa, không hề tiếp xúc thân thể. Khi đó ta đã biết, trình độ đánh giáp lá cà của ngươi còn kém hơn ta, cho nên ngay cả súng ta cũng không muốn dùng. Còn lý giải của ngươi đối với cấp bậc năng lực và năng lực thân thể thật sự là quá kém. Ta đã từng thấy một kẻ mang mặt nạ gương chiến đấu, khi đó hắn cũng chỉ là cấp Cường, nhưng tốc độ có thể liều mạng với Blood Owl. Ngươi nên hiểu năng lực thân thể vốn không có giới hạn tuyệt đối, cấp bậc không thể làm căn cứ để phán đoán.

Gunsmith cười:

- Hơn nữa xét về người năng lực cấp Hung, ngươi thật sự cũng chẳng ra gì.

- Không... chờ đã!

Miêu Long lộ vẻ sợ hãi kêu lên.

Gunsmith vẫn bẻ gãy chân nhựa của hắn, lần này sau khi buông tay Miêu Long cuối cùng không nhịn được kêu lên thảm thiết.

- Nếu như nói ngươi là con hạc đắc chí trong ổ gà, vậy ta chính là con cú mèo trong tổ phượng, ở một mức độ nào đó, ha... ta cũng có vốn để kiêu ngạo.

Lúc này Gunsmith mới nhàn nhã lấy súng xương ra, chỉ vào trán đối phương:

- Lần này không phải là đạn bình thường nữa đâu.