Phiến Tội

Quyển 13 - Chương 10: Kiếm sắc phá biển



Al-Faw, cảng dầu lớn nhất quận Hùng Ưng.

Hiện giờ lực lượng phòng vệ ở đây rất yếu kém. Bởi vì tình hình chiến tranh, các quận phủ do đế quốc khống chế đều đang trong tình trạng căng thẳng, có không ít quan chỉ huy địa phương âm thầm liên lạc với tổ chức phản kháng, muốn vào thời khắc mấu chốt “cải tà quy chính”. Thống đốc và quan chỉ huy quân đội bản địa Al-Faw chính là loại người tâm ý do dự như vậy, bọn họ sở hữu tài nguyên dầu mỏ, lại nằm giữ bến cảng quan trọng, dĩ nhiên là có vốn để bàn điều kiện.

Đến cuối năm ngoái, hai tên này đã liên lạc với cả ba tổ chức Giới Luật Thép, Liên Minh Rực Lửa, Hình Thiên, chỉ chờ xem bên nào đưa ra điều kiện tốt hơn, đến lúc đó sẽ hai tay dâng thành phố lên. Thực ra đến thời kì cuối của chiến tranh mới quy phục là cách làm rất ngu xuẩn, loại người giống như bọn họ, lúc đế quốc thống trị thì ức hiếp dân chúng, thấy vương triều sụp đổ thì thừa gió bẻ măng, dùng tính mạng của tướng sĩ và dân chúng trong thành làm thẻ đánh bạc, mưu cầu chức vị từ chủ nhân mới.

Nếu trước kia bọn họ ít tạo nghiệp, nói không chừng còn có thể giữ được tính mạng, sau chiến tranh làm một chức quan nhàn hạ không kiếm chác được gì, sống hết quãng đời còn lại. Nhưng với tình huống của hai tên này, không bị người ta tính sổ sau mùa thu hoạch thì đúng là có quỷ rồi. Phản đồ và tham quan không phải tài nguyên khan hiếm gì, ngươi tùy tiện tìm một đám lưu manh côn đồ là có thể đảm nhiệm được, ngoại trừ chính phủ lưu manh thì có ai hoan nghênh loại người như vậy? Nhưng thống đốc và tướng quân của Al-Faw lại không tính được món nợ này, còn mơ mộng tiếp tục thăng quan phát tài từ chủ nhân mới.

Ngày hôm nay bọn họ muốn nằm mơ cũng không được nữa.

Khi quân đế quốc và Giới Luật Thép đang chiến đấu kịch liệt trong sa mạc Samawah, Al-Faw cũng xuất hiện một đoàn khách không mời mà đến.

Có lẽ nói một đoàn thì không chuẩn xác lắm, đó thật ra là hai nhóm người, mục tiêu hành động của bọn họ thống nhất, chỉ là phụ trách công việc khác nhau.

Đám sát thủ Ngân Ảnh lặp lại những gì đã làm ở Paris, cuộc tập kích đã được chuẩn bị mấy ngày khiến quân địa phương và quân đội HL lâm vào hỗn loạn, không thể tổ chức đối kháng hữu hiệu, từng cơ quan trọng yếu liên tục bị phá hoại, thành phố chìm vào tê liệt.

Vào thời khắc này, thống đốc và quan chỉ huy quân địa phương của Al-Faw bị đưa lên sân thượng tòa nhà sang trọng nhất trong thành phố, bọn họ đều đội khăn trùm đầu màu đen, bị trói vào hai chiếc ghế, miệng cũng bị khăn mặt nhét kín.

Hai người thống đốc và tướng quân đều mập mạp, xem ra chẳng liên quan gì đến chức vị, cả hai đều thiếu sự rèn luyện. Sau khi khăn trùm đầu được lấy xuống, bọn họ tốn mấy giây để thích ứng với ánh sáng chung quanh. Sau đó một gương mặt lạnh lùng xuất hiện trước mắt bọn họ, gương mặt này thật sự quá giống sát thủ, nếu ngươi nói hắn không phải sát thủ, vậy hắn cũng là một diễn viên chuyên đóng vai sát thủ.

Gambling Snake đã nhiều năm không mặc trang phục thích khách của Thiên Minh, lúc này bộ áo khoác đen cộng thêm mũ trùm đầu mặc lên người hắn vẫn thích hợp như trước.

- Trước khi chết các ngươi có thể nhỉn thành phố này một lần.

Giọng điệu của Gambling Snake lạnh giá, giống như thẩm phán tuyên đọc chính nghĩa:

- Cuối cùng lại nhìn quang cảnh sắp sửa không có các ngươi này một chút.

Tên thống đốc kia đầu đổ mồ hôi, trong mắt đầy vẻ sợ hãi, miệng bị nhét lại ú ớ nói gì đó.

- Hắn nói là đừng giết ta, ngươi muốn bao nhiêu tiền ta cũng cho ngươi.

Tiếng nói chuyện vang lên phía sau hai người kia.

Thống đốc và tướng quân quay đầu nhìn lại, trông thấy một người da đen mặc trang phục giống như Gambling Snake, Speighton mặc bộ đồ này cũng không có cảm giác thiếu hài hòa.

- Tiếng này ngươi cũng có thể hiểu được?

Gambling Snake hỏi.

- Ta từng học ngôn ngữ Kenny.

Speighton nói.

Gambling Snake sững sốt mấy giây:

- Cái gì?

- Ha ha... ta nói đùa thôi, không hiểu thì bỏ qua đi.

Hắn bước lên trước, đi đến giữa hai chiếc ghế, một tay một cái nhấc hai tên mập mạp kia lên, ném cả người lẫn ghế ra ngoài lan can sân thượng.

Tại khoảnh khắc bay ra, thống đốc và tướng quân mới chú ý tới, ngoại trừ sợi dây trói thân thể bọn họ, trên cổ hai người còn buộc một sợi dây thừng dùng để treo cổ.

Không có vùng vẫy quá nhiều, không lâu sau hai thi thể mập mạp đã bị treo trên tường ngoài tòa nhà, không cử động được nữa.

- Ta bắt đầu thích công việc của Thiên Minh rồi, giết một số tên cặn bã, sau đó treo thi thể ở nơi công cộng. Không màng công danh, xong chuyện phủi tay rời đi.

Speighton cười nói:

- Nói thật công việc ám sát nhẹ nhàng hơn nhiều so với việc ta đã làm trong các tổ chức khác.

- Kỹ thuật ám sát của ngươi chỉ có thể xem là nghiệp dư, ngang với đám học đồ trong tổ chức.

Gambling Snake nói:

- Có điều năng lực tắt đèn giết người và trình độ cận chiến của ngươi, có vẻ rất thích hợp chấp hành nhiệm vụ ám sát.

- Ừm...

Đây là lần đầu tiên Speighton nghe được từ ngữ “tắt đèn giết người” này:

- Xem ra chúng ta phải bớt thời giờ, giao lưu một chút về mấy tác phẩm điện ảnh và truyền hình hay xem.

- Đi thôi, các huynh đệ còn chờ chúng ta hội họp. Ngôn Tình Trọng Sinh

Gambling Snake xoay người nói:

- Bọn họ đang âm thầm phân cao thấp với đám sát thủ Ngân Ảnh.

- Không cảm thấy chúng ta rất bi kịch sao, sau khi rời khỏi Nghịch Thập Tự, ở trong Thiên Minh vẫn phải đi mở đường cho kế hoạch Thiên Nhất.

Speighton mở rộng hai tay:

- Ta có cảm giác giống như bị giáng chức vậy.

- Sau khi chiến tranh kết thúc thì quan hệ hợp tác cũng chấm dứt.

Gambling Snake nói:

- Còn nữa, tốt nhất ít nói đến Nghịch Thập Tự thôi. Lão đại Duccio đã dần dần phát giác được mình bị Tả Đạo lừa gạt, hôm nay ván đã đóng thuyền, Thiên Minh cũng không tiện trái ước, cho nên ông ấy đang kìm nén lửa giận.

......

Vịnh Ba Tư, dưới đáy biển.

Trong tàu ngầm của Nghịch Thập Tự, Cố Lăng đang ngồi ở cửa hàng sách, cầm PVP670 quan sát hình ảnh do các tổ trong thành phố Al-Faw truyền đến.

Thiên Nhất ngồi bên kia bàn làm việc xem truyện tranh, uống cà phê, giống như chẳng quan tâm gì đến chính sự.

- Dựa theo tiến độ này, qua vài giờ nữa tàu ngầm sẽ có thể rời khỏi biển.

Cố Lăng nói.

- Ừm...

Thiên Nhất tùy ý trả lời.

- Sau khi bay đến Cửa Thần, ngươi có tính toán gì?

Cố Lăng nói:

- Nơi đó rất có thể đã là chiến trường rồi.

- Vậy phải xem cổng dịch chuyển đã mở hay chưa, nếu mở rồi thì... chuyện gì cũng dễ tính.

Thiên Nhất trả lời.

- Mặc dù ta không hiểu năng lực của ngươi rốt cuộc là gì, nhưng ta nghĩ một mình ngươi đi đại khai sát giới cũng thừa sức rồi, tại sao phải dẫn theo những người khác trong tổ chức đi mạo hiểm?

Cố Lăng hỏi.

- Ta cũng không dẫn cô đi, hỏi nhiều như vậy làm gì?

- Không sợ bạn gái của ngươi cũng chết ở đó sao?

Cố Lăng hỏi.

Ánh mắt Thiên Nhất dời khỏi truyện tranh, hạ thấp cuốn truyện xuống một chút, để Cố Lăng có thể nhìn thấy ánh mắt của mình, đột nhiên nói ra một câu không biết là hỏi hay kết luận:

- Cô thích ta.

Cố Lăng nghe được cũng không có phản ứng gì lớn, giọng điệu vẫn bình thản như nước:

- Em trai ta nói với ngươi?

- Nói thì đã nói, có điều ta không xác định lắm, nhưng bây giờ thì ta hơi tin tưởng rồi.

Cố Lăng trả lời rất ung dung:

- Ta thừa nhận có hơi tò mò, hơi để ý tới ngươi, nhưng ta không cho rằng đó “thích” mà ngươi nói.

- Ừ...

Thiên Nhất ngẫm nghĩ mấy giây:

- Không bằng chúng ta kết hôn đi?

Cố Lăng chỉ xem lời này như trò đùa:

- Chuyện này lại rất thú vị, ta còn tưởng rằng trước khi đưa ra vấn đề này, đám đàn ông phải bỏ ra rất nhiều thời gian, tinh lực, tài phú và tình cảm, không ngờ ngươi lại đơn giản hóa mọi chuyện đến mức này.

- Lãng mạn chỉ là hình thức của cảm xúc, nếu muốn kết hôn không bằng tìm một người cùng chung chí hướng, có giá trị quan tương đồng, đánh nhanh thắng nhanh.

Thiên Nhất trả lời.

- Vậy ta trước tiên cám ơn, nhưng quan điểm của ngươi thì ta không dám gật bừa.

Cố Lăng nhún vai, một lần nữa dời sự chú ý sang hình ảnh trên máy phát.

- Đã nói tới đề tài này...

Thiên Nhất nói:

- Em trai cô khiến ta rất lo lắng.

- Giá trị lợi dụng của nó cũng gần hết rồi, ngươi có gì phải lo lắng.

Cố Lăng cũng không ngẩng đầu lên trả lời:

- Hơn nữa, ta không cảm thấy nó là loại người vì yêu đương mà biến thành ngu xuẩn.

- Không không không... loại chuyện này ta đã thấy nhiều rồi.

Thiên Nhất lắc đầu nói:

- Nhân sinh chính là như vậy, nam nhân gặp phải nữ nhân, nam nhân sẽ biến thành con lừa ngốc, từ đó bọn họ cùng nhau trải qua cuộc sống ngu xuẩn.

- Vậy ngươi muốn thế nào? Có cần ta đi nói với nó, em trai, nhi nữ tình trường anh hùng thoái chí, em hãy giúp cái tên bệnh thần kinh nghiện cà phê kia hoàn thành mục tiêu, sau đó mới nói đến chuyện yêu đương.

Cố Lăng châm chọc.

- Cô có thể đi nói như vậy là tốt nhất.

Câu trả lời của Thiên Nhất quả nhiên rất vô sỉ.

- Ha ha... sau khi ngươi “vô tư” đề xuất kế hoạch giúp ta giải quyết hôn nhân đại sự, lại nói ra những lời ích kỷ như vậy, thật là ngoài dự liệu của ta.

Cố Lăng chế giễu Thiên Nhất một cách lộ liễu, nàng cũng đã thấy rõ, nói chuyện đàng hoàng với tên này cũng chỉ là phí công.

- Chậc... không nghe lời khuyên của ta thì thôi.

Thiên Nhất lại cầm truyện tranh lên.

......

Hoàng hôn buông xuống Al-Faw, trong thành phố khói thuốc súng chưa tan hết, vùng vịnh lại xảy ra biến động.

Một chiếc tàu ngầm màu đen như kiếm sắc phá biển chui ra, bay lên giữa trời. Những thiết bị phòng ngư trên bến cảng vẫn còn, nhưng binh lính và sĩ quan đều đã đi ứng phó với tình hình khẩn cấp trong thành phố, gần như không có binh lực nào đóng giữ ở đây.

Tàu ngầm rất thuận lợi chậm rãi bay lên giữa không trung, động lực cũng chuyển đổi thành hình thái tàu con thoi bọc thép, bắt đầu tiến về hướng sa mạc Samawah.

Tin tức này rất nhanh truyền khắp mạng lưới tình báo của đế quốc, những cơ quan cấp cao bên phía Thiên Đô lần lượt suy đoán, chẳng lẽ cuối cùng đám người điên của Nghịch Thập Tự cũng muốn công khai xuất hiện trên chiến trường chính diện rồi?

Nhưng có người đã ý thức được một số chuyện, những chuyện mà người khác không nghĩ ra.

Tối hôm đó, Đường Hiển trong Tượng Bảo đã nhận được một cuộc gọi khẩn cấp.

Giọng nói của thất hoàng tử điện hạ vang lên ở đầu bên kia điện thoại:

- Đường cục trưởng, có nghe được tiếng của ta không?

- Có thưa điện hạ.

Đường Hiển cung kính trả lời.

- Chỗ ngươi có bản đồ chứ?

- Đúng vậy, điện hạ, tôi đang xem.

- Ta nghĩ Giới Luật Thép... không, phải nói là Cesare Barmond, mục đích của hắn có thể không liên quan gì đến chiến tranh.

Krause nói:

- Thuyền Noah không phải tới để đánh tan phòng tuyến Trung Đông hoặc là chiếm lĩnh cứ điểm tiến công.

- Vậy... theo điện hạ thấy...

Đường Hiển nghi hoặc nói.

- Trong mảnh sa mạc kia có thứ gì đó, có thể là một di tích mà Nghịch Thập Tự vẫn luôn tìm kiếm, hoặc là khoa học kỹ thuật vượt thời đại liên quan đến chất liệu không rõ α, hoặc là bất kỳ đồ vật thay đổi thế giới nào mà ngươi có thể tưởng tượng được.

Krause nói:

- Bất kể là thứ gì, Nghịch Thập Tự cũng đã xuất phát rồi, bọn họ cũng đang tiến về hướng đó.

Hắn dừng một chút rồi nói:

- Ta chỉ muốn nhắc nhở một chút, cho dù nơi đó xảy ra chuyện gì thì đều là cơ mật cao nhất. Vì để bảo mật... nếu như cần thiết, ngoại trừ người siêu năng lực cấp cao và sĩ quan cấp giáo trở lên đáng tin cậy, tất cả những người khác đều có thể hi sinh... Ta có thể truy phong bọn họ là liệt sĩ, nhưng tuyệt đối không cho phép bất kỳ người sống nào để lộ tin tức.