Phiến Tội

Quyển 13 - Chương 9: Trước Cửa Thần



Ngày 22 tháng 1 năm 2102, quận Hùng Ưng, sa mạc Samawah.

Đế quốc tập trung binh lực bên phía Trung Đông còn nhiều hơn khu vực Bắc Âu, trong sa mạc đã bố trí một lượng lớn quân đội phòng không, muốn chặn đường đi của thuyền Noah. Về phía không quân cũng phái ra một chiếc tàu bay mẹ cấp Noah để đối kháng, đồng thời còn có hơn năm mươi chiếc chiến đấu cơ trợ trận.

Giao chiến đã vượt qua bốn giờ, công kích của hỏa lực phòng không và đạn đạo phần lớn đều bị hệ thống phòng ngự của thuyền Noah ngăn chặn, còn lại vẫn nằm trong phạm vi chịu đựng của lớp bọc thép. Nhưng tàu mẹ “Nguyên Trần” của đế quốc cùng với dàn chiến đấu cơ chi viện lại tạo nên thành lũy không trung rất phiền toái, khiến thuyền Noah buộc phải ngừng tiến. Còn đội ngũ bộ binh ở phòng tuyến đầu tiên của đế quốc cũng không được lạc quan, nếu không trực tiếp bị tiêu diệt thì cũng bị hỏa lực áp chế phải rút về, hai bên lại tiến vào một khoảng thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi.

- Đây là lần chống cự có quy mô lớn nhất từ sau lần ở Istanbul.

Quân đoàn trưởng Jacob đứng trong phòng chỉ huy, nhìn dữ liệu trên màn hình, giọng điệu tỏ ra rất bình tĩnh.

Jacob để tóc húi cua, thân hình vạm vỡ, xương khỏe gân chắc, dáng người còn thô kệch hơn Blood Owl, có thể so với Kim Cương của Tiền Tuyến Tự Do.

- Không, nơi này còn phiền phức hơn.

Hiệp sĩ tổng quản Lawrence đứng bên cạnh hắn nói tiếp. Người này nhìn qua không giống như một kẻ thiện chiến, dáng người mảnh khảnh, để tóc dài, mày thanh mắt tú, lại có mấy phần uyển chuyển của nữ nhân, quả nhiên loại chức vị “tổng quản” này rất dễ xuất hiện mấy tên ẻo lả:

- Phòng tuyến Địa Trung Hải tuy có chiều sâu, nhưng cũng chỉ là một phòng tuyến mà thôi, ngoại trừ đường đi trên đất liền, còn phải trông chừng phòng ngự dưới nước ở Biển Đen và Địa Trung Hải. Căn cứ hải quân ở Cyprus chẳng những phải phòng ngự Châu Âu, còn phải đề phòng Liên Minh Rực Lửa từ Bắc Phi tiến quân, cho nên không phái tất cả lực lượng phòng không tới chặn đánh chúng ta.

- Nhưng ở chỗ này, đối diện với chúng ta hẳn là toàn bộ binh lực chiến đấu trong nội địa quận Hùng Ưng, thậm chí một bộ phận quân đôi ở quận Táo Gia cũng sẽ tới. Ta thấy trận này ít nhất phải đánh thêm mấy ngày.

- Mấy ngày?

Jacob liếc hắn một cái:

- Địa điểm mà đại đoàn trưởng chỉ định đã gần ngay trước mắt, mà chúng ta cũng đã vượt quá thời hạn yêu cầu phải đến mục tiêu, nào còn có mấy ngày nữa?

Lawrence nghe vậy bèn im lặng một lúc, sau đó trả lời:

- Khả năng phòng ngự của thuyền Noah không cần nghi ngờ, nhưng tính cơ động và khả năng tấn công chưa chắc đã mạnh hơn tàu mẹ của đối phương, hơn nữa đối phương còn có bộ binh và dàn chiến đấu cơ trợ trận, muốn liều mạng xông qua rất khó thành công.

- Ta biết.

Jacob nói:

- Cho nên ý của ta là ngươi đi qua phá hủy tàu mẹ của đối phương từ bên trong, để cho thuyền Noah tiếp tục tiến tới.

- Hừ... ngươi xem người siêu năng lực của đối phương chết cả rồi sao?

Lawrence cười lạnh trả lời:

- Nếu không ngươi hãy đi trước dẫn rắn rời hang, ta cũng dễ thừa cơ xâm nhập.

- Ta cũng không phải đang nói đùa, chú em. Thời hạn mà đại đoàn trưởng định ra cũng không phải nói chơi, nếu như muốn truy cứu, lúc này chúng ta đã không làm tròn bổn phận rồi.

Jacob quả thật tỏ ra rất nghiêm túc:

- Hơn nữa... ta cảm thấy lần này đại đoàn trưởng tự mình dẫn thuyền Noah xuất chinh, phía sau có nhiều bí ẩn, không biết ngài rốt cuộc đã nhìn thấy gì trong Thiên Không pháp điển... Trong mảnh sa mạc này rốt cuộc có thứ gì, lại đáng để triệu hồi chúng ta và rất nhiều người siêu năng lực tinh anh từ chiến trường quận Song Ưng đến đây?

- Theo như tình hình trước đó, nhiều nhất qua một tháng nữa quận Song Ưng sẽ bị chúng ta đánh hạ. Mà bây giờ chiến lực tinh anh đều được triệu tập lên thuyền Noah, còn ai có thể đối kháng với Thiên Vệ ở quận Song Ưng? Chiến trường chính diện không tháo gỡ thì không thể tiến thêm một bước khống chế thành thị, cuối cùng đường tiếp tế sẽ khiến cho chiến tuyến của chúng ta ở Châu Á bị sụp đổ.

Lawrence trả lời:

- Ngươi muốn nói quyết sách của đại đoàn trưởng sai lầm sao?

Jacob đương nhiên sẽ không nói như vậy:

- Không, ta muốn nói đại đoàn trưởng thà rằng từ bỏ chiến trường cực kỳ quan trọng ở quận Song Ưng, cũng muốn đi đến mảnh sa mạc này, nói lên nơi này nhất định có thứ gì đó còn quan trọng hơn. Mà chúng ta nếu như bị quân đội của đối phương chặn lại ở gần mục tiêu, mấy ngày cũng khó tiến tới, có phải quá vô dụng rồi không.

Lawrence cười:

- Vẫn là câu nói kia, muốn đi thì chúng ta cùng đi. Để một người đi giải quyết tàu bay mẹ của đối phương? Ha ha... cho dù là mấy tên Thiên Vệ chưa đạt đến cấp Cuồng, cũng không dám nói có thể nắm chắc.

Jacob nói:

- Nếu ta có năng lực như ngươi thì đã sớm đi rồi.

Hắn dừng một chút rồi nói:

- Nhưng cũng được, tạm thời cứ theo lời ngươi nói. Ta sẽ ra bên ngoài chào hỏi quân đế quốc một tiếng, đối phương nhất định sẽ phái người siêu năng lực ra ứng chiến, vừa lúc xem thử đối phương có bao nhiêu cao thủ. Còn ngươi thì nhân cơ hội này tìm cách lẻn vào tàu mẹ của đối phương, phá hủy nó.

- Quá phiền phức rồi.

Một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau bọn họ.

Vẻ mặt của hai người đều kinh ngạc.

Cesare Barmond xuất hiện trong phòng chỉ huy, sắc mặt của hắn tỏ ra rất quái dị, có thể nói là mặt không còn chút máu. Người đàn ông đã từng không giận vẫn uy, đội trời đạp đất, lúc này nhìn qua giống như ác quỷ đi ra từ trong luyện ngục. Không ai biết thế giới tinh thần của hắn đang trải qua hành hạ thế nào, tước đoạt giấc ngủ có thể là một trong số hình phạt đáng sợ nhất trên đời. Khi một người quanh quẩn giữa ác mộng và tỉnh táo trong thời gian dài như vậy, còn phân biệt được sự khác nhau giữa hai thế giới và bảo trì lý trí, đã đủ chứng minh tâm tính của hắn mạnh mẽ thế nào.

- Ta đã không còn thời gian nữa.

Barmond nói:

- Thân xác người phàm này cần phải được thăng hoa... mới có thể chịu đựng năng lực cấp Thần.

Hắn từng bước đi về phía trước, nhìn sơ một chút dữ liệu trên màn hình:

- Khi các ngươi dây dưa với những con kiến muốn cản trở kia, ta đang phải chịu đựng thống khổ...

- Đại nhân... thuộc hạ...

Sắc mặt Jacob và Lawrence trong nháy mắt trắng bệch, muốn nói vài lời xin thứ tội gì đó.

- Không cần nhiều lời.

Barmond ngắt lời bọn họ:

- Hãy để ta tự tay mở ra... con đường trước mắt.

......

Nguyên Trần, phòng chỉ huy.

- Trưởng quan! Ba mươi giây trước một chiếc máy bay trinh sát đã bị đánh rơi, đây là hình ảnh cuối cùng truyền đến.

Một tên lính truyền tin quay đầu báo cáo.

Nhìn hình ảnh trên màn hình chính, quan chỉ huy trên tàu nhíu mày nói:

- Cái kia là bóng người sao?

- Trưởng quan! Có thứ gì đang đến gần, tốc độ vượt qua Mach 2!

Lại là một tin tức xấu.

- Chuyển lên màn hình.

Quan chỉ huy nói, lập tức lại quay đầu cầm máy truyền tin lên:

- Các đơn vị chú ý, đối phương khả năng có người siêu năng lực cấp cao qua đây, tất cả nhân viên chiến đấu...

Hai chữ “chuẩn bị” còn chưa nói ra khỏi miệng, hắn đột nhiên ngã về phía trước.

Có thể thấy bên ngoài Nguyên Trần, cả chiếc tàu mẹ cấp Noah đang nghiêng qua giữa không trung, giống như bị một lực lượng vô hình kéo đi.

- Đã xảy ra chuyện gì? Động cơ trục trặc sao?

Tên quan chỉ huy kia vịn vào lan can kim loại bên cạnh, miễn cưỡng đứng dậy.

- Trưởng quan! Bên ngoài!

Mọi người trong phòng chỉ huy ào ào ngẩng đầu lên, cách lớp kính phía trước, bọn họ nhìn thấy bên ngoài tàu mẹ, một người đàn ông mặc áo khoác màu trắng của Giới Luật Thép đang lơ lửng giữa không trung, tay phải nắm lại giống như muốn đánh ra. Hắn chỉ làm động tác gập khuỷu tay thu quyền này, dưới năng lượng ảnh hưởng, một chiếc tàu mẹ cấp Noah đã bị nghiêng qua.

- Hắn đang làm gì... chẳng lẽ hắn muốn dùng tay không phá vỡ lớp bọc thép xông vào sao?

Quan chỉ huy kinh ngạc nói.

Nguyên Trần cũng không phải toàn bộ làm bằng tịnh hợp kim, nhưng bộ phận mấu chốt đều có, phòng chỉ huy cũng như vậy. Hơn nữa bất kể có phải làm bằng tịnh hợp kim hay không, tất cả lớp thép đều rất dày, cho dù là người năng lực cấp Hung, năng lực của hắn là cường hóa thân thể, cũng chưa chắc có thể một quyền đánh xuyên lớp thép. Nói thêm một bước nữa, cho dù người này vận dụng năng lượng rất thành thạo, đánh xuyên qua lớp thép, nhiều nhất cũng chỉ đánh ra một lỗ thủng đường kính không tới hai mét trên tàu mẹ to lớn mà thôi. Cho nên lúc này quan chỉ huy trên tàu ngoại trừ kinh ngạc với hành vi của bóng người bên ngoài, còn cảm thấy rất khó hiểu.

Lực lượng chính là toàn cảnh năng lực của Cesare Barmond. Sau khi hắn đạt đến cấp Cuồng, lực lượng có thể khuếch tán và tập trung theo hình thái mà hắn muốn, thậm chí vận hành theo quỹ tích đặc biệt. Tất cả những thứ này nói ra rất phức tạp, nhưng khi hiện ra trước mắt, sẽ biết năng lực này nằm trong tay một người siêu năng lực cấp Cuồng đỉnh cao rốt cuộc đáng sợ đến thế nào.

Hắn đánh ra một quyền, nắm tay vốn không tiếp xúc với Nguyên Trần, khoảng cách vẫn còn rất xa. Không trung giống như xuất hiện một nắm tay lớn vô hình, đánh vào thân tàu Nguyên Trần.

Điểm va chạm lập tức nổ ra một hố lõm hình bán nguyệt, một phần tư thân tàu mẹ cấp Noah trong nháy mắt vỡ vụn, bắn ra giống như bụi bặm. Kế tiếp lỗ thủng hình bán nguyệt kia bắt đầu khuếch trương, năng lượng to lớn dạng sóng không ngừng tiến lên nghiền ép, thân tàu bắt đầu sụp đổ, từ điểm bị đánh trúng nhanh chóng tan vỡ, cho đến khi chỉnh thể đứt thành hai khúc. “Lực lượng” ăn mòn vẫn chưa hết, vết nứt đang lan rộng trên những tấm thép lớn. Phòng động lực rất nhanh xảy ra vụ nổ, thân tàu trở nên tán loạn, chia làm mấy phần lớn bắt đầu rơi xuống.

Đám binh lính, sĩ quan trong Nguyên Trần, cho dù là người siêu năng lực, người cải tạo, người bình thường, đều giống như đang ở trong một cơn ác mộng đáng sợ nhất. Bọn họ không thể tưởng tượng, trong thời gian ngắn đến mức không kịp làm ra phản ứng nào, tàu mẹ cấp Noah đã bị đánh rơi. Lực lượng cuồng bạo chẳng những phá hủy thân tàu, còn có rất nhiều người xui xẻo bị năng lượng tán loạn đụng phải, thân thể trong nháy mắt bị xé thành thịt vụn, máu bắn ra tại chỗ. Còn những người không lập tức chết đi đều từ trời cao rơi xuống sa mạc phía dưới, đụng vào đội ngũ tiếp tế và pháo cao xạ dưới đất. Ngay cả người siêu năng lực và người cải tạo rơi xuống may mắn không tắt thở, lại phải đối diện với những mảnh vỡ tàu mẹ từ trời cao rơi xuống, có thể nói là cơ hội sống sót rất thấp.

Lần tập kích này của Cesare Barmond, cho dù đối với kẻ địch hay thủ hạ của hắn, đều là một lần chấn động tinh thần rất lớn. Hắn quả thật giống như thần, một quyền như khai thiên lập địa này uy lực có thể so với động đất, sóng thần, thậm chí là vẫn thạch va chạm.

Sau khi sự việc xảy ra, đám binh sĩ đứng ở phía xa chứng kiến cảnh này đều chết lặng thật lâu, không thể tin những gì mình nhìn thấy. Bởi vì khoảng cách rất xa, bọn họ không nhìn thấy Cesare Barmond, nhưng bọn họ có thể nhìn thấy tàu mẹ tan vỡ và rơi xuống. Rất nhiều người dùng hai tay ôm đầu, mở to hai mắt, không hiểu tại sao tàu mẹ lại rơi xuống. Không có dấu hiệu đạn đạo bay tới, không nhìn thấy pháo chính bắn ra, giữa không trung cũng không có phát sinh quá nhiều tiếng nổ, càng không thể nào là đạn hạt nhân... Tại sao? Nguyên Trần đã bị thứ gì đánh rơi?

......

Biên cảnh quận Táo Gia, khu vực sa mạc.

Nơi này cách chiến trường Nguyên Trần rơi xuống khoảng một ngày đường.

Lần này EAS đã bất chấp tất cả, bản bộ chỉ lưu lại một đám binh tôm tướng cá và nhân viên không biết chiến đấu, đã chuẩn bị thu dọn đồ đạc chạy trốn. Còn đám người siêu năng lực có thể chiến đấu, bao gồm cục trưởng Đường Hiển đều lên đường tiến quân, đi theo một đội ngũ phòng vệ của quận Táo Gia, cùng nhau cuồn cuộn tiến về chiến trường bên phía quận Hùng Ưng.

Ở sau cùng đội ngũ có năm pháo đài di động. Quân đế quốc cũng có loại máy móc hậu cần gọi là “Tượng Bảo”, tương tự như “Long Quy” của quân đội Giới Luật Thép, bọc thép dày, tính cơ động thấp, cơ năng cũng giống như Long Quy. Nhân viên bên trong Tượng Bảo gần như không cảm giác được sự lắc lư trên đường hành quân, đây cũng xem như đãi ngộ dành cho lãnh đạo và nhân viên hậu cần.

- Cà phê ngươi pha sao lại khó uống như vậy?

Trường Anh vẻ mặt lười nhác ngồi trên ghế sofa, gian phòng làm việc trong Tượng Bảo này cũng xem như đặc quyền của Thiên Vệ, mà một đặc quyền khác của nàng là xem Time Servant như người hầu tùy ý sai khiến.

- Có lẽ vì ta thích nhổ nước miếng vào đó.

Time Servant dùng một tư thế nghỉ tiêu chuẩn của quân đội đứng đó, nếu không nhìn đồng phục của hắn, người khác có lẽ thật sự cho rằng hắn là một tên lính phục vụ.

Trường Anh biết Time Servant không phải loại người bỉ ổi như vậy, nhất định là đang nói đùa, cho nên vẻ mặt của nàng vẫn như thường, trả lời đối phương:

- Không phải chỉ là nước miếng sao, cấu tạo hóa học của nước miếng giữa người và người đều như nhau, nuốt xuống cũng sẽ không chết.

- Vậy lần sau cô đừng bảo ta pha cà phê nữa, để ta cho cô một ly nước miếng là được rồi.

Time Servant nói.

- Dùng ly phiền phức lắm, không hợp với phong cách tiết kiệm thời gian của ngươi.

Trường Anh cười nói:

- Không bằng ngươi...

- Mấy trò này... lúc bị nhốt trong phòng tối cô còn chơi chưa đủ sao?

Time Servant nói.

- Bởi vì ta phát hiện mấy trò này có thể khiến ngươi im miệng, hơn nữa còn ngừng tranh luận.

Trường Anh trả lời:

- Nói thật, đại anh hùng, với tính cách này của ngươi có thể sẽ độc thân cả đời đấy.

Từ sau khi Time Servant được tôn là anh hùng, Trường Anh vừa gặp hắn thì lại dùng giọng điệu chế giễu sử dụng cách xưng hô này.

- Nữ nhân ba mươi tuổi còn chưa gả đi, lại cho ta lời khuyên như vậy, đúng là có sức thuyết phục thật.

Time Servant trả đũa.

Hai người này lúc ở với nhau dường như thuộc tính độc mồm độc miệng sẽ cùng bộc phát, luôn tranh cãi ồn ào không dứt.

Lúc này điện thoại vô tuyến bên cạnh cửa điện tử reo lên, một binh sĩ ở bên ngoài báo cáo:

- Trưởng quan, có chuyện khẩn cấp xảy ra, Đường trưởng quan mời hai vị đi qua một chút.

- Biết rồi.

Trường Anh nhấn nút trả lời trên bàn, nói vào máy truyền tin.

Time Servant ngẫm nghĩ mấy giây:

- Muốn đánh cuộc không?

- Được thôi.

Trường Anh trả lời.

Bọn họ gần như đồng thanh nói:

- Ta đoán là tin tức xấu!

Một giây sau, lại đồng thời nói rất nhanh:

- Là ta chọn trước!

Time Servant nhún vai:

- Bỏ đi, xem ra không có gì đáng để đánh cuộc nữa.

Năm phút sau hai người đã đi đến bộ chỉ huy của Đường Hiển, bên trong đã có không ít người siêu năng lực. Đợi bọn họ đi tới, Đường Hiển liền nói:

- Trước khi ta nói chuyện, các vị hãy xem cái này...

Lão khởi động màn hình hiển thị sau người, trong hình ảnh là tàu bay mẹ cấp Noah đang chiến đấu ở quận Hùng Ưng, Nguyên Trần.

- Đây là hình ảnh hai mươi phút trước, do bộ binh ở tiền tuyến truyền về.

Đang khi Đường Hiển nói chuyện, Nguyên Trần trong hình ảnh bỗng nghiêng qua, chỉ mấy giây sau cảnh tượng bị đánh rơi đã trình chiếu trước mắt mọi người.

- Ta tin trong lòng các ngươi cũng hiểu rõ.

Đường Hiển nhìn một đám “cao thủ” trong phòng, có người vẻ mặt kinh ngạc, có người vẻ mặt lại ngưng trọng, còn có người ngây ra như phỗng ở đó:

- Đây hiển nhiên là do người siêu năng lực làm, mà trong thuyền Noah của Giới Luật Thép, người có thể làm được như vậy cũng chỉ có một mình Cesare Barmond.

- Lão già, ông làm như vậy sẽ gây bất lợi cho sĩ khí.

Time Servant chen vào:

- Cho chúng ta xem cảnh tượng khủng bố như vậy, để chúng ta có giác ngộ hi sinh đúng không?

Tên này lại công khai nói ra khiến cho Đường Hiển hơi lúng túng, nhưng từ một góc độ khác thì làm như vậy cũng tốt:

- Các vị đều là người phe mình, ta cũng không ngại nói thẳng. Nếu chính diện đối kháng với loại quái vật kia... kết quả rất dễ nhìn thấy. Nhưng ngồi ở chức vị nào thì phải làm việc ở chức vị đó, nhiệm vụ của chúng ta là ngăn cản lần tiến quân này của tổ chức phản kháng, vậy nhất định phải chuẩn bị hi sinh.

- Mà lúc này lão nói nhảm nhiều như vậy, ý là nếu các vị còn người nhà, trong hơn hai mươi giờ cuối cùng này có di ngôn gì thì hãy lưu lại.

Time Servant nói tiếp:

- Lão nhất định sẽ giúp các người đưa một phong thư cuối cùng về nhà.

- Bây giờ thằng nhóc ngươi muốn làm phiên dịch cho ta sao?

Sắc mặt Đường Hiển trầm xuống, không phải vì lão cảm thấy khó chịu, mà là lời nói của Time Servant rõ ràng đã khiến tâm tình của những người chung quanh trở nên rất nặng nề, đây mới thật là đả kích sĩ khí.

- Tình hình tôi đã biết rồi, không có chuyện gì thì tôi đi trước, Đường cục trưởng.

Trường Anh vẫn rất biết làm người, nàng nói xong liền kéo tay Time Servant ra ngoài, rời khỏi căn phòng ngột ngạt này.

Hai người đi một đoạn trong hành lang, nàng mới lạnh lùng nói:

- Ngươi không có vướng bận, coi thường cái chết, đó là quyền tự do của ngươi. Nhưng ngươi có thể nghĩ đến tâm tình của người khác một chút không? Không cần chuyện gì cũng phải nói ra.

- Sau khi nhìn thấy cảnh tượng kia, cô còn mong đợi ta nói gì?

Time Servant hỏi ngược lại:

- Có phải là... các người đều sẽ sống sót, đối phương sẽ không chịu nổi một đòn, mọi người thoải mái ra chiến trường đi.

Hắn hừ lạnh một tiếng:

- Cô xem bọn họ là kẻ ngốc sao?

- Bọn họ không ngốc, chỉ là bọn họ hiểu được nhân tình thế sự, biết quý trọng tính mạng của mình, không giống như một số người, đó mới thật sự là kẻ ngốc.

Trường Anh trả lời.

- Ta?

Time Servant đột nhiên hỏi:

- Hừ... mùi vị cà phê ta pha có ngon hay không, chẳng lẽ ta không biết sao?

Vấn đề này có vẻ như không liên quan gì, khiến Trường Anh một hồi lâu không nói nên lời:

- Được, cái gì ngươi cũng biết, còn ta là kẻ ác, sai khiến ngươi bưng trà rót nước, trải giường gấp chăn, còn nghĩ hết cách làm khó dễ ngươi, bắt ngươi làm những chuyện vô tích sự mà tân binh cũng không làm, ta...

- Trưởng quan.

Time Servant dừng bước, dùng một kiểu xưng hô mà trước giờ hắn không dùng để ngắt lời nàng:

- Ta biết cô rất sợ, cô cho rằng đối phó với Cesare Barmond là trách nhiệm của mình, cô cảm thấy mình nhất định sẽ chết, cho nên bây giờ cô đang nói lung tung.

Trường Anh không phủ nhận, nhưng cũng không trả lời, chỉ quay đầu lại xem hắn sẽ nói gì.

- Chuyện chưa xảy ra, không ai biết kết quả sẽ thế nào, không cần thất thố khi đứng trước áp lực giống như nữ nhân vậy.

Time Servant nói.

- Hừ...

Trường Anh cười, nàng rõ ràng là một nữ nhân, nhưng Time Servant lại nói như vậy, giống như nàng còn không được phép thổ lộ tâm tình. Nàng thở dài một hơi nói:

- Vậy ta cám ơn lời này của ngươi, đại anh hùng.