Phiến Tội

Quyển 13 - Chương 8: Đi? Ở?



Thiên Nhất tiếp tục nói:

- Còn suy đoán về người năng lực cấp Cuồng cũng gần đúng. Ta vốn định chờ Blood Owl đạt đến cấp Cuồng, sau đó mới bàn về điều kiện, nhưng trước mắt đã có một thời cơ, cho nên ta cũng thuận nước đẩy thuyền.

Hắn nói:

- Sớm muộn gì ta cũng phải đi xử lý đồ vật trong cửa, chỉ là không gấp gáp lắm. Nói thật ta cũng không có lòng tin tuyệt đối, dù sao tên kia đã không còn nữa rồi.

Hắn lại quay đầu sang, nháy mắt giao lưu với Nguyệt Yêu một chút.

Nguyệt Yêu mỉm cười:

- Ngươi còn làm như vậy, trước bữa tối hôm nay ta sẽ giết ngươi một trăm lần, có tin không?

Thiên Nhất nhún nhún vai:

- Được rồi, tóm lại là tương lai chưa biết, nguy hiểm trùng trùng. Kế hoạch tiếp theo của Nghịch Thập Tự, đó là đối mặt với toàn bộ chiến lực trên thuyền Noah của Giới Luật Thép tại vườn treo Babylon. Tất cả người năng lực cấp Cường trở lên ở lại tổ chức đều phải tham gia hành động lần này, xác suất có đi không có về rất cao. Các ngươi đã hợp tác với ta một thời gian rồi, ta cho các ngươi quyền lựa chọn, là đi hay ở?

Thiên Nhất ngồi xuống, mười ngón tay đan xen nằm trên ghế dựa, ánh mắt quét qua gương mặt của mọi người, nhìn phản ứng của bọn họ.

Hắn dường như không quan tâm đến lựa chọn của mọi người, sắc mặt tỏ ra rất tự nhiên. Đối với Thiên Nhất thì cho dù là bạn bè quen biết nhiều năm, cuối cùng cũng sẽ biến thành cát bụi. Hắn đã sớm quen với ly biệt, thậm chí là vĩnh biệt rồi.

Gunsmith là người đầu tiên đứng lên, đi qua vỗ vai Thiên Nhất:

- Chúng ta là bạn cũ.

- Ừ.

Thiên Nhất buột miệng đáp.

- Hơn nữa ta cũng là người năng lực cấp Cường, ở lại sẽ có nguy hiểm.

Gunsmith lại nói.

- Ừ.

Giọng điệu của Thiên Nhất vẫn giống như tiếng đầu tiên.

- Ngươi hiểu rõ ta, ta cũng không sợ chết.

Gunsmith nói:

- Nhưng mạng của ta cũng không thể nói là không đáng giá.

- À.

Thiên Nhất đổi một chữ để trả lời hắn.

- Cho nên...

Gunsmith sờ cằm, giống như rất lưu luyến.

Blood Owl và God Key đã đứng dậy, đi ra ngoài.

- Này, các ngươi đi đâu vậy? Còn chưa nêu ý kiến mà.

Tả Đạo rất để ý phản ứng của người khác, chủ yếu là hắn muốn xem thử, nếu chọn “đi” thì có thể bị Thiên Nhất diệt khẩu ngay tại chỗ hay không.

- Ta chưa từng nghĩ đến chuyện rời đi, đương nhiên cũng không cho rằng mình đã chính thức gia nhập.

Blood Owl lại trả lời như vậy.

- Ta còn có chuyện chưa làm xong, phải ở lại tổ chức.

God Key nói.

Lúc này Kế Toán và Thuật Sĩ cũng đứng dậy.

- Năng lực cấp thấp vẫn có chỗ tốt mà, nhân thời gian này phải tính tổng tiền lương và chia hoa hồng của ta mới được.

- Ở đâu cũng như nhau, có điều tính năng của Vận Mệnh còn chờ khai phá.

Nguyên Soái nói với Thiên Nhất:

- Ta muốn rời khỏi. Giống như ngươi nói, ta sẽ thử sống vui vẻ qua ngày, hi vọng thế giới này không cần phần tử khủng bố nữa, nếu không lúc nào ta cũng có thể tái xuất.

Gambling Snake nói:

- Ta cũng muốn đi.

- Được, thu dọn hành lý một chút, lần sau lúc tàu ngầm cập bến thì lên bờ đi.

Speighton nói với Gambling Snake:

- Không ngờ ngươi lại đi trước ta.

- Nếu tương lai của dân chúng đã không còn là trọng tâm hành động của tổ chức.

Gambling Snake trả lời:

- Chuyện tiếp theo không liên quan gì đến ta nữa, lý tưởng của ta sẽ không dừng ở đây, vẫn sẽ tiếp tục đi về phía trước.

- Thì ra là vậy...

Speighton nói với Thiên Nhất:

- Ông chủ, ta cũng rời khỏi.

Hắn lập tức quay đầu nói với Gambling Snake:

- Ngươi muốn trở về Thiên Minh phải không? Các ngươi không để ý một tên lính đánh thuê gia nhập chứ?

- Hừ...

Khóe miệng Gambling Snake cười lạnh:

- Cao thủ giống như ngươi, ta nghĩ bọn họ sẽ không có lý do từ chối.

- Để ta ở cạnh bên xem thử, lý tưởng của ngươi rốt cuộc có thể đi được bao xa.

Speighton cười nói.

Thiên Nhất ung dung nhún vai:

- Vậy đầu trọc ngươi cũng tự bảo trọng đi.

Dark Water và Cố Vấn cũng đi ra ngoài, bọn họ thậm chí không cần nói gì cả, không ai cho rằng bọn họ sẽ rời đi. Dark Water thì không cần phải nói, còn suy nghĩ của Cố Vấn cũng giống như Blood Owl, bọn họ vốn không xem mình là “thành viên” gì cả, vẫn luôn làm việc dưới góc độ bình đẳng với Thiên Nhất.

Strange suy nghĩ một lát, nói:

- Thật sự... ta còn muốn xem ngày Blood Owl được chữa khỏi, vậy ở lại đi.

Lúc này Phong Tiển cũng nói:

- Ừm... tạm thời chưa nghĩ ra sẽ đi đâu, ta cũng ở lại.

Diêm Không cũng theo bọn họ rời khỏi phòng hội nghị, trước khi đi bỏ lại một câu:

- Ông chủ, mặc dù ta đã mất đi năng lực, nhưng có thể để lão hủ tham dự hành động lần này không?

Thiên Nhất đã sớm biết ông ta sẽ nói như vậy, bèn nghiêm mặt nói:

- Có thể, ta còn sẽ chuẩn bị rượu đấu thần cho ông.

- Ha ha...

Diêm Không cười, nụ cười kia lại mang theo vẻ bị thương:

- Đại ân không lời nào cảm ơn hết được.

Dứt lời ông ta cũng rời đi.

Từ đầu Gunsmith vẫn luôn “ừ...” cho tới bây giờ, đột nhiên giống như bóng đèn trong đầu được thắp sáng:

- Được! Ta quyết định ở lại, dù sao chỉ có ở đây mới học được tri thức của hạt nhân vĩnh hằng, ta còn muốn nghiên cứu thêm...

- Cút cút cút...

Thiên Nhất xô xô đẩy đẩy đuổi hắn ra ngoài.

Lúc này Ngụy Tỉnh đứng lên, giống như đã hạ quyết tâm rất lớn:

- Ta muốn ở lại.

- Hả?

Thiên Nhất hơi bất ngờ. Tên này là người có khả năng rời đi nhất, hơn nữa bởi vì mới đạt đến cấp Cường, cũng là người có khả năng mất mạng cao nhất, nhưng hắn đã lựa chọn ở lại.

Ngụy Tỉnh nói xong liền rời đi, cũng không nói ra lý do của mình.

Lần này trong phòng ngoại trừ Thiên Nhất thì chỉ còn lại Nguyệt Yêu và Tả Đạo.

Trong lòng Tả Đạo suy tính: “Mười một người ở lại, ba người rời đi, còn Nguyệt Yêu chắc cũng ở lại, cô ta và Thiên Nhất khẳng định có gian tình. Mà mình vốn bị ép lên thuyền giặc không thể xuống được, hiện giờ tuy nói là thiên hạ đại loạn, nhưng Tả Đạo ta dù sao cũng là người năng lực cấp Cường, rời khỏi tổ chức chắc cũng không chết được, còn ở lại rất có thể sẽ bị giết trong hành động tiếp theo...”

- Ngươi vẫn nên đi thôi, Tả Đạo.

Thiên Nhất nói.

- Hả?

Tả Đạo sững sốt.

- Ngay từ đầu ta đã muốn ngươi rời đi, cũng để ngươi làm người dẫn đầu.

Thiên Nhất nói:

- Ngươi là kẻ có thể trở thành nhân tài, giống như bác sĩ Strange, tinh thông văn võ, tương lai nhất định sẽ thành tông sư của Chính Nhất đạo. Nếu như chết khi còn trẻ, còn chết dưới trướng của Nghịch Thập Tự, chẳng phải hương khói của Chính Nhất đạo sẽ bị chôn vùi trong tay ta sao?

- Thật hay giả thế?

Tả Đạo lại suy nghĩ một chút:

- Đây không phải là ngươi vờ tha để bắt chứ?

- Mau cút đi, ra ngoài nhớ đóng cửa.

Thiên Nhất nói.

Tả Đạo rụt cổ chạy ra ngoài, một lần nữa trở về cuộc sống người trung gian tiền đồ vô lượng của mình.

Thiên Nhất trở lại ngồi xuống bên cạnh Nguyệt Yêu:

- Cô có gì muốn nói sao?

- Ta không nghĩ ra lý do gì để ở lại.

Nguyệt Yêu nói.

- Trẻ mãi không già mà cô cũng không muốn, không bằng hãy ở lại, đi xem thử quang cảnh mà đám người phàm trên đời này vĩnh viễn cũng không nhìn thấy.

Thiên Nhất nói:

- Cùng lắm là chết mà thôi.

Nguyệt Yêu cười:

- Câu vừa rồi của ta nghĩa là ta muốn rời đi, không phải bảo ngươi giúp ta tìm một lý do.

Thiên Nhất cười nói:

- Mà câu vừa rồi của ta nghĩa là, muốn đi? Không có cửa đâu!