Phiến Tội

Quyển 13 - Chương 7: Bí mật của pháp điển



Thiên Nhất cười nói:

- Ngươi dùng từ “cho rằng” và “cảm thấy”, giọng điệu còn biểu thị một loại tâm tình phủ định.

Hắn hừ lạnh một tiếng:

- Nhưng ta muốn dùng giọng điệu khẳng định trả lời ngươi, ta đúng là cao hơn loài người, hơn nữa trước giờ ta không thảo luận với bất cứ người nào về những vấn đề nhảm nhí như “có quyền hay không có quyền”. Ta muốn làm gì thì sẽ đi làm, chẳng lẽ đây là ngày đầu tiên ngươi quen biết ta sao?

- Được rồi, không có gì đáng để thảo luận cả, đối với ta thì các ngươi chỉ đang lãng phí thời gian thôi.

Blood Owl dường như không hề ngạc nhiên với cách nói của Thiên Nhất:

- Trong một thời kỳ mục đích của chúng ta giống nhau, cho nên cùng ở trong một tổ chức. Ta biết phần lớn các ngươi muốn làm chúa cứu thế, muốn lật đổ sự áp bức của đế quốc, để dân chúng được công bình và tự do.

- Chúc mừng các ngươi đã thành công. Đế quốc rất nhanh sẽ hoàn toàn thay đổi, tổ chức phản kháng sẽ phân chia đất đai của nó, người thống trị mới sẽ thay đổi thể chế của nó, ngày tận thế của đám “tội nhân” kia cũng gần ngay trước mắt rồi. Kế tiếp các ngươi còn mong đợi gì? Mọi người trên đời sẽ trải qua những ngày tháng hạnh phúc sao?

- Ngươi nói đúng.

Nguyên Soái lại cười:

- Nếu kết cấu của thế giới thật sự phát triển theo chiều hướng mà Cố Vấn vừa nói, hừ... nói thật ta cảm thấy rất có thể sẽ phát triển như thế. Vậy chúng ta còn biết làm gì đây? Kẻ thù đã chết rồi, giai cấp dưới quyền kẻ thù cũng đã bị xét xử, phần tử khủng bố cũng không còn là nghề nghiệp cần thiết trên thế giới này nữa, những người như chúng ta nên làm thế nào?

- Ta có thể đi buôn bán thẻ tín dụng.

Tả Đạo nói.

Người một bàn đều quay đầu sang nhìn hắn. Tả Đạo lúng túng nhún nhún vai:

- Ta chỉ tùy tiện nói một chút thôi.

- Làm một người bình thường, vui vẻ sống qua ngày.

Thiên Nhất trả lời vấn đề của Nguyên Soái:

- Hoặc là tiếp tục sự nghiệp phạm tội của mình, cho đến một ngày cảm thấy phiền chán hay bị người khác ngăn chặn.

Hắn duỗi eo nói:

- Blood Owl đã nói rồi, đây là đang lãng phí thời gian, các ngươi còn có một chút thời giờ để suy nghĩ xem nên đi hay ở. Trong khoảng thời gian này, ta sẽ nói với các ngươi về kế hoạch tiếp theo, nếu như nghe xong mà các ngươi vẫn muốn ở lại, ta đương nhiên rất hoan nghênh. Ta cũng không nói là Nghịch Thập Tự sẽ giải tán, chỉ là cho các ngươi một cơ hội lựa chọn mà thôi.

Thiên Nhất đứng lên:

- Bây giờ hãy tập trung chú ý, nghe ta nói.

- Ta nghĩ mọi người đều biết, thuyền Noah đã xuất phát từ Châu Âu. Cùng là tàu bay mẹ cấp Noah, tính năng tổng hợp của nó tuy không bằng Garuda của Tiền Tuyến Tự Do, nhưng năng lực phòng ngự có thể so với Thiên Đô.

- Bản bộ Giới Luật Thép ở Châu Âu, hiện giờ do thánh địa giám sát trưởng Agostino Lodovico trần giữ. Bọn họ chia làm hai bộ phận văn võ. Những thành viên nòng cốt của bên văn, kể cả mục sư trưởng cũng đã xuất động theo thuyền Noah. Bên võ thì dùng cấp bậc năng lực để phân chia trên dưới, ngoại trừ thánh thành giám sát trưởng Camo Botrini ở lại quận Song Ưng tiếp tục tiến quân, còn lại đông đảo cao thủ bao gồm quân đoàn trưởng Jacob và hiệp sĩ tổng quản Lawrence, đã dẫn theo một đám hiệp sĩ tinh anh mạnh nhất lên thuyền Noah, xuất phát về hướng đông.

- Theo như phân tích bên phía đế quốc, bọn họ muốn đi đến bản bộ EAS ở quận Táo Gia, đả thông hành lang Địa Trung Hải ở khu vực Trung Đông.

Ngụy Tỉnh nói, hiển nhiên công tác tình báo của hắn làm rất tốt.

- Bọn họ phân tích rất hợp lý, nhưng bọn họ không biết bí mật của Thiên Không pháp điển.

Thiên Nhất nói:

- Còn ta thì biết.

- Chính là “Cửa Thần” vừa rồi đã nói sao?

Tả Đạo hỏi.

- Đúng, nơi đó cất giấu thứ mà Cesare Barmond muốn.

Thiên Nhất nói.

- Một cánh cửa lớn thông đến cảnh giới cấp Thần?

Diêm Không hỏi.

- Suy đoán không sai.

Thiên Nhất trả lời:

- Nhưng “Cửa Thần” không phải là một cánh cửa chân thực tồn tại, mà là một địa phương.

- Ta hiểu rồi... thuyền Noah cũng không phải đang chạy về hướng quận Táo Gia.

Strange nói:

- Hướng đi của bọn họ là quận Hùng Ưng phía bắc của nó, bình nguyên Lưỡng Hà.

- Chà, không hổ là Bác Sĩ Quái Dị, tinh thông cả khoa học xã hội và khoa học tự nhiên, lịch sử địa lý cũng không tệ.

Thiên Nhất mỉm cười nói:

- Nếu như ngươi quyết định ở lại, có thể bớt thời giờ dạy kèm cho Gunsmith, bắt đầu dạy từ đông nam tây bắc.

- Làm gì? Chẳng lẽ ta nhất định phải ở lại à? Ngươi cả ngày mang ta ra đùa cợt mà ta còn không đi sao?

Gunsmith lớn tiếng trả lời.

- Này? Thằng nhóc ngươi lông cánh cứng rồi, dám nói chuyện với ông đây như vậy? Muốn đi?

Thiên Nhất dùng ngón cái chỉ chỉ vào Nguyệt Yêu bên cạnh:

- Đã hỏi mẹ ngươi chưa?

Đầu gối của hắn lập tức bị đạp một cái, sau đó nằm dưới đất cả phút. Đương nhiên lần này không phải do Gunsmith gây ra, mà là Nguyệt Yêu, nếu như Gunsmith ra tay thì đầu gối Thiên Nhất phải trúng đạn mới đúng.

- Lúc sử dụng kịch hài gia đình còn phong ấn chủ đề vợ chồng tranh cãi mà ta thường dùng, hơn nữa biểu hiện tự nhiên như vậy, ừ... không thể xem thường.

Cố Vấn trầm ngâm nói.

- Ngươi nghiêm túc nói ra những lời này, không cảm thấy rất trào phúng sao...

Gunsmith không nhịn được nói với Cố Vấn.

- A...

Thiên Nhất rên rỉ mấy tiếng, từ dưới đất bò dậy, vẻ mặt như lúc ban đầu, nói:

- Bình nguyên Lưỡng Hà nằm ở lưu vực hai sông, nơi bắt nguồn của văn minh phương Tây, được cho là nơi có vườn địa đàng. Năm ngàn năm trước đế quốc Babylon cổ đã sinh ra ở đây, mà Babylon nghĩa là “Cửa Thần”.

- Tâm tình của ngươi thay đổi có vẻ hơi nhanh...

Ngay cả Speighton cũng không nhịn được đùa một câu.

- Đã nghe nói về truyền thuyết vườn treo Babylon rồi chứ.

Thiên Nhất nói:

- Trong văn hiến còn tồn tại trên đời mà loài người đã biết, những chuyện xảy ra trước công nguyên vẫn rất mập mờ. Nhưng vào thời trung cổ, có một phần văn hiến chưa được phát hiện giá trị thật sự, vẫn ngủ say trong một di tích, gần tám trăm năm sau mới được nhìn thấy ánh mặt trời. Đó là thứ mà chúng ta đã đưa cho Cesare Barmond vào mùa hè, Thiên Không pháp điển.

- Trên đó ghi chép vị trí của vườn treo Babylon?

Kế Toán hỏi.

- Trên đó không chỉ ghi lại những thứ này.

Thiên Nhất nói:

- Những pháp điển cổ đại khác ghi chép rất nhiều lời bịa đặt, dùng chân lý giả dối để biểu thị quyền lực của giai cấp thống trị không thể xâm phạm. Nhưng Thiên Không pháp điển thì khác, nó càng giống như bản ghi chép của một bộ phận thành viên vương thất, chủ yếu là tri thức liên quan đến thiên văn và số học, đương nhiên trong đó còn có gia phả và tâm đắc về quyền mưu. Nói đơn giản, đó là tri thức cao cấp chỉ có đám người thống trị đương thời mới được học tập, là công cụ cần thiết để nô dịch những nô lệ tầng dưới chót.

- Đây giống như là một hiện tượng lịch sử, không phải sao? Chân tướng thường bị che giấu, lời bịa đặt lại có thể truyền khắp đường lớn hẻm nhỏ. Ha ha... tóm lại, trọng điểm là trong quyển sách kia có một phần nói về người siêu năng lực, liên quan đến việc loài người làm thế nào vượt qua cảnh giới của người phàm, tiến vào lĩnh vực của thần.

- Đó là thứ mà Cesare Barmond muốn, không phải hắn cảm thấy hứng thú với vị trí của vườn treo Babylon, mà là đồ vật trong vườn... cây sinh mệnh.

- Chết tiệt!

Tả Đạo giật mình thốt lên, hắn dường như muốn nói gì đó, nhưng ấp úng khoảng năm sáu giây lại nói một câu:

- Chết tiệt!

Lần này lại nhấn mạnh vào chữ “tiệt”.

- Khả năng tổ chức ngôn ngữ của ngươi đã thoái hóa đến hai chữ rồi sao?

Thiên Nhất nói:

- Muốn nói gì thì dùng tiếng người biểu đạt ra.

- Ngươi và Cố Vấn cả ngày chế giễu các loại tôn giáo tín ngưỡng, ta nói ta là huyền môn chính tông của Chính Nhất đạo, các ngươi lại nói ta là giang hồ lừa gạt. Bây giờ ngươi lại nói về cây sinh mệnh, đây xem là gì?

- Vườn địa đàng là nơi một phần nhỏ sinh mệnh trí tuệ cao của vương quốc thứ hai đã từng tụ tập, cây sinh mệnh là một loại thực vật bên trong, kẻ trông chừng cổng vào được loài người gọi là tiểu thiên sứ (Cherub), vườn treo Babylon chỉ là khoảng sân bên ngoài cổng vào vườn địa đàng.

Thiên Nhất nói xong một hơi:

- Phía trên là giải thích của ta, người nghe không hiểu cũng đừng hỏi thêm.

- Ừm...

Thuật Sĩ giơ tay lên.

- Ngươi là học sinh tiểu học sao? Có lời thì cứ nói, giơ tay làm gì!

Nguyên Soái hình dáng giống như học sinh tiểu học lại cảm thấy rất mất mặt, kích động mắng.

- Nếu như địa phương mà ngươi nói thật sự tồn tại, hẳn là ở trong không gian khác với vũ trụ của chúng ta, giống như không gian con trong cửa hàng sách, điểm này ta có thể hiểu được.

Thuật Sĩ rất bình tĩnh nói, dường như lúc tên otaku hắn tiếp thu loại định nghĩa này không hề gặp trở ngại:

- Bỏ qua tiểu thiên sứ và vương quốc thứ hai mà ngươi nói, vườn treo Babylon dường như là một bộ phận quan trọng để qua lại giữa hai không gian. Thế nhưng làm thế nào định vị tọa độ thực tế của không gian con này trong sa mạc? Chìa khóa để vào đó là gì? Không gian con kia có thể cho phép tàu mẹ lớn như thuyền Noah tiến vào hay không?

- Hỏi rất hay.

Thiên Nhất nói:

- Thiên Không pháp điển chính là chìa khóa, giống như thẻ kẹp sách trong cửa hàng sách của ta vậy, đồng thời trên đó cũng ghi chép phương pháp tiến vào và tọa độ của không gian con. Đương nhiên phương thức dịch chuyển không giống nhau lắm, Thiên Không pháp điển có thể mở ra một cổng dịch chuyển không gian cố định, chứ không phải khiến cho người nắm giữ trong nháy mắt dời đi, nhưng cánh cổng kia không thể cho vật thể lớn như thuyền Noah tiến vào.

Hắn dừng một chút rồi nói:

- Còn ai có câu hỏi không?

- Có hai điểm.

God Key nói:

- Thứ nhất, tại sao chúng ta không dùng vũ khí hạt nhân hay gì đó, tiêu diệt tất cả mọi người trên thuyền Noah ngay bây giờ?

- Sử dụng vũ khí hạt nhân là dấu hiệu dẫn phát chiến tranh hạt nhân. Mặc dù chúng ta có nguồn năng lượng hạt nhân, nhưng chưa từng chế tạo một đầu đạn hạt nhân nào. Nếu như có thể dùng, không cần chờ chúng ta ra tay, đế quốc đã sớm dùng rồi. Lần gần nhất đế quốc sử dụng vũ khí hạt nhân là tại đảo Địa Ngục, nhưng khi đó là ở trên biển, không ai biết, hơn nữa cho dù tin tức bị lộ, bọn họ cũng có thể nói trên đảo đều là tội phạm cực kỳ nguy hiểm.

- Nhưng nếu có người sử dụng vũ khí hạt nhân trong chiến tranh thông thường, vậy bước tiếp theo có lẽ là mọi người đều dùng. Thứ này nếu nổ quá nhiều, Địa Cầu sẽ nghênh đón mùa đông hạt nhân, loài người diệt vong gần ngay trước mắt.

Thiên Nhất trả lời:

- À còn nữa, cho dù có ném, vậy dự định ném mấy quả? Tàu mẹ cấp bậc như thuyền Noah, đầu đạn hạt nhân còn chưa đến gần có lẽ đã bị bắn chặn tầm xa rồi. Hơn nữa Cesare Barmond, Lãnh Chúa cùng với Javiton Howl đã đi đời, theo ta biết thì ba tên này... là loại người siêu năng lực mà dùng vũ khí hạt nhân cũng chưa chắc có thể giải quyết được.

God Key nhún nhún vai, lại nói:

- Như vậy... vấn đề thứ hai, nếu ngươi muốn giết chết Cesare Barmond, tại sao không tự mình đi giết? Vì sao trước đó ngươi còn đưa Thiên Không pháp cho hắn, dẫn dắt hắn đi đến Cửa Thần?

- Chuyện này vẫn không hiểu sao?

Cố Vấn nói:

- Thiên Nhất cũng muốn đi tới đó, nhưng bởi vì một số nguyên nhân, hắn không thể mở cổng vườn treo Babylon. Hắn cần một người mạnh đến mức không sợ hãi, hơn nữa còn có dã tâm, một người biết rõ chuyện này có thể là cạm bẫy, nhưng vẫn sẽ không chịu nổi cám dỗ mà bước vào.

- Theo như phân tích thông tin trước mắt, người mở cổng vào cần phù hợp với hai điều kiện, đầu tiên đó không thể là Thiên Nhất, tiếp theo ít nhất phải là cấp Cuồng trở lên.

Strange suy nghĩ:

- Không phải Thiên Nhất, chuyện này ta có thể hiểu được, có lẽ Thiên Nhất không phải là con người.

- Yên tâm, hắn chắc chắn là con người.

Nguyệt Yêu nói.

Người một bàn lại quay sang nhìn nàng với ánh mắt khác thường. Nàng rất nhanh ý thức được câu này đã bị hiểu lầm, bèn giải thích một cách chậm rãi:

- Sở dĩ ta khẳng định điều này, không phải là vì ta đã xác nhận gì đó trên sinh lý, mà là ta biết được một chút sự thật.

- Ừm...

Đám người này dường như nghĩ càng sai lệch, chỉ có Gunsmith vẻ mặt ngơ ngác nhìn trái nhìn phải, Dark Water thì lại không có biểu tình.

- Dù sao hắn đã nói với ta, về sinh lý hắn là một con người! Các ngươi thích nghĩ thế nào cũng được! Một đám ngu ngốc! Cặn bã!

Hai tay Nguyệt Yêu khoanh trước ngực, kìm nén mặt đỏ lên, dứt khoát không thèm giải thích.

- Mấy câu này của cô ta đều là nói thật.

Blood Owl vẫn rất bình tĩnh, hắn nhìn Nguyệt Yêu:

- Nhưng điều này lại khiến ta càng khó hiểu về quan hệ giữa cô và Thiên Nhất.

- Hoang đường, giữa ta và hắn cần phải thế nào mới bình thường?

Nguyệt Yêu trả lời.

- À... hiển nhiên là vậy.

Lúc này bác sĩ Strange lại tiếp lời, không ngờ lão cũng nghĩ như vậy, nhưng vẫn lập tức quay về chủ đề chính:

- Trọng điểm mà ta muốn nói là chuyện thứ hai, người mở cửa hẳn không phải cấp Cuồng trở lên, mà là cấp Cuồng đỉnh cao, tiếp cận lĩnh vực của thần mới được. Loại người này, trên thế giới hiện giờ cũng chỉ có Lãnh Chúa và Cesare Barmond.

Thiên Nhất nói:

- Điểm thứ nhất phân tích rất đúng, ta không thể sử dụng chìa khóa, chuyện này vốn có nguyên nhân, nhưng ta không muốn nói cho các ngươi biết.

Hắn nói xong lại khom lưng cúi đầu, dùng tay che miệng, nói thầm bên tai Nguyệt Yêu:

- Đám sinh vật có trí tuệ của vương quốc thứ hai sợ ta và người xóa bỏ đuổi tận giết tuyệt đến không gian khác, cho nên lúc bọn chúng chế tạo chìa khóa đã giở trò, sau đó người Babylon cổ lại dùng vật liệu của chìa khóa kia chế tạo Thiên Không pháp điển.

Hắn nói xong lại đứng thẳng giống như không có chuyện gì, khôi phục âm lượng bình thường:

- Điểm thứ hai thì...

Nguyệt Yêu bắt chước biểu tình mà Thiên Nhất thường dùng, ngẩng đầu bốn mươi lăm độ nhìn đối phương với cặp mắt cá chết, ngay cả nói chuyện cũng hơi cứng nhắc:

- Ngươi nói với ta làm gì?

- Người năng lực cấp Cuồng... hả?

Thiên Nhất ngừng tự thuật, trả lời Nguyệt Yêu một câu:

- Cô biết chuyện đó... và chuyện đó, cho nên những lời mà ta nói, cô sẽ trực tiếp hiểu được.

- Ngươi cần phải lén lút nói với ta trước mặt nhiều người như vậy sao?

Nàng đề cao giọng nói, con ngươi cũng sắp trợn ra.

- Chỉ có mấy câu, ta buột miệng nói ra thôi. Vậy lần sau gặp phải tình huống này, ta kết thúc hội nghị rồi sẽ một mình nói với cô.

Thiên Nhất trả lời.

- Được, coi như ngươi lợi hại.

Vẻ mặt Nguyệt Yêu hờ hững, giống như đã từ bỏ đấu tranh.