Phiến Tội

Quyển 13 - Chương 6: Giai đoạn cuối cùng



- Một chu kỳ hằng tinh trước, ta đã phá hủy một tinh cầu.

Thiên Nhất mang một chiếc mặt nạ người máy, nói ồm ồm:

- Chu kỳ hằng tinh kia rất yên tĩnh. Ta ghét yên tĩnh, ta sinh ra là để hủy diệt tất cả, giết chóc và phá hoại vô tình mới là bằng chứng ta sống trên đời này. Mỗi khi không có chuyện gì để làm, ta đều sẽ cảm thấy... rất buồn chán, sống uổng thời gian.

Nguyệt Yêu ngồi bên cạnh Thiên Nhất thật sự không nhìn nổi nữa, đưa tay tháo mặt nạ của hắn xuống:

- Đây không phải là Cybertron, ngươi cũng không phải là Sixshot. (trong Transformers)

Lúc này bọn họ đang ngồi trong phòng hội nghị của tàu ngầm, chờ đợi các thành viên khác của Nghịch Thập Tự tới đông đủ.

Gambling Snake, Speighton, Kế Toán, Bác Sĩ Quái Dị, Phong Tiển và Dark Water đều đã an vị bên cạnh bàn hội nghị, những người này xem như khá đúng giờ. Còn những người biết rõ thời gian nhưng vẫn đến muộn, chưa chắc là vì bận, có mấy người chỉ đơn giản là không muốn chờ người khác, cho nên đã tạo thành thói quen để người khác chờ mình.

- Có thể giải thích một chút về lai lịch của cái mặt nạ kia không? Không phải là Nguyên Soái làm cho ngươi chơi đấy chứ?

Kế Toán nhàn rỗi tùy ý hỏi một câu.

- Đương nhiên là đến từ các đồng minh Decepticons của ta...

Thiên Nhất nghiêm trang bắt đầu tán dóc.

Nguyệt Yêu trực tiếp ngắt lời:

- Ta mua cho hắn.

Phong Tiển hỏi:

- Tại sao lại mua cái này?

- Quà giáng sinh.

Nguyệt Yêu trả lời.

Nghe vậy, sắc mặt của những người tại bàn đều hơi biến đổi.

- Đừng nghĩ là do ta muốn tặng.

Nguyệt Yêu biết bọn họ hiểu lầm, cho nên giải thích:

- Ta chỉ là đánh cuộc thua mà thôi, vốn ta định tặng cho cả tàu mỗi người một cái để giấu giếm, nhưng sau đó lại nghĩ làm như vậy có thể sẽ giấu đầu hở đuôi.

- Cô bây giờ càng ngày càng đen tối rồi.

Thiên Nhất nói.

Nàng hừ lạnh một tiếng:

- Ngươi bớt nói nhảm đi, có phải muốn ta giải thích là mẹ nuôi tặng quà cho con nuôi không?

- Ha ha... bỏ đi, chuyện chúng ta đã nói là bí mật, ta sẽ không tiếp tục chủ đề này nữa.

Thiên Nhất cười nói.

Thực ra trọng điểm của chuyện này không nằm ở mặt nạ, Nguyệt Yêu giải thích chỉ là muốn mọi người tin rằng lễ vật mới là thứ Thiên Nhất muốn, mà bọn họ cũng thật sự nghĩ như vậy. Trên thực tế ngày đó tặng cái gì cũng không quan trọng, mấu chốt là nàng phải hóa trang thành bà già Noel mặc váy ngắn, đây mới là nội dung đánh cuộc. Sau lần đó, rất nhiều năm sau nàng cũng không đánh cuộc với Thiên Nhất nữa.

Chờ khoảng mười phút, Cố Vấn, Blood Owl, God Key, Nguyên Soái, Diêm Không lục tục đi vào phòng hội nghị. Thuật Sĩ, Tả Đạo, Gunsmith và Ngụy Tỉnh là những người đến cuối cùng.

- Được rồi, nếu mọi người đã tới đông đủ...

Giọng nói của Thiên Nhất rất ung dung, vẻ mặt vẫn ủ rũ như mọi ngày, gây cho người ta cảm giác đây chỉ là một hội nghị thông thường đơn giản, nhằm sắp xếp lại công việc của mọi người sau khi Blood Owl sau khi sống dậy:

- Ta sẽ đi thẳng vào vấn đề, hành động tiếp theo của tổ chức... người tham dự rất có thể sẽ một đi không trở lại. Nếu có người muốn rời khỏi tổ chức, xin hãy đề xuất trước khi hội nghị hôm nay kết thúc, ta sẽ phê chuẩn toàn bộ.

- Này này này này này...

Tả Đạo liên tục nói năm chữ “này”, liếc nhìn Thiên Nhất nói:

- Đây lại là một lần kiểm tra đúng không?

Trên mặt hắn viết đầy hoài nghi:

- Ngươi dùng trăm phương ngàn kế khiến người trong phòng này leo lên thuyền giặc, bây giờ lại bảo chúng ta chỉ cần nói một câu là có thể rời đi?

- Ừ...

Thiên Nhất giả vờ như đang suy nghĩ, sau đó nói một câu:

- Đúng vậy.

- Ha!

Tả Đạo cười nói:

- Ai tin?

Hiển nhiên cũng có không ít người trong phòng không tin, Speighton hỏi:

- Ta rất hiếu kỳ, nếu như mọi người chúng ta đều rời khỏi, ngươi sẽ làm thế nào?

- Ngoại trừ Blood Owl và God Key, ta sẽ không giữ lại những người khác.

Thiên Nhất ngồi thẳng người nói:

- Đương nhiên, ta biết hai người bọn họ và Dark Water sẽ không rời đi.

- Nói cách khác, những người còn lại chúng ta đã hết giá trị lợi dụng rồi đúng không?

Nguyệt Yêu vẫn dám nói ra những lời khó nghe.

- Vậy cũng không phải.

Thiên Nhất trả lời:

- Nếu không ai rời khỏi dĩ nhiên là tốt nhất. Nhưng thế cuộc trước mắt đã không giống như lúc tổ chức mới thành lập. Sứ mạng của Nghịch Thập Tự đã gần đến hồi cuối, mà trong giai đoạn cuối cùng tiếp theo, hi sinh có lẽ là chuyện không thể tránh khỏi. Giống như lúc ban đầu ta đã nói với chư vị, mặc dù các ngươi gọi ta là ông chủ, nhưng ta cũng không phải là một lãnh tụ, Nghịch Thập Tự cũng không phải là một tổ chức có quan hệ trên dưới, các ngươi chỉ là người cộng sự hợp tác với ta.

- Cho đến giờ ta và các vị đều hợp tác rất vui vẻ, vì vậy lúc này ta để cho các ngươi lựa chọn, đi hay ở lại.

Nói đến đây Thiên Nhất quay mặt sang Tả Đạo:

- Tả Đạo, ngươi nói trước được không?

- Ta không tỏ thái độ.

Tả Đạo sẽ không làm người dẫn đầu, ngươi không thể khiến hắn ngừng hoài nghi đây là một âm mưu:

- Hơn nữa ta không tỏ thái độ, không có nghĩa là ta đang suy nghĩ gì đó.

- Ha ha...

Thiên Nhất cười nói:

- Những người khác thì sao?

Lúc này Cố Vấn lên tiếng:

- Nói thật, các người không cần hoài nghi hắn.

Hắn giải thích với mọi người:

- Chuyện mà Nghịch Thập Tự cần làm trong giai đoạn kế tiếp, tối thiểu chỉ cần dựa vào ba người Thiên Nhất, Blood Owl và God Key là có thể làm được. Hơn nữa những chuyện đó có thể không nằm trong phạm vi lý giải của các người, thậm chí còn xung đột với ân oán cá nhân của một số người ở đây.

- Ngươi muốn nói... chúng ta có khả năng sẽ đứng về phía đế quốc?

Nguyên Soái hỏi, Diêm Không cũng đưa mắt nhìn Cố Vấn.

- Đế quốc, từ một ý nghĩa nào đó thì đã diệt vong rồi.

Cố Vấn trả lời.

- Nhưng sao ta lại cảm thấy chiến tranh còn lâu mới kết thúc?

Nguyên Soái hỏi.

Cố Vấn suy nghĩ một chút, nói:

- Không, rất nhanh sẽ kết thúc. Cho dù không tính sáu quân loạn chiến trước kia, chỉ dùng Liên Minh Rực Lửa hợp binh xuất quân làm cột mốc, chiến tranh phản kháng cũng đã đánh khoảng một năm rồi, hơn nữa bây giờ vẫn đang đánh. Đừng quên chiến tranh thế giới thứ hai từ đầu đến cuối đã đánh sáu năm, chiến tranh thế giới thứ nhất thì là bốn năm. Với trình độ khoa học kỹ thuật khi đó, nhịp độ của nó không thể đánh đồng với hôm nay, không cần nói đến kết cấu thế giới lúc đó còn phức tạp hơn thời đại của chúng ta rất nhiều.

- Còn nữa, những thay đổi do cuộc chiến này gây nên, có rất nhiều thứ đã mang tínhh vĩnh cửu. Đế quốc không thể một lần nữa gom cả tinh cầu vào lãnh thổ của mình. Bởi vì mọi người đã tận mắt chứng kiến sự phản kháng và thay đổi, bọn họ đã thắp lên hi vọng trong thời đại tuyệt vọng, cho dù “tương lai” biến thành như thế nào, bọn họ cũng sẽ không nhặt lại “quá khứ”.

- Trước giờ mục đích của Nghịch Thập Tự không phải là tiêu diệt đế quốc này, sau đó nâng đỡ một đế quốc mới, hoặc là thay thế nó.

- Chúng ta là người thúc đẩy sau lưng thời đại, tăng nhanh bước chân cải cách, dẫn dắt hướng đi của chiến tranh.

- Tương lai không lâu nữa, Krause Wittstock sẽ trở thành hoàng đế thứ sáu của đế quốc. Hắn là một người thông minh, hắn biết có một số chuyện không thể vãn hồi được. Thiên hạ hợp lâu tất phân, phân lâu tất hợp, chiến tranh giống như adrenalin, xoa dịu những mâu thuẫn tích lũy đã lâu, dùng phương thức trực tiếp nhất phá vỡ trật tự. Nhưng mọi người không thể chịu đựng chiến tranh vô tận, bọn họ sẽ nhanh chóng hoài niệm tư vị của hòa bình. Quá nhiều hi sinh và gian khổ có thể khiến cho người có niếm tin kiên định cũng phải sinh ra chất vấn, huống hồ là thời đại lợi ích trên hết như hôm nay.

- Sau khi thế lực nhanh chóng khuếch trương, bước chân của các tổ chức phản kháng lớn rõ ràng đã chậm lại, đây là điềm báo ngồi xuống đàm phán. Sớm muộn gì đế quốc cũng sẽ đưa ra thỏa hiệp, đây chỉ là vấn đề thời gian, hơn nữa ngày đó sẽ không quá xa. Chỉ cần tân hoàng đế ra lệnh, đưa những kẻ cần bị xét xử ra trừng trị, xoa dịu sự phẫn nộ gần đến cực hạn của dân chúng, chiến tranh xem như đã kết thúc rồi.

- Sau đó nếu những tổ chức phản kháng kia muốn công thành chiếm đất, cũng không thể tiếp tục giơ cao cờ hiệu “phản kháng” nữa, bọn họ phải nghĩ ra lý do mới để đi giành địa bàn với người khác. Mà như vậy tính chất của chiến tranh sẽ thay đổi, ai làm người dẫn đầu thì sẽ bị người khác nắm đằng chuôi, đến lúc đó có thể sẽ bị vây công.

- Nói cách khác, một khi tân hoàng đế lên đài, hạ quyết tâm thừa nhận thất bại của đế quốc, như vậy sẽ có thể lập tức ngừng cục diện chư hầu cát cứ này, các thế lực sẽ tiến vào giai đoạn giằng co không thời hạn. Theo ta suy đoán, từ mười đến hai mươi tháng tiếp theo, các tổ chức sẽ tự động thay đổi tính chất của mình, trở thành quốc gia, Địa Cầu sẽ một lần nữa tiến vào thời kỳ nhiều nước cùng tồn tại.

- Cho nên... cứ kết thúc như thế?

Nguyên Soái nói, hắn nhìn về phía Thiên Nhất:

- Vậy tiếp theo Nghịch Thập Tự sẽ làm thế nào? Ngươi còn có chuyện gì muốn làm?

- Xử lý những nhân tố không ổn định kia.

Thiên Nhất nói:

- Đưa những kẻ đi ngược dòng thời đại về Tây Thiên.

- Ngươi muốn nói đến Cesare Barmond?

Strange đã nhìn thấu ý đồ của hắn, bèn hỏi thẳng.

- Đúng vậy, cho nên ta đã dùng một dương mưu rất đơn giản, khiến hắn vào lúc này có hành động như ta mong muốn.

Thiên Nhất nói:

- Đi đến “Cửa Thần”.

- Ừm... trước tiên không nói đến “Cửa Thần” kia là cái gì.

Tả Đạo hỏi:

- Giết chết tên đó có lợi gì với chúng ta sao?

- Không có.

Thiên Nhất nói:

- Cho nên ta mới nói, các ngươi có thể rời khỏi rồi.

Nguyệt Yêu biết bí mật của Thiên Nhất, nghe Cố Vấn phân tích hướng đi của chiến tranh, nàng rất nhanh đã hiểu ý của Thiên Nhất, liền nói tiếp:

- Ngươi không hiểu.

Nàng dừng một chút, nhìn người dẫn dắt bên cạnh:

- Thiên Nhất vốn không quan tâm đến dân chúng trên đời này, không quan tâm đến sinh mệnh của bọn họ, không quan tâm đến cảm nhận của bọn họ. Trong mắt hắn thì một phần lớn loài người đều là ngu muội, không thể cứu vãn, hơn nữa toàn bộ đều có tội. Điều hắn quan tâm là thời đại kế tiếp nhất định phải đến đúng hạn.

- Sự tồn tại của Cesare Barmond chính là nhân tố không ổn định, hắn có thể sẽ thu nạp thiên hạ giống như hoàng đế đời đầu của đế quốc. Nếu chuyện đó xảy ra, vậy chẳng khác nào thời đại này không thay đổi, chỉ đổi một người thống trị khác mà thôi, trên bản chất Địa Cầu vẫn có một hoàng đế, một quốc gia, lâm vào tuần hoàn như cũ.

Lúc này Gambling Snake bỗng lên tiếng, sắc mặt của hắn vẫn lãnh khốc như trước, nhưng cách dùng từ lại nói lên hắn hơi kích động:

- Ngươi cho rằng mình cao hơn loài người?

Hắn nhìn Thiên Nhất, trong mắt đầy vẻ nghi hoặc:

- Ngươi cảm thấy mình có quyền quyết định tương lai của loài người?