Phiến Tội

Quyển 13 - Chương 2: Đường về (thượng)



Mặt trời chói chang trên không, Blood Owl mặc áo thun ngắn tay và quần lính lòe loẹt, đi dọc theo một con đường trong sa mạc.

Mồ hôi đã thấm ướt quần áo của hắn, hắn cởi áo thun xuống, vắt một ít mồ hôi, tiếp đó treo ở sau cổ giống như khăn lông.

Cũng không biết đã đi bao lâu, phương hướng của mặt trời dường như không thay đổi, trong thế giới đen trắng cái bóng của Blood Owl vẫn luôn dừng lại dưới chân mình.

Đột nhiên từ phía sau vang lên tiếng xe chạy.

Blood Owl thật sự không trông chờ trong chuyến hành trình này có thể quá giang xe được, trên thực tế hắn cũng không biết mình muốn đi đâu. Có điều ngồi trên xe vẫn thoải mái hơn đi bộ một chút, hơn nữa cũng nhanh hơn, cho nên hắn tạm thời dừng bước, đưa một tay ra, dùng ngón cái ra dấu muốn đi nhờ xe.

Bất ngờ, xe dừng lại.

Đây là một chiếc xe hatchback gia dụng, không gian phía sau rất rộng rãi, cả xe có thể chứa năm sáu người.

Trên ghế lái là một người đàn ông trung niên, bên cạnh chắc là vợ của ông ta, trong xe chỉ có hai người bọn họ. Hai người này nhìn qua chỉ là dân chúng bình thường, không giống như nhân vật lớn gì.

- Này, anh bạn, muốn quá giang phải không?

- Nếu không phiền, có thể đưa tôi đến thành trấn kế tiếp không? Trạm xăng dầu cũng được.

- Không vấn đề, lên đây đi.

Người đàn ông nói:

- Tôi tên là Edward, đây là vợ tôi Nancy.

- Xin chào.

Vợ của ông ta chào hỏi Blood Owl.

- Các người có thể gọi tôi là Chev.

Blood Owl đáp lại một câu, sau đó mở cửa xe, ngồi ở vị trí phía sau.

Xe tiếp tục chạy. Lúc này có hai chuyện quấy nhiễu Blood Owl. Thứ nhất là hắn không hề cảm nhận được một chút tội ác nào, theo hắn phán đoán hoặc là năng lực của mình mất tác dụng, hoặc hai người trước mắt này đều là thánh nhân. Thứ hai, hắn rất khó hiểu vì sao hai lữ khách này lại để mình lên xe? Nếu như nhìn thấy một cô gái ở ven đường, hoặc là một anh bạn trẻ ăn mặc như mọt sách, có lẽ mọi người sẽ dừng lại. Nhưng hắn... một người ở trần giống như vận động viên thể hình từ trên lịch treo tường nhảy xuống, tóc ngắn, ánh mắt hung ác, hình dáng gây cho người ta cảm giác vừa nhảy lên xe sẽ lập tức tạo ra một vụ án giết người. Hai người này điên rồi sao?

- Này anh Chev, sao anh lại một mình ở trong sa mạc?

Edward hỏi:

- Xe bị hỏng? Đi bộ thám hiểm?

- Thuyền nhỏ của tôi mắc cạn.

Blood Owl trả lời, điều hòa trong xe khiến hắn trở nên mát mẻ, cho nên hắn lại mặc áo thun vào.

- Ha ha ha, anh thật là hài hước, Chev.

Edward cười cởi mở.

Blood Owl ngồi ở phía sau, nhìn bóng lưng của đôi vợ chồng này, hắn luôn cảm thấy giống như đã từng quen biết. Trong ký ức hai gương mặt mơ hồ dần dần hiện ra, trở nên rõ ràng...

Màu sắc của mái tóc, màu sắc của mắt, khẩu âm, giọng điệu lúc nói chuyện, những động tác nhỏ trong lúc vô ý biểu lộ ra, thậm chí là tiếng cười, những thứ này đều đang ngủ sâu trong ký ức của Blood Owl, tuy đã xa cách nhiều năm nhưng cũng không khó để nhớ lại.

- Edward.

Blood Owl đột nhiên nói.

- Cái gì?

- Có thể hỏi một chút không, ông họ gì?

- Gillies, sao vậy?

Edward trả lời.

- À, thì ra là vậy, ông Gillies và vợ.

Blood Owl cười lạnh:

- Nếu như ta nhớ không lầm, các người hẳn là đã chết, lúc ta tám tuổi thì đã chết rồi. Ta đã chôn các người ở sân sau, có nhớ không? Cha, mẹ.

Edward và người vợ Nancy của ông ta đột nhiên im lặng, hai người không cử động, nhìn từ góc độ của Blood Owl thì da của bọn họ đang thối rữa.

Mấy giây sau hai người đã nhanh chóng hóa thành tro tàn, rải rác trên ghế ngồi, ngay cả quần áo cũng mục nát.

Xe đã mất khống chế, nhưng Blood Owl vẫn rất bình tĩnh, hắn vươn người tới ổn định tay lái, kéo thắng tay.

Lúc này xe đã chạy ra khỏi đường cái, nhưng chung quanh chỉ có sa mạc, ngoại trừ cột điện và vài tảng đá lớn thì không có chướng ngại vật nào có thể dẫn đến tai nạn. Vì vậy Blood Owl dừng xe nhìn có vẻ kinh tâm động phách, nhưng lại không gặp nguy hiểm.

Hắn trở lại chỗ ngồi phía sau, thở ra một hơi, sau đó đẩy cửa xe, từ bên ngoài đi vòng qua bên cạnh ghế lái, mở cửa xe ở đó ra. Lúc này trên ghế ngồi phía trước đã không còn gì cả, không có tro tàn, cũng không có quần áo mục nát, giống như sau khi ánh mắt Blood Owl dời đi, những thứ ở đó đã biến mất, hoặc là nơi đó vốn không tồn tại thứ gì.

Blood Owl hừ lạnh một tiếng, tự mình ngồi vào ghế lái, đóng cửa xe, vặn chìa khóa, một lần nữa nổ máy.

- Gia đình khiến ngươi nhớ lại thứ gì sao?

Một Blood Owl khác không hề báo trước xuất hiện ở ghế sau, ngay ở vị trí của Blood Owl lúc trước.

Blood Owl là người không thể bị hù dọa, hắn liếc nhìn kính chiếu hậu, cũng không quay đầu lại nói:

- Nhớ tới lúc nhỏ lần đầu tiếp xúc với giải phẫu thân thể.

Hắn lại cười:

- Khi đó cái gì cũng rất mới mẻ, tuổi thơ vui vẻ không phải sao?

Giọng điệu của một Blood Owl khác rất bình tĩnh:

- Cha mẹ là người đưa ngươi tới trên đời, bọn họ sẽ tiếp nhận ngươi vô điều kiện, chăm sóc vô điều kiện, đưa ngươi đi đoạn đường đầu tiên trong cuộc sống.

- Ta chỉ là sản phẩm sau một lần phóng túng của hai người trẻ tuổi, sau khi cưới bọn họ cũng đều ngoại tình, cha còn từng giấu mẹ đi thực hiện xét nghiệm con ruột. Bởi vì sự tồn tại của ta, bọn họ mới buộc phải kết hợp, buộc phải lựa chọn cuộc sống gia đình.

Lời nói của Blood Owl hoàn toàn phủ định một bản thân khác:

- Đoạn đường đầu tiên trong cuộc sống của ta, cũng tức là trước năm tuổi vẫn luôn bị năng lực ảnh hưởng. Nhưng khi đó khả năng nhận thức của ta không đủ để phán đoán tất cả những gì xảy ra trên người mình, giống như người trời sinh câm điếc rất khó hiểu được thế giới ồn ào. Thế là ta biểu hiện hơi kỳ lạ, có một dạo bọn họ còn cho rằng ta mắc chứng tự kỷ bẩm sinh, cũng hoài nghi ta là hóa thân của ma quỷ. Có mấy lần bọn họ định ném ta xuống đường, thậm chí là “bất ngờ sẩy tay” đẩy xe nôi xuống cầu vượt.

- Cho nên ngươi hận bọn họ?

Một Blood Owl khác hỏi.

- Ha ha...

Blood Owl quay đầu lại:

- Chúng ta là người không có thù hận, nhớ không? Chúng ta chỉ có thể lĩnh hội cảm xúc tiêu cực từ người khác.

Hắn đạp ga, một lần nữa chạy về đường cái. Bản thân trong kính chiếu hậu cũng theo đó biến mất, giống như chưa từng xuất hiện, khiến hắn không nhịn được hoài nghi vừa rồi có phải mình đang lẩm bẩm hay không. Nhưng suy nghĩ từ một góc độ khác, cho dù bản thân kia có xuất hiện hay không, hắn cũng xem như là đang lẩm bẩm.

......

Sa mạc màu trắng, bầu trời cũng vậy, nhưng trong thế giới giống như phác họa này ít nhất còn có bóng râm và tối tăm để phân chia sa mạc và bầu trời.

Blood Owl vẫn lái xe chạy về phía trước, thời gian trôi qua, bầu trời từ trắng chuyển thành xám, dần dần biến thành đêm tối, trên trời lại xuất hiện trăng và sao màu trắng.

Cho đến khi cạn xăng, Blood Owl vẫn không nhìn thấy trạm xăng dầu nào. Hắn giống như đang chơi trò “Desert Bus”, một trò chơi tệ hại trong lịch sử của Sega, điểm khác biệt là hình ảnh trước mắt hắn là 3D hơn nữa còn đen trắng.

Lúc bước xuống khỏi xe, Blood Owl phát hiện một gói thuốc lá trong hòm chứa đồ bên cạnh tay lái. Sau khi xuống xe hắn đốt cho mình một điếu, nhả ra vòng khói, đi về phía trước.

Hắn cảm thấy trong thế giới này không cần thức ăn, nguồn nước, ngủ hoặc đi vệ sinh gì đó. Nếu là giấc mộng thì không nên có những chuyện phiền phức đó. Đương nhiên nói đến nằm mơ, nếu như ngươi có vấn đề về tuyến tiền liệt, hoặc là vẫn chưa tới tám tuổi, tốt nhất vẫn nên để ý khăn trải giường của ngươi.

Trong thế giới màu đen, nương theo ánh trăng đi về phía trước, hắn lại phát hiện một cây cầu trong sa mạc, còn là loại cầu vượt xây trong thành phố. Nhưng đây không phải cầu nối hoàn chỉnh, chỉ là một đoạn trong đó, nhìn từ xa chỉ thấy hai tảng xi măng lớn dựng thẳng, phía trên nối bằng một đoạn đường xi măng.

Blood Owl đi đến dưới cầu, nơi này có một mảng bóng râm, ban ngày đứng ở chỗ này hẳn là có thể tránh nắng, nhưng buổi tối thì không quan trọng nữa. Hắn đi đến phía dưới cầu, kết quả lại phát hiện hai thùng xăng ở đó, đáng tiếc bên trong đều trống rỗng. Bên cạnh còn có rất nhiều rác vứt lung tung, chẳng hạn như ống bơm, linh kiện xe đạp, quần áo rách nát, đồ hộp rỗng, thùng các tông... Nơi này giống như chỗ ở tạm bợ của một kẻ lang thang, chỉ là không có kẻ lang thang nào.

- Chậc... kết quả chỉ có một đống rác rưởi.

Hắn vứt đầu thuốc lá, đang chuẩn bị rời đi, lúc này khóe mắt lại liếc thấy thứ gì.

Trong một đống đá lộn xộn, có một chiếc hộp màu sắc tương phản với vật thể chung quanh, nơi miệng hộp lộ ra góc của một tấm hình.

Blood Owl đá văng đống đá, cúi người nhặt chiếc hộp lên, rút tấm hình kia ra.

Trong hình là chính hắn, Blood Owl mười ba tuổi, đang đứng trên bục lãnh thưởng, còn là vị trí đứng đầu. Hắn mặc đồng phục học sinh trung học, trên cổ đeo một chiếc huy chương vàng, nhưng vẻ mặt của hắn cũng không có sự vui mừng hay đắc ý của người thắng cuộc, chỉ có sự thản nhiên và nghiêm túc.

- Còn nhớ chiếc huy chương vàng kia không?

Một Blood Owl khác lại xuất hiện:

- Chúng ta đã ném nó đi đâu rồi nhỉ?

- Trước mộ của bạn học đúng không.

Blood Owl trả lời.

Các vị khán giả, đọc tới đây có lẽ ngươi cho rằng tiếp theo sẽ có một trường đoạn cảm động, nếu nghĩ như vậy thì ngươi quá ngây thơ rồi, xin hãy tự trọng...

- Tại sao ngươi rõ ràng đã thắng, lại còn muốn giết chết thằng nhóc đứng thứ hai kia?

Một Blood Owl khác hỏi.

- Trong lòng hắn đã sinh ra đố kị và oán hận.

Blood Owl nói:

- Đây là một sự uy hiếp, ta cũng không muốn lúc hắn lẻn vào nhà ta giở trò gì đó, trong lúc vô tình phát hiện bí mật của phòng thí nghiệm thi thể, sau đó báo cảnh sát.

- Hắn chỉ là một đứa trẻ, chẳng lẽ ngươi mong đợi hắn sẽ biến sự tịch mịch khi thất bại thành năng lượng để động viên mình? Đó là sự rèn luyện của vận động viên chuyên nghiệp, chứ không phải yêu cầu với trẻ em. Hơn nữa tình huống mà ngươi nói chỉ là một giả thuyết mà thôi.

- Cho nên ta mới giết hắn chứ không giết vận động viên chuyên nghiệp, xóa bỏ khả năng giả thuyết kia trở thành hiện thực.

Blood Owl khinh thường nói:

- Hơn nữa ta còn dùng đồ vật mà hắn thích nhất để tế lễ cho hắn, ta nghĩ hắn có thể nhắm mắt rồi.

- Ngươi đã thắng được một đồ vật chẳng khác gì rác rưởi với ngươi, còn hắn lại vì một chút tội ác trong lòng mà mất mạng.

Một Blood Owl khác nói:

- Nhưng liệu có phải khi đó ngươi đang cần gấp đối tượng thí nghiệm, cho nên đã tạo ra lý do này?

- Hừ... ngươi chính là ta, vậy ngươi nói xem có phải hay không?

Blood Owl cười lạnh, vứt tấm hình kia, xoay người rời khỏi nơi này.

Hắn dọc theo đường cái, tiếp tục đi về hướng đường chân trời màu trắng.