Phiến Tội

Quyển 13 - Chương 3: Đường về (trung)



- Sóng não của hắn xuất hiện phản ứng khác thường.

Strange nói:. Truyện Kiếm Hiệp

- Đây có thể là dấu hiệu sắp tỉnh lại.

Gunsmith nhìn số liệu dao động trên máy tính, trả lời:

- Ông là bác sĩ, còn ta chỉ phụ trách dựng lại bộ phận thân thể mà thôi.

Hàm ý của hắn là “ta không hiểu”.

Trong phòng thí nghiệm, ngoại trừ hai người bác sĩ quái dị và Gunsmith, Dark Water cũng ở bên cạnh trợ giúp. Trong Nghịch Thập Tự ngoài Thiên Nhất và Cố Vấn, ba người này có thể nói là hiểu biết về hạt nhân vĩnh hằng nhiều nhất.

Dark Water nói:

- Các người có tin vào sự tồn tại của linh hồn không?

- À... ta từng nghe nói đến học thuyết 35g và 21g.

Gunsmith nói:

- Có điều người trong Nghịch Thập Tự chúng ta phần lớn đều theo chủ nghĩa vô thần, Cố Vấn thì theo thuyết bất khả tri, có tin hay không còn phải xem tâm tình.

- Ta nghĩ Dark Water cũng không phải muốn thảo luận về chủ đề tín ngưỡng.

Strange nói.

Dark Water nhìn bác sĩ một cái, mặc dù trong hốc mắt tên này chỉ có ánh sáng xanh, nhưng vẫn có thể cảm giác được ánh mắt của hắn di động:

- Không sai, ta muốn nói đến cái gọi là linh hồn, nếu như muốn lượng hóa nó, vậy đó chính là vật dẫn của tất cả ký ức và tình cảm con người, từ giai đoạn phôi thai cho đến lúc chết đi. Vật dẫn này không hoàn toàn nằm ở sinh lý, mà là một loại phương diện ý thức.

- Lời này từ trong miệng ngươi nói ra, không cảm thấy hơi ngược đời sao...

Gunsmith nói.

- Không, chính vì Dark Water không có tình cảm, hơn nữa tuyệt đối lý trí và khách quan, mới có thể tiến hành phân tích chuyên sâu với những chuyện tương tự.

Strange nói:

- Ta có thể tưởng tượng, một loại sinh vật không có tình cảm, từ góc độ của một người bàng quan, làm thế nào nhìn nhận vấn đề đã quấy nhiễu loài người rất lâu này.

Dark Water gật đầu, tiếp tục lời nói vừa rồi:

- Ta cho rằng nếu lý luận về linh hồn là chân thực, Blood Owl đã chết một lần, lúc này linh hồn của hắn đang trải qua một con đường tự cứu mình, muốn xây dựng lại liên hệ với thế giới này của chúng ta. Quá trình này cũng chính là thứ mọi người thường nói... cứu rỗi.

Gunsmith đã cười:

- Điều này lại khiến ta nhớ tới... trước kia ta từng xem một cuốn tiểu thuyết nói về cố sự tương tự.

- Nói cách khác, ba hồn bảy phách của hắn phải trở lại thân thể mới sống dậy được.

Tả Đạo đi vào phòng thí nghiệm, vừa lúc nghe được lời nói của Dark Water, liền nói tiếp một câu:

- Hóa ra chỉ là chuyện nhỏ này, đợi bần đạo lập đàn làm phép chiêu hồn cho hắn...

- Ngươi cảm thấy ông chủ sẽ đồng ý để ngươi làm loạn như vậy sao?

Còn chưa chờ Tả Đạo nói xong, Strange đã ngắt lời.

- Ha ha... thực ra ta cũng chỉ tùy tiện nói một chút...

Tả Đạo ngượng ngùng cười nói:

- Sau khi Blood Owl sống lại nếu biết ta đã làm như vậy, e rằng sẽ dùng lý do này để giết ta.

......

Chân trời xa xôi dường như truyền đến tiếng gió gào thét, nhưng Blood Owl cũng không để tâm, hắn men theo đường cái, tiếp tục đi về phía trước trong thế giới màu đen.

Trăng có màu trắng, bóng dáng của hắn cũng là màu trắng, ánh sáng là thứ vô hình trong thế giới này. Tất cả đều là đen và trắng, cho dù có sáng hay không cũng sẽ không ảnh hưởng đến những gì thị giác nhìn thấy.

Phía sau hắn lại vang lên tiếng xe chạy, từ xa đến gần.

Blood Owl quay đầu lại, trông thấy một chiếc xe thể thao mui trần, phía trên có ba người trẻ tuổi đang ngồi. Người lái xe là một cô gái thanh xuân, dáng người nóng bỏng, mặc áo thun trễ ngực và quần short ngắn, đeo kính râm. Hai người trẻ tuổi khác cũng ăn mặc thời thượng, xăm mình và đeo khuyên tai. Lúc này hai người đang thân mật ở ghế sau, giống như không để ý mình đang ngồi trên trên xe hơi chạy tốc độ cao, áo mũ không chỉnh tề quấn vào nhau, chỉ còn thiếu cởi đồ mà thôi.

Lần này Blood Owl không ra hiệu quá giang, chiếc xe thể thao kia đã dừng lại bên cạnh hắn.

- Này, Chev, một mình anh đi đâu vậy?

Người đẹp hấp dẫn trên ghế lái ngẩng đầu lên, hơi đẩy kính râm xuống dưới, ánh mắt như phóng điện nhìn Blood Owl.

Blood Owl cũng không mở cửa xe, chống một tay nhảy vào trong xe, ngồi bên cạnh người đẹp kia:

- Lái xe đi, Lâm Ân.

Lâm Ân lại đeo kính râm vào, khóe miệng khẽ cười:

- Tôi cũng không biết con mọt sách của chúng ta lại có một mặt như vậy.

Blood Owl không trả lời, chỉ nhìn về phía trước.

Lâm Ân đạp ga, xe hơi phóng như bão táp, nàng vẫn giống như đang tán gẫu với Blood Owl:

- Tôi vẫn luôn chú ý đến anh, Chev, anh không giống với những bạn học khác, anh có sự trưởng thành mà học sinh cao trung không có.

Những lời này Blood Owl đã từng nghe, cho nên khi Lâm Ân thuật lại, đoạn ký ức kia cũng dần dần hiện rõ.

- Những nam sinh kia cảm thấy xăm chữ Hán lên cổ và cánh tay thì rất ngầu, hoặc là để kiểu tóc kỳ quặc, giữ râu, đeo khuyên tai, khuyên mũi.

Lâm Ân nói tiếp:

- Nếu có người tỏ vẻ phản cảm với hành vi của bọn họ, bọn họ sẽ nói: “Hà! Ta trời sinh đã nổi loạn như vậy, nếu ngươi có ý kiến với chí hướng của ta, sao không cút đi”. Ha ha...

Nàng rất thích cười, gây cho người ta một cảm giác rất hoạt bát:

- Nhưng theo tôi thấy, những tên đó chẳng là gì cả. Giống như người theo chủ nghĩa chủng tộc, ngoại trừ màu da và dân tộc của mình, bọn họ cũng không thể tìm được cảm giác ưu việt từ những thứ khác. Còn đám nam sinh gọi là “nổi loạn” kia, chỉ có thể dùng hình thức bên ngoài để che giấu sự nghèo nàn bên trong của mình, thực ra bọn họ lại rất quan tâm đến cách nhìn của người khác.

- Nhưng anh thì không giống, Chev. Những nam sinh khác đều nói anh bảo thủ cố chấp, giữ nguyên nếp cũ. Bọn họ cho rằng mình rất nổi loạn? Quên đi. Một người ngâm mình hai mươi giờ trong thư viện giống như anh, đó mới là kẻ điên thật sự không quan tâm đến cách nhìn của người khác, vậy mới là nổi loạn.

Khi Lâm Ân nói xong những lời này, Blood Owl cũng đã nhớ lại, đây có thể xem là lời tỏ tình đầu tiên mà hắn nghe được. Chỗ này phải nói rõ hai điểm, thứ nhất là lời này nghe có vẻ không giống như tỏ tình, chỉ là lấy lòng. Nhưng mọi người đều biết, trong cao trung nếu như đại mỹ nữ được 90% nam sinh thầm yêu chủ động tới bắt chuyện và lấy lòng ngươi, vậy âm mưu trong lòng nàng đã rất rõ ràng rồi. Điểm thứ hai là lúc Blood Owl mười bảy tuổi vẫn để kiểu tóc bình thường, còn đeo một cặp mắt kiếng giống như người văn nhã, suốt ngày ôm sách ngồi ở trong góc thư viện, ngay cả ăn mặc cũng cố gắng che giấu bắp thịt rắn chắc của mình. Nhưng những điều này vẫn không thể che giấu gương mặt cương nghị và ánh mắt thâm thúy như ngôi sao phim hành động của hắn. Năm đó nếu như Blood Owl gia nhập đội bóng bầu dục, có thể đã thành lão đại ở cao trung rồi. Có điều theo tuổi tác tăng lên, Blood Owl dần dần ý thức được tầm quan trọng của việc khiêm tốn, cho nên mới lựa chọn duy trì hình tượng mọt sách. Vì vậy đừng tưởng rằng hắn được con gái tỏ tình là chuyện lạ, trước giờ tên này luôn là một món hàng hot.

- Tại sao anh không nói chuyện? Chev.

Lâm Ân nói.

- Có lẽ hắn vừa mới phê thuốc, ha ha ha! Ô...

Nam sinh ở ghế sau kêu lớn, sau đó lại hôn hít với nữ sinh bên cạnh hắn.

- Ta nhớ... hắn là em trai của cô.

Blood Owl nói với Lâm Ân.

- Hôm nay anh làm sao vậy? Chev, xảy ra chuyện gì sao?

Lâm Ân thu lại nụ cười, ân cần hỏi.

- Ta đã giết hắn.

Blood Owl trả lời.

- Anh nói gì?

Lâm Ân kinh ngạc há hốc mồm.

Lúc này Blood Owl quay đầu lại. Hai người trẻ tuổi vừa rồi còn vui vẻ trên ghế sau, trong một giây đã biến thành hai thi thể lạnh giá.

Cảnh vật đen trắng thoáng qua trước mắt Blood Owl giống như những đoạn phim, hắn nhìn thi thể cô gái nói:

- Xương cổ tay rạn nứt, chắc là do mấy thứ đồ cùn như gậy sắt hoặc gậy gỗ tạo thành.

Giọng điệu kể chuyện của hắn giống như một bác sĩ hay thám tử. Lúc này hình ảnh trước mắt hắn là một con hẻm nhỏ, hai bên đều là tường gạch, phía sau một cánh cửa bằng dây thép có vài thùng rác chất đống. Một nữ nhân mặc mặc váy dài quay lưng về phía mình, một nam nhân khác thì dùng gậy sắt đánh vào nàng.

- Đó là... vũ hội tốt nghiệp.

Lúc Blood Owl nói câu này, trước mắt hắn xuất hiện một không gian đen kịt trống trải, ánh đèn hình trụ màu trắng từ đỉnh đầu chiếu xuống. Nơi ánh đèn tập trung, Chev Gillies thời còn trẻ đang mặc áo đuôi tôm, thắt nơ, còn Lâm Ân mặc dạ phục hở lưng đang tựa sát vào ngực hắn, nhảy điệu waltz.

- Chúng ta đang khiêu vũ, còn em trai cô đang giết người.

Ánh mắt của Blood Owl lại trở về thi thể cô gái ở ghế sau:

- Xương quai xanh trật khớp, có lẽ là do va chạm với mặt đất. Cổ có máu bầm, chứng minh cổ đã bị người khác dùng tay bóp mạnh... Cô ta đã vùng vẫy nhưng hiển nhiên không thành công lắm.

- Máu tươi đông lại trong miệng, cô ta biết mình đã sắp chết, chết trong con hẻm nhỏ bẩn thỉu kia. Cánh tay và khuỷu tay đầy vết trầy xước, nói lên cô ta đã vùng vẫy rất kịch liệt, ta thậm chí có thể tưởng tượng được tiếng thét đứt hơi của cô ta...

- Chev... anh...

Lâm Ân dừng xe lại, cũng không biết ánh mắt của nàng dưới kính râm nhìn Blood Owl như thế nào.

- Những thứ này chỉ là mảnh vụn ký ức của ta.

Blood Owl nói:

- Ta biết được kỹ càng như vậy, là vì cuối cùng ta đã phát hiện thi thể, hơn nữa còn giải phẫu cô ta.

Hắn lại nhìn Lâm Ân bên cạnh:

- Em trai của cô sau khi dùng thuốc ảo giác quá liều, bất ngờ phát hiện bạn gái phản bội hắn, thế là xung động gây nên mưu sát. Thi thể không còn cử động khiến hắn khôi phục một chút lý trí, hắn giấu thi thể trong đống rác, sau đó chạy về nhà.

Hắn dừng một chút rồi nói:

- Ta còn nhớ rõ, khi đó cô đang đứng trước cửa nhà mình hôn tạm biệt ta, em trai của cô giống kẻ điên kinh hoảng chạy tới trước mặt chúng ta. Hắn rất sợ hãi, sự sợ hãi khiến hắn gần như phát điên, hắn đã nói ra chuyện mình vừa làm. Sau đó... khi cô khuyên hắn tự thú, hắn đã nổi điên, đánh vỡ cửa sổ bằng kính bên cạnh, lao về phía cô.

Blood Owl cười lạnh:

- Ta đã giết chết hắn ngay trước mặt cô, dễ dàng như xé một bịch khoai tây chiên vậy. Mà khi đó cô sợ ngất đi, về sau mỗi tuần đều phải đi chữa trị tâm lý, cho đến sau khi cưới vẫn như vậy.

Một cơn gió mát thổi qua, Lâm Ân bên cạnh hắn đã biến mất, giống như cát bụi bay theo gió.

- Tại sao ngươi không giết Lâm Ân?

Tiếng nói chuyện của một Blood Owl khác lại vang lên.