Phiến Tội

Quyển 13 - Chương 21: God Key



Một ngày vào năm bảy tuổi, ta từng bị người khác nhốt vào một cái lồng chứa động vật. Ký ức ngày đó hơi mơ hồ, ta không biết cha mẹ mình ở đâu, có lẽ chính bọn họ đã nhốt ta vào, có lẽ là do đám nhà giàu biến thái thích xem biểu diễn, cũng có thể là một đứa trẻ lớn hơn ta một chút đang đùa nghịch.

Thiên Nhất đã từng hỏi ta có muốn biết chân tướng hay không, ta nói là không muốn. Ta cảm thấy trong đời người nên có một vài thứ thần bí, hoặc là một vài bí mật vĩnh viễn không phá giải được.

Đồng thời ta cũng cảm thấy, nếu đáp án của một chuyện có thể khiến mình không thể tiếp nhận, vậy tốt nhất là đừng hỏi.

Ta và Thiên Nhất trở thành bạn bè đã nhiều năm. Lúc quen biết hắn ta chỉ mười mấy tuổi, còn hắn nhìn giống như hai ba chục tuổi, qua nhiều năm hắn vẫn như vậy.

Có lẽ ta chỉ muốn đào xới bí mật của kẻ thần bí này, mới dần dần xây dựng tình hữu nghị với hắn. Nhưng không thể không thừa nhận, hắn là một người rất khó suy đoán. Ta thậm chí hoài nghi năm đó người ném ta vào lồng chính là hắn, bởi vì những chuyện hắn làm không thể dự đoán được.

Vẫn nói một chút về chiếc lồng kia...

Khóa không hề phức tạp, là loại dùng tay có thể dễ dàng mở ra, còn dùng móng vuốt của động vật thì vĩnh viễn không mở ra được. Một thằng nhóc bảy tuổi sao lại bị loại lồng này nhốt vào? Rất đơn giản, người ném ta vào lồng đã móc một sợi xích vào khóa.

Chiếc lồng bị ném vào một khu rừng rậm hoang vu, ta nhớ mang máng khi đó chung quanh vang lên vài âm thanh không tốt, có lẽ không phải gấu thì là sói.

Ta vươn tay ra khỏi lồng, kéo lồng sắt gian nan di chuyển một đoạn, nhặt một tảng đá khá cứng ra sức đập vào xích sắt. Ta đập rất lâu, một đứa trẻ bảy tuổi không có bao nhiêu sức lực, hơn nữa khi đó ta cũng không biết mình là người siêu năng lực.

Tóm lại cuối cùng ta vẫn trốn ra được, đi trong rừng rậm mấy ngày, không ăn gì cả, sau đó ta nhìn thấy đường cái.

Ta chạy đến mức hai chân xụi lơ, cho đến khi bất tỉnh ở ven đường.

Một ông lão đã phát hiện ra ta. Ta không nhớ được cha mẹ, không nhớ được tên của mình, cũng không có bất kỳ đồ vật nào chứng minh thân phận, chỉ có một bộ quần áo dơ bẩn rất bình thường, thế là ông lão kia đã thu nhận và giúp đỡ ta.

Ông lão là một nhà ảo thuật sa sút, lúc còn trẻ cũng từng nổi danh một thời, nhưng trong một lần biểu diễn quy mô lớn đã xảy ra bất trắc, phần lớn khí quan đều bị tổn thương, tiền chữa bệnh đã gần như hao hết toàn bộ tích góp của ông ta. Cuối cùng ông ta chỉ có thể mang theo biệt danh nhà ảo thuật tồi tệ và thân thể ngắc ngoải kéo dài hơi tàn.

Mấy chục giờ trong lồng đã lưu lại một ám ảnh kỳ quái trong tâm linh nhỏ bé của ta, ta có thể chấp nhận những câu đố không giải được, nhưng lại không thể khoan nhượng những trói buộc không tháo gỡ được.

Cho nên ta yêu cầu ông lão dạy mình các loại kỹ thuật trốn thoát. Vị “đại sư tẩu thoát” trước đây này là một thầy giáo rất ưu tú, cũng rất xứng danh. Nếu ông ta không cố chấp với ảo thuật như vậy, hoàn toàn có thể đổi nghề làm thợ khóa, hoặc là dứt khoát đi làm cố vấn an ninh gì đó, chứ không cần phải lưu lạc bốn phương, diễn xuất ở những nơi nhỏ bé, miễn cưỡng kiếm cơm qua ngày.

Ta là một đứa trẻ rất có thiên phú, sau một năm ta đã học được phương pháp mở các loại khóa tiêu chuẩn. Sau đó ta học nhiều thứ hơn, nắm giữ mười mấy biện pháp, có thể ung dung thoát khỏi đồ trói (bondage suit) ở các cấp bậc. Ngươi có thể treo ngược ta lên, mặc đồ trói vào, quấn xích sắt lên, cộng thêm bảy tám cái khóa khác nhau, tắt đèn trong phòng, sau đó đóng cửa lại. Giả sử không khí trong phòng này chỉ đủ cho người sống năm phút, vậy mười phút sau ngươi trở lại sẽ không nhìn thấy một thi thể treo ngược, mà là một căn phòng trống không, trên đất rải rác đồ trói, xích sắt và khóa...

Lúc ta mười ba tuổi thì ông lão mất, trước đó ta đã học được tất cả kỹ xảo của ông ấy. Thực ra khi đó đã có rất nhiều đoàn xiếc nổi tiếng liên hệ với ta, hi vọng ta trở thành ngôi sao trong đoàn của họ, nhưng ta đều từ chối. Ngươi hỏi tại sao à? Bởi vì ta không muốn ở trong một cái lồng lớn hơn cho người ta thưởng thức.

Theo sư phụ biểu diễn là để trả ân tình của ông ấy, nhưng ông ấy đã chết, ta nên trải qua cuộc sống của mình, trải qua những ngày tháng tốt lành.

Ta rất tự tin, trước mười tám tuổi ta đã là một trong số tên trộm đỉnh cao trên toàn cầu. Ngoại trừ một số nơi rất khó giải quyết, chẳng hạn như cung điện Louvre và Thiên Đô, còn những viện bảo tàng hoặc tiệm châu báu bình thường thì ta đều đi lại tự nhiên.

Cũng trong thời gian đó ta đã quen biết Thiên Nhất, hắn muốn làm giao dịch với ta, mà tiền vốn của hắn là đoạn ký ức mà ta đã mất đi.

Ta không chấp nhận đề nghị của hắn, sau đó ta mới biết lựa chọn của mình sáng suốt như thế nào, bước vào trò chơi của hắn thông thường đều không có kết quả gì tốt.

Nhưng hắn dường như cảm thấy một người không đi truy xét căn nguyên mọi việc, lại rất thích hợp trở thành bạn bè. Đương nhiên cũng có thể hắn chỉ hứng thú với năng lực đặc thù của ta, muốn lợi dụng ta. Ai biết được, dù sao ta cũng chưa từng hỏi.

Thiên Nhất trở thành thầy giáo thứ hai của ta, vừa là thầy vừa là bạn. Hắn đã chỉ bảo ta về phương diện người siêu năng lực, thậm chí đưa ra ý kiến về lĩnh vực chuyên môn của ta. Ta là đại sư trộm cắp và trốn thoát, nhưng về mặt lên kế hoạch thì hắn quả thật vượt xa ta.

Một ngày vài năm sau, liên hệ giữa chúng ta đột nhiên bị cắt đứt, nhoáng một cái đã mười năm trôi qua.

Mười năm này ta đã trưởng thành, không còn trộm cắp vì muốn hưởng thụ vật chất, danh tiếng giả dối hay khiêu chiến độ khó cao. Ta trở thành một tên trộm chính nghĩa, giống như Robin Hood, chuyên trộm của những quý tộc và vương tộc làm giàu bất nhân, cướp của người giàu chia cho người nghèo.

Kết quả rất mỉa mai, tội lỗi do ta trộm cắp nhiều năm như vậy, dường như còn không lớn bằng mấy năm trước khi bị bắt. Tựa như mấy ngày trước ta còn ung dung ngoài vòng pháp luật, không ai hỏi han, có thể công khai đến cửa hàng tiện lợi mua đồ. Mà khi vừa ra tay với đám quý tộc, ta đã biến thành trọng phạm, nếu không cả trang đi đường sẽ bị truy đuổi suốt đêm từ tỉnh này sang tỉnh khác.

Sau đó ta gặp phải vị thất hoàng tử điện hạ kia, hắn đúng là một nhân vật lợi hại. Trước kia ta đã nghe nói đến danh hiệu Trà Tiên, không ngờ có một ngày hắn lại đến truy bắt ta. Kết quả đã chứng minh, dù là mưu trí hay thực lực ta đều không thể bằng hắn.

Sau khi Thiên Nhất cứu ta khỏi đảo Địa Ngục, nói với ta rằng thời gian đã khiến thế giới thay đổi một chút. Cho đến giờ ta đã nhìn thấy thay đổi của thế giới, nhưng mục đích của Thiên Nhất lại khiến ta ngày càng khó hiểu, càng không cần nói đến thân phận của hắn, cùng với tình cảnh mà hắn khiến ta lâm vào lúc này.

......

Sau khi ánh sáng vàng tản đi, trước mặt God Key xuất hiện một hành lang thẳng tắp. Trong mấy giây trước khi nguồn sáng hoàn toàn biến mất, hắn mơ hồ nhìn thấy vách tường hai bên đều là màu lam, trần nhà trên đầu, sàn nhà dưới chân cũng đều là chất liệu màu lam giống như vách tường.

Đi về phía trước trong bóng tối là chuyện rất nguy hiểm, nhưng lúc này God Key không có lựa chọn nào khác. Hắn đưa tay không thấy năm ngón, cũng không mang theo thứ gì để chiếu sáng, chỉ có thể lần mò đi về phía trước.

Hắn sờ một bên vách tường tiến tới, chất liệu kia chạm vào không giống như kim loại, cũng không giống như đá, không biết làm bằng thứ gì. Vừa đi trong đầu God Key vừa suy nghĩ về tình hình trước mắt.

Hô hấp khá thoải mái, không khí ở đây hẳn không có gì đáng ngại, không cảm thấy đang hít vào bụi bặm; cảm ứng năng lượng... không dò xét được có người tồn tại; khứu giác bình thường, nhưng không ngửi được mùi gì đặc biệt; thính lực...

God Key dừng bước, cẩn thận lắng nghe. Thính lực của hắn rất xuất sắc, có thể mở két sắt không cần dùng máy nghe. Nhưng lúc này trừ tiếng hít thở yếu ớt của mình, trong bóng tối không nghe được bất cứ âm thanh gì.

Không biết rõ tình hình chung quanh khiến hành động của hắn rất chậm chạp, nhưng hắn chỉ có thể bất đắc dĩ tiếp tục tiến tới. Vừa rồi còn chiến đấu với người khổng lồ ba mắt bên ngoài khu đổ nát, tại sao mấy giây sau lại đi tới một nơi như thế này?

Trong bóng tối như vậy, bản năng của loài người chắc chắn sẽ khiến nội tâm sản sinh một chút sợ hãi. Nhưng God Key đã sớm khắc phục ảnh hưởng tâm lý do bóng tối mang đến, hắn dĩ nhiên sẽ không sợ thứ gì, càng không mất đi năng lực suy nghĩ bình tĩnh.

Đi về phía trước như vậy rất lâu, God Key phát hiện chẳng biết từ lúc nào vách tường này không còn thẳng tắp nữa, đã xuất hiện độ cong nhất định. Đây là một chuyện rất phiền phức, nếu hành lang có ngã rẽ theo góc vuông thì cũng dễ nhớ, nhưng khi phương hướng thay đổi một cách từ từ như vậy, trong đầu con người rất khó xây dựng nên một bản đồ.

- Chờ đã...

God Key nhớ tới cảnh tượng nhìn thấy trước khi ánh sáng vàng tản đi:

- Hành lang này chẳng lẽ là...

Hắn đi sang bên cạnh vài bước, sờ vào một vách tường khác. Bức tường bên kia hành lang và bước vừa rồi hắn dựa vào hoàn toàn cân bằng, độ cong đều như nhau.

God Key kinh ngạc nói:

- Tên ba mắt kia nhốt ta vào một mê cung?

Có điều hắn lập tức thắp lên hi vọng, bởi vì nếu đây là mê cung nhất định sẽ có lối ra. Dựa theo lẽ thường, phương pháp đơn giản hữu hiệu nhất để đi ra khỏi một mê cung, cũng là cách God Key đã làm từ đầu đến giờ, đó là dọc theo một bên vách tường tiến tới, như vậy sớm muộn gì cũng sẽ tìm được lối ra.

Vấn đề bây giờ là cái mê cung này rốt cuộc lớn đến đâu?

God Key hơi dự cảm xấu về chuyện này. Từ cấu tạo của vách tường, mê cung có ngã rẽ góc vuông không dễ phán đoán lớn đến đâu, bởi vì ngươi không ngừng rẽ ngoặt. Nhưng mê cung hình cong lại có thể suy đoán một chút, đó là độ cong của mặt tường rốt cuộc gần đường thẳng đến đâu.

God Key cảm giác nếu đi tới theo con đường trước mắt, gần như không cảm giác được vách tường nghiêng đi. Cái mê cung này lớn đến mức không hợp lẽ thường, rốt cuộc có bao nhiêu con đường, phải rẽ bao nhiêu lần, mất bao nhiêu lâu mới có thể đi đến đầu cuối một con đường trong đó, tất cả đều không biết.

Thế là God Key dứt khoát vận năng lượng, dùng tay sờ vách tường một bên, bắt đầu chạy nhanh về phía trước.

Cho dù mê cung này lớn đến đâu, tổng chiều dài vách tường kinh người thế nào, mỗi lần tiến về phía trước một bước, khoảng cách tìm được lối ra cũng sẽ gần hơn một bước, bởi vì dù sao tất cả mê cung đều là một vòng, cái vòng này luôn sẽ có một lỗ hổng.

Tốc độ của God Key cực nhanh, gần như ngang với tốc độ của xe thể thao, hơn nữa hắn không cần tốn dầu. Sau khi lao tới như vậy mười phút, hắn đột nhiên cảm giác được thứ gì, đó là khí tức của một loại sinh vật, một cảm giác tồn tại mang tính áp đảo...