Phiến Tội

Quyển 13 - Chương 22: Châm ngôn của Seraph



Lúc God Key phát hiện trạng thái khác thường, đột nhiên một chân giẫm vào khoảng không. May mà hắn đã đi chậm lại, cho nên không bị ngã về phía trước.

Sau khi ổn định thân thể và đứng vững, hắn bình tĩnh lại. Có thể cảm giác được trong bóng tối trước mặt, phía dưới con đường bị cắt ngang kia có sinh vật gì đó. Đây tuyệt đối không phải loài người, mà là một loại quái vật to lớn. Nhiệt độ không khí phía trước cũng tăng lên, còn có một mùi vị khác thường, nếu cẩn thận lắng nghe thậm chí có thể thấp thoáng nghe được tiếng hít thở của sinh vật kia.

- Là một con người sao...

Lại có tiếng nói chuyện vang lên, hơn nữa nghe âm lượng kia giống như một sinh vật cực lớn đang sử dụng ngôn ngữ của loài người để nói chuyện.

God Key không biết đối phương có phải đang nói chuyện với mình hay không, cho dù phải, nghe giọng điệu của đối phương dường như cũng không phải là loài người.

- Ngươi tên là gì? Con người.

Giọng nói kia hỏi.

God Key nghe hồi âm để phán đoán, trước mặt mình hẳn là một không gian rất lớn, trần nhà vẫn đóng kín, phía dưới ít nhất sâu một trăm mét, sinh vật đang nói chuyện kia đang ngồi ở dưới cùng.

Hắn không biết có nên trả lời hay không, nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút, nơi này ngoại trừ mình ra còn có người nào khác?

God Key suy nghĩ một chút, trả lời:

- Loài người chúng ta trước khi hỏi tên của đối phương, bình thường sẽ báo danh hiệu của mình trước.

- Rõ ràng là sinh vật hèn mọn nhưng lại ngạo mạn như vậy, luôn muốn cá thể khác biểu hiện khiêm tốn với mình, dùng nó để lĩnh hội... tôn nghiêm hư ảo.

Giọng nói kia trả lời:

- Nhưng so với một con người khác từng tới đây, ngươi còn lễ độ hơn nhiều, tạm thời nói cho ngươi biết, tên húy của ta là... Seraph.

- Ngươi cũng là sinh vật trong vườn địa đàng sao?

God Key hỏi.

- Vườn địa đàng?

Seraph chần chừ mấy giây:

- Hừ... loài người, ngươi là từ chỗ vườn treo Babylon bị đưa vào đây sao? Để ta suy nghĩ xem... có thể mở ra vết nứt không gian... ngoại trừ Cherub thì là Dương Tiễn rồi.

- Tên ba mắt kia thật sự gọi là Dương Tiễn?

God Key ngạc nhiên nói.

- Chúng ta vốn không có tên, Cherub đã đặt cho chúng ta. Hắn nói tại vương quốc thứ năm, chúng ta được xem là nhân vật trong thần thoại truyền thuyết, mỗi người được đặt cho một danh hiệu. Mọi người còn hư cấu rất nhiều cố sự của chúng ta, dùng nó để truyền đạt một chuyện mà bọn họ mong muốn.

Seraph dừng lại một chút, hỏi:

- Vậy thì... loài người, trở lại vấn đề vừa rồi, ta nên xưng hô ngươi thế nào.

- Gọi ta God Key đi.

Hắn trả lời, trong lòng đang suy nghĩ: “Tại sao Seraph lại gọi xã hội loài người là vương quốc thứ năm, bốn vương quốc trước là gì?”

- Ừm... không giống như tên mà loài người thường dùng, đây là một loại danh hiệu sao?

- Coi là vậy đi.

God Key nói:

- Tên không quan trọng, quan trọng là lai lịch của ngươi.

- Nói rất hay, God Key, vậy ngươi là ai?

Seraph nói:

- Tại sao ngươi lại ở vườn treo Babylon, tại sao Dương Tiễn lại đưa ngươi đến chỗ này của ta?

- Tại sao ngươi không tự đi hỏi bạn của mình?

God Key hỏi ngược lại.

- Đương nhiên là vì... nơi này là lồng giam của ta, ta không thể ra được.

Seraph nói.

- Cái gì? Nơi này là một lồng giam?

God Key cảm thấy không ổn, ý nghĩa của lồng giam chính là... không có lối ra.

- Thế nào? Ngươi cho rằng là cái gì?

- Vốn tưởng rằng là một mê cung gì đó.

God Key dứt khoát khoanh chân ngồi xuống, nói ra sự thật. Nghe đối phương nói bị nhốt ở đây, hắn liền ý thức được sinh vật to lớn trong bóng tối kia cũng không có ác ý, thậm chí có thể cũng muốn chạy trốn giống như mình.

- Không sai, nơi này có mê cung, vô số mê cung, một cái nối tiếp một cái, mà chỗ ngươi đứng bây giờ là một lối ra trong số đó.

Seraph nói:

- Xét về gốc rễ thì loài người là sinh vật từ trong hải dương đi ra, cho nên ngươi bắt đầu từ con đường “màu lam”, đi đến trước mặt ta.

- Lồng giam của ngươi chính là điểm cuối của mê cung, vậy ta có thể cho rằng nơi này không có đường ra?

God Key hỏi.

- Đương nhiên là có, nhưng ta không thể ra ngoài.

Seraph nói:

- Cherub đã thiết lập chú ấn, muốn nhốt ta đến vĩnh viễn.

- Tên Cherub mà ngươi nói, chẳng lẽ không phải là đồng bạn của ngươi... hoặc là... đồng loại sao?

God Key nói.

- Ta và hắn đều có năng lực ở trong “vườn hoa” dòm nghó Địa Cầu.

Seraph trả lời:

- Sau khi ẩn vào vườn treo Babylon một trăm năm, Cherub đã nhốt ta vào đây. Hắn nói ta đang biến thành loài người, ngôn ngữ và phương thức suy nghĩ của ta đều bị ô nhiễm, bởi vì ta đã nhìn quá nhiều, quá mê mẩn rồi.

“Hóa ra ở chỗ các ngươi... lý do này cũng có thể phán người ta bị tù chung thân...” God Key thầm nói.

- Sau khi bị nhốt vào, ta vẫn có thể tiếp xúc với một số sinh vật của chủng tộc khác. Bọn họ đến từ những vũ trụ khác nhau, bởi vì đủ loại nguyên nhân nên tiến vào vết nứt thời không. Trong đó phần lớn là sinh mệnh có trí tuệ, thỉnh thoảng cũng có sinh vật trình độ tiến hóa hơi thấp. Chỗ này của ta giống như dưới đáy phễu, vô số đầu cuối của nhánh sông đều hội tụ ở đây. Đương nhiên cũng không phải tất cả sinh vật đều có thể đi ra khỏi mê cung, đến trước mặt ta.

Seraph nói:

- Ngươi rất may mắn có thể đi tới đây, nếu như ngươi tìm tòi một phương hướng khác, rất có thể sẽ lạc đường trong không gian gần như vô cùng vô tận.

God Key nghe vậy liền cảm thấy rừng mình, hắn hắng giọng một tiếng:

- Chuyện đó... vẫn nên quay lại đề tài vừa rồi, ngươi nói nơi này có đường ra, chỉ là ngươi không thể ra ngoài, vậy ta có thể hay không?

- Trước tiên chờ một chút, ta đã giải đáp rất nhiều nghi hoặc của ngươi, nhưng ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề trước đó của ta, tại sao Dương Tiễn lại đưa ngươi tới đây?

Seraph đột nhiên hỏi.

God Key vừa định buột miệng nói thật với đối phương, nhưng lúc này hắn lại ý thức được một vấn đề. Seraph đã nói từng có rất nhiều sinh vật đến đây, hơn nữa lúc đầu đối phương còn nói “so với một con người khác từng tới đây, ngươi còn lễ độ hơn nhiều”. Như vậy... những sinh vật kia bây giờ ở đâu? Trong bóng tối ngoại trừ Seraph, không có dấu hiệu của bất kỳ sinh mệnh nào khác.

Nghĩ đến đây, God Key liền cảm thấy sau lưng ngứa ran. Tên quái vật này không phải trước tiên muốn tán gẫu giải sầu, sau đó há mồm ăn người đấy chứ?

- Ta nghĩ... Dương Tiễn muốn ngươi giết chết ta.

God Key đã đứng lên, tiến vào trạng thái chiến đấu.

- Thú vị... trên người ngươi xuất hiện một loại phản ứng năng lượng.

Seraph cảm nhận được biến hóa của God Key:

- Chẳng lẽ ngươi muốn đánh nhau với ta sao?

- Chuyện này tùy thuộc vào thái độ của ngươi.

God Key lạnh lùng trả lời.

- Ta không hề muốn thương tổn ngươi, loài người. Nếu như ngươi và đồng bào của ta có... theo như cách nói của loài người các ngươi... là hiềm khích, ngươi có thể đi tìm bọn họ giải quyết, chuyện này không liên quan đến ta.

Seraph trả lời.

- Vậy ta có thể hỏi một chút, những sinh vật trước kia đi ra khỏi mê cung đến nơi này, bây giờ thế nào rồi?

God Key nói.

- Đều chết cả rồi.

Seraph trả lời.

Trong lòng God Key nói một câu: “Quả nhiên là vậy...”

Không ngờ Seraph lại nói tiếp:

- Rất đáng tiếc, từ góc độ sinh vật thì bọn họ quá yếu ớt, phần lớn đều cần bổ sung một loại năng lượng mới có thể sống được. Dùng loài người các ngươi làm ví dụ, nguồn năng lượng cần thiết của các ngươi là không khí, nước và thức ăn. Còn dùng ta làm ví dụ, chỉ cần không khí là có thể sống sót, cho dù ở hoàn cảnh bên ngoài khí quyển, thân thể cũng sẽ không bị áp lực bên trong ép vỡ giống như loài người, chỉ là không thể ngừng hô hấp quá lâu.

- Cho nên... bọn họ đều chết đói?

- Phần lớn là vậy, cũng có một số vì không thích ứng được với oxy trong không khí nên trúng độc tử vong. Ta buộc phải xử lý thi thể của bọn họ, bởi vì trong đó tám chín phần mười sẽ sinh ra hiện tượng thối rữa.

Seraph trả lời:

- Những năm gần đây, trong tất cả sinh vật tới nơi này, chỉ có một sinh vật là do ta tự tay bóp chết... chính là con người đã tới nơi này trước ngươi.

- Cái gì?

Trái tim God Key lại nhảy lên:

- Tại sao ngươi lại giết hắn?

- Hắn dường như đã phát điên, sau khi xuất hiện ở vị trí mà ngươi đứng, ta định dùng ngôn ngữ giao lưu với hắn, nhưng hắn lại không ngừng hét lớn, còn tấn công ta.

Seraph nói:

- Năng lượng của hắn... mạnh hơn ngươi rất nhiều, thậm chí là uy hiếp đến... ừm, phải nói là uy hiếp nghiêm trọng đến tính mạng của ta, cho nên ta đánh phải phản kích.

Hắn suy nghĩ mấy giây rồi nói tiếp:

- Ta chỉ nhớ mang máng, trong lời nói khi hắn điên cuồng, đã nhắc tới tên của mình... Javiton Howl.

Lời này vừa nói ra, God Key lập tức giật mình. Đúng là trò đùa! Hóa ra sau khi tên kia bị đá vào hư không phía trên đảo Địa Ngục, cuối cùng lại đến nơi này, hơn nữa còn bị ngươi giết chết?

- Ta nghĩ... chúng ta nên giải quyết vấn đề một cách lý trí, hòa bình.

Giọng điệu của God Key lập tức mềm xuống:

- Ừm... ngươi đã không có ý kiến về nguyên nhân ta tới đây, cũng không phải là đao phủ của bọn Dương Tiễn, vậy có thể nói cho ta biết làm thế nào ra ngoài không?

Seraph im lặng một hồi mới trả lời:

- Thực ra ta còn muốn ngươi kể với ta nhiều hơn về chuyện xảy ra những năm gần đây trong vương quốc thứ năm, dù sao Địa Cầu cũng từng là cố hương của ta, hơn nữa ta rất tò mò về loài người.

- Tạm thời không tính trước khi ta đói chết có thể nói cho ngươi biết bao nhiêu chuyện... mấu chốt là hiện giờ ta đang rất gấp, còn có đồng bạn ở bên ngoài chờ ta.

God Key trả lời.

- Được rồi, ta tôn trọng tính mạng của ngươi, cũng tôn trọng nguyện vọng của ngươi.

Seraph nói:

- Hơn nữa trước giờ ngoại trừ tên điên kia, ngươi là người duy nhất có đủ điều kiện chạy ra khỏi nơi này.

God Key thật sự vui mừng vì đầu óc của Javiton đã không bình thường, nếu như tên kia ngồi xuống nói chuyện với Seraph mấy câu, chẳng phải có thể trở về sao?

Lúc này Seraph nói:

- Cẩn thận con mắt của ngươi, God Key.

Tiếng nói vừa dứt, trước mắt God Key đột nhiên bừng lên ánh sáng chói. Hắn đã ở trong bóng tối một thời gian khá dài, lúc này tất nhiên sẽ không nổi chịu. Nhưng tại khoảnh khắc trước khi nhắm mắt lại, God Key mơ hồ nhìn thấy cảnh vật trước mắt. Đó là một không gian hình trụ trống rỗng rất lớn, chung quanh không gian này có vô số lối ra, lớn nhỏ khác nhau, nhiều như tổ ong, chỗ này của mình chỉ là một lối ra rất nhỏ trong số đó.

Mà dưới đáy hình trụ có một người khổng lồ tỏa ra ánh sáng chói, bởi vì lúc này bản thân Seraph chính là nguồn sáng, không thể thấy rõ hình dáng của hắn. God Key chỉ liếc thấy sáu chiếc cánh lớn mở ra, lông vũ trên đó cũng đang phát ra ánh sáng.

- Tay của ta có thể miễn cưỡng xuyên qua vết nứt, nhưng thân hình của ta không thể đi qua.

Seraph nói:

- Ta sẽ đưa ngươi vào trong vết nứt, nhưng ngươi phải tự mình mở lối ra ở đầu kia, ngươi sẽ biết phải làm sao.

- Lúc trở về sẽ không dễ dàng giống như lúc tới, ánh sáng vàng của Dương Tiễn không còn ở chung quanh ngươi, ngươi phải dựa vào năng lượng của mình để bảo vệ thân thể không bị xé nát. Còn nữa... nếu ngươi gặp được Cherub, thay ta chuyển lời cho hắn...

......

Lúc God Key và Seraph nói chuyện, Dương Tiễn lại không đuổi kịp Thiên Nhất, bởi vì Dark Water cũng không dễ giải quyết như hắn tưởng tượng.

Lại nói sau khi Dương Tiễn xiên thủng Dark Water, đang muốn xoay người rời đi, lúc này hắn theo bản năng muốn ném Dark Water ra khỏi kích ba mũi hai lưỡi. Ai ngờ sau khi lồng ngực của Dark Water bị xuyên qua, chỉ dừng ở đó mấy giây, liền tự động trượt xuống theo vũ khí đối phương. Giống như ngươi cắm một miếng bánh pudding lên que trúc, qua mấy giây bánh pudding sẽ dọc theo que trúc rơi xuống.

Trên mặt Dark Water không có bất kỳ biểu tình gì, thân thể cũng không chảy máu, chỉ chảy nước đen, càng sẽ không co giật rõ ràng hoặc kêu đau, vì vậy lúc bị xiên trên mũi kích hoàn toàn không nhìn ra hắn sống hay chết.

Dương Tiễn chỉ thấy hắn bất động ở đó, liền cho rằng đã giải quyết xong. Ai ngờ loại tổn thương này đối với Dark Water chỉ như gãi ngứa, hắn thuận thế trượt xuống, leo lên cổ tay cầm kích của Dương Tiễn.

- Xem ra ngươi không bị diệt tuyệt chung với đồng loại là có nguyên nhân.

Trong nháy mắt Dương Tiễn vươn tay trái ra, chuẩn xác bắt lấy đầu của Dark Water:

- Theo ta biết, sau khi thân thể các ngươi bị thương nặng sẽ mất đi khả năng hành động, trải qua thời gian rất dài mới có thể tự chữa trị được.

Hắn nắm đầu của Dark Water, từ từ nhấc đối phương lên. Thân thể Dark Water nhất định phải di động theo đầu, cho nên biến thành trạng thái giống như nhựa cao su, rời khỏi cổ tay phải của Dương Tiễn.

- Nhưng nhìn xem ngươi...

Lúc Dương Tiễn nói chuyện, thân thể Dark Water đã khôi phục hình người nguyên bản, đồng thời hai cẳng tay của hắn biến thành hình dáng cái liềm, vươn vào trong bàn tay trái của Dương Tiễn, ra sức gạt ngón tay đang nắm đầu mình ra ngoài.

- Tốc độ tự chữa trị kinh người như vậy, hơn nữa còn có thể nhanh chóng biến thân thể thành các loại vũ khí.

Dương Tiễn tiếp tục lời nói vừa rồi:

- Nhưng đầu chắc vẫn là nhược điểm.

Tay trái của hắn chợt dùng sức bóp vỡ đầu Dark Water.

Thân thể màu đen không đầu rơi thẳng xuống đất.

Lúc trước trong di tích, Dark Water bị Gunsmith bắn bể đầu, phải tốn rất lâu mới khôi phục lại được, trong thời gian đó hắn không hề có khả năng hành động.

Dương Tiễn không biết những chuyện này, nhưng hắn nhìn thân thể không động đậy được trên đất và phần cổ đang từ từ phục hồi, đại khái cũng suy đoán như vậy.

Chỉ là Dark Water hôm nay đã không giống trước kia, sau khi cắn nuốt rất nhiều loài người, trải qua nhiều kinh nghiệm chiến đấu, thực lực của hắn đã khó tưởng tượng được...

Vương quốc thứ tư hay vương quốc thứ hai cũng vậy, tất cả đều không phải là loài người. Có lẽ sinh vật của vương quốc thứ hai trời sinh năng lực chiến đấu thuộc cấp bậc ma thần, nhưng dị loại trong bộ tộc Dark Water sống sót này lại có tiềm lực vô hạn.

Khi Dark Water có được tri thức và kinh nghiệm của loài người, những chuyện trái ngược với khái niệm logic là trên hết của bộ tộc Dark Water, khiến cho ý thức của hắn dần dần phát sinh biến hóa. Loài người là một chủng tộc hiếu chiến, từ trước đến giờ đều như vậy, tương lai cũng như vậy. Khi loại thiên bẩm này và tư tưởng của bộ tộc Dark Water xảy ra xung đột, lại hòa hợp với nhau, đã tạo ra một chiến sĩ chung cực càng đánh càng hăng, càng đánh càng mạnh.

- Ngươi đoán không đúng.

Tiếng nói chuyện của Dark Water vang lên.

Dương Tiễn vừa mới xoay người định rời đi, nghe một câu như vậy liền kinh ngạc quay đầu lại. Hắn phát hiện Dark Water vẫn bình yên vô sự đứng ở đó, đầu dĩ nhiên đã khép lại, nếu không thì cũng không thể nói chuyện, hơn nữa ánh sáng xanh trong mắt đối phương cũng đã thay đổi, biến thành một loại ánh sáng màu đỏ.

- Ta không có nhược điểm.

Dark Water tiếp tục nói:

- Nhưng ngươi thì có.

- Xem ra không hoàn toàn tiêu diệt ngươi thì ta không thể rời đi.

Giọng điệu của Dương Tiễn rất bình tĩnh, dứt lời liền rung kích ba mũi hai lưỡi, một luồng khí mạnh phủ lên thân kích, quét ra một kích. Chiêu này cũng không chậm hơn lúc truy kích Thiên Nhất bao nhiêu.

Mặc dù Dark Water không thể ung dung đi ra khỏi phạm vi công kích của đối phương giống như Thiên Nhất, nhưng vẫn đủ tốc độ để lui ra ngoài mũi kích.

Tránh khỏi thực thể của kích ba mũi hai lưỡi, còn phải nghênh đón lực lượng vô hình quét đến. Nếu đổi thành một người năng lực cấp Cường bị lực lượng này chạm vào, nhất định sẽ cảm thấy ngực giống như bị chùy sắt đánh trúng, mắt nổ đom đóm, hộc máu ba ngụm. Nhưng Dark Water thì không sợ, thân hình hắn có thể hóa lỏng, xung kích phi thực thể rất dễ dàng bị truyền đi tứ tán.

Dương Tiễn một chiêu không trúng, cũng không chậm trễ, thân hình nghiêng về phía trước, thuận thế tấn công. Kích ba mũi hai lưỡi trong tay hắn cũng làm bằng tịnh hợp kim, nguyên nhân thì sau này sẽ nói. Lúc này binh khí to lớn nặng nề vững chắc, sắc bén vô cùng, nằm trong tay người khổng lồ cao lớn gấp mấy lần so với loài người này càng như hổ thêm cánh. Chém, gọt, đánh, đâm, khóa, xúc, Dương Tiễn nhảy nhót bay múa, vung vẩy càn quét, chiêu thức có thể nói là biến ảo muôn dạng, linh động đủ kiểu, thể tích hoàn toàn không ảnh hưởng đến thân thủ của hắn.

Thế nào là cao thủ, cao thủ chính là có thể dùng chiêu thức vững chắc dũng mãnh để sử dụng kim thêu, cũng có thể dùng chiêu thức nhẹ nhàng biến ảo để thi triển búa to.

Dark Water thấy chiêu xuất chiêu, không có một chút sơ hở nào, tránh khỏi toàn bộ công kích của Dương Tiễn. Nếu như tính cả những nhân tố như vũ khí, cánh tay duỗi ra, bước chân... tốc độ của hắn còn lấn áp Dương Tiễn một bậc.

Một phen thăm dò này, nếu là Nhị Lang chân quân thật sự ở đây, có lẽ đã sinh ra mấy phần lửa giận. Nhưng Dương Tiễn này chỉ là một người khổng lồ ba mắt của vương quốc thứ hai mà thôi, không liên quan gì đến chuyện thần thoại xưa. Nói cho cùng hắn chỉ là một loại sinh vật có trí tuệ mấy ngàn năm trước, hắn cũng giống như Dark Water không biết tức giận, sẽ không bị lửa giận làm mất đi bình tĩnh trong chiến đấu, đối với hắn thì ngay cả tưởng tượng đều không làm được.

Nếu công kích đã không có kết quả, rất đơn giản, thêm một chút sức là được rồi.

Chỉ thấy Dương Tiễn rung binh khí lên, liên tục đâm ra mấy kích, tốc độ kia lại tăng thêm mấy phần, kích ba mũi hai lưỡi hóa thành từng ảo ảnh. Thế công đột nhiên tăng nhanh này khiến Dark Water luống cuống tay chân, liên tục lùi lại. Dương Tiễn thì tiếp tục đâm nhanh, đồng thời sấn lên ép cho Dark Water phải lui mấy chục thước.

Dark Water lâm vào bị động, còn chưa kịp thay đổi để ứng phó, không ngờ Dương Tiễn lại chợt dừng bước. Lúc này thế lui của Dark Water còn chưa hết, trong nháy mắt đã kéo dãn khoảng cách ra hơn mười mét.

Con mắt thứ ba trên trán Dương Tiễn lại bắn ra một luồng sáng vàng, khoảng cách này chính là độ khuếch tán và tầm bắn tốt nhất của ánh sáng kia, Dark Water có thể nói là không thể tránh né. Mắt thấy hắn sắp sửa bị dịch chuyển vào trong hư không giống như God Key...