Phiến Tội

Quyển 13 - Chương 23: Bỏ bài



Trong nháy mắt này Dark Water duỗi thẳng hai tay, khép lại hướng về phía trước, từ đầu ngón tay bắn ra một thanh dao sắc màu đen.

Dao sắc do nước đen biến thành, sau khi rời khỏi bàn tay Dark Water liền chuyển sang trạng thái cứng rắn. Tốc độ của nó cực nhanh, bắn thẳng vào con mắt thứ ba của Dương Tiễn, người khác gần như chỉ có thể nhìn thấy một vệt đen lướt qua.

Một chiêu này đánh tới, Dương Tiễn bắt buộc phải giơ tay lên che lại. Lòng bàn tay của hắn hướng ra phía ngoài bảo vệ trán, do đó ánh sáng vàng kia cũng bị ngăn trở.

Lúc này Dark Water đột nhiên giống như một con sói điên cuồng xông về phía đối phương, nửa đường mở hai tay ra, mười đầu ngón tay hóa thành vuốt thép hẹp dài, tiếp đó tung người nhảy lên tấn công vào đầu Dương Tiễn.

Hắn đã nhìn thấu, cách để chiến thắng người khổng lồ ba mắt này chính là chiến đấu cận thân. Tại khoảng cách gần, bởi vì chênh lệch về hình thể khiến cho vũ khí của Dương Tiễn mất đi tác dụng, chỉ có thể dùng tay ứng phó. Tuy nói ở khoảng cách này, tốc độ xuất thủ của Dương Tiễn và tốc độ cực hạn của Dark Water chênh lệch không nhiều, hai lần trước Dark Water đều dễ dàng bị tóm lấy, nhưng lúc này Dark Water đã phát hiện được nhược điểm của đối phương, cho nên có thể mạnh tay đánh một trận.

Dark Water nhảy lên cao, dừng lại trước mặt Dương Tiễn. Khoảng cách này còn chưa đủ để vuốt thép của hắn chạm vào đối phương, nhưng vừa đủ để cánh tay Dương Tiễn vươn ra có thể chạm đến.

Tay phải Dương Tiễn cầm kích, dĩ nhiên chỉ có thể dùng tay trái tóm lấy đối phương. Chỉ thấy vuốt hổ gào thét quét đến, Dark Water giữa không trung không thể tránh né, sắp sửa bị bắt. Nhưng trên thực tế đây là sơ hở do Dark Water cố ý lộ ra.

Khi công kích của Dương Tiễn sắp đến nơi, Dark Water bỗng nhiên há miệng, từ trong cổ họng bắn ra một vệt đen, đâm thẳng vào con mắt thứ ba của Dương Tiễn.

Cánh tay trái của Dương Tiễn đã vung ra, tay phải buông kích ba mũi hai lưỡi thu về ngăn cản cũng không còn kịp. Đòn tập kích ở khoảng cách này khiến hắn bất ngờ không kịp đề phòng.

Dương Tiễn không ngờ Dark Water lại có thể dùng miệng phát ra công kích như vậy. Cảm giác bất đắc dĩ này giống như lần đầu tiên ta nhìn thấy Piccolo dùng miệng bắn ra khí công pháo, khi đó ta liền nghĩ có phải dùng chân cũng làm được hay không, thế là về sau Songoku thật sự đã làm, tiếp đó thì đến dựng ngón giữa cũng... bỏ đi, không nói chuyện này nữa.

Nói về con mắt thứ ba của Dương Tiễn bị đâm trúng lại phun máu, có vài giọt bắn ra rất xa, thậm chí bắn lên người Dark Water. Máu của những sinh vật vương quốc thứ hai này cũng có màu đỏ, nhìn qua không có gì khác với loài người.

- Láo xược!

Tay phải Dương Tiễn ôm lấy con mắt bị thương, tay trái vẫn thành công bắt lấy Dark Water. Dù sao hắn vẫn còn hai con mắt, bị thương một con cũng không ảnh hưởng đến thị giác:

- Hai tay biến thành dạng vuốt phân tán sự chú ý của ta, khiến ta cho rằng ngươi muốn dùng móng vuốt kia tấn công...

Dương Tiễn siết chặt thân thể Dark Water, dịch thể màu đen từ kẽ ngón tay chảy xuống:

- Sinh vật gian xảo...

Dark Water không lên tiếng, thân thể của hắn trong nháy mắt bành trướng, vươn ra mấy chục cây gai nhọn, cả người biến thành một con nhím biển lớn màu đen. Ngón tay và bàn tay Dương Tiễn đều bị xuyên qua, gai nhọn đâm vào lòng bàn tay của hắn.

- Không thể nào!

Dương Tiễn còn đang kinh ngạc, Dark Water đã nhanh chóng biến trở lại hình người. Khi gai nhọn màu đen rút khỏi tay Dương Tiễn, máu của hắn chảy ra như trút.

Ánh sáng đỏ trong mắt Dark Water bừng lên:

- Con mắt của ngươi cũng không có lớp da cứng như sắt bảo vệ, cho nên chính là điểm yếu. Khi máu của ngươi dính vào người ta, tất cả đã kết thúc rồi. Hiện giờ vũ khí do thân thể ta biến thành đã đủ độ cứng để tổn thương đến ngươi.

Trong lúc nói chuyện hắn cũng đồng thời đáp xuống đất.

Dark Water đứng ở bên chân Dương Tiễn, một chân hóa thành đao kéo dài ra, quét ngang một cái, cắt đứt cổ chân trái của người khổng lồ trước mắt. Dương Tiễn kinh hãi, thân thể nhất thời mất đi cân bằng. Vừa rồi hắn đã vứt binh khí sang một bên, lúc này trong tay không có gì để chống đỡ, đành phải lảo đảo ngã xuống đất.

- Ngươi muốn ăn ta sao... bộ tộc Dark Water.

Dương Tiễn lui về phía sau, trong lòng hắn biết đã không có phần thắng.

- Ta đã ăn xong rồi.

Dark Water trả lời. Chuyện này không sai, với góc độ của loài người, vài giọt máu của Dương Tiễn bắn lên người Dark Water tương đương với cả mấy chén máu. Hôm nay năng lực cắn nuốt sinh vật của Dark Water đã tiêu hao thân thể ngày càng ít, có một lượng máu như vậy là đủ rồi.

- Thế nhưng...

Dark Water thay đổi đề tài:

- Thiên Nhất đã nói, đám sinh vật các ngươi, không chừa một tên...

Hắn nói xong liền từng bước đến gần.

......

Time Servant và Trường Anh đi đến ven rìa thánh phố, trên đoạn đường này năng lượng và thể lực trôi đi còn nghiêm trọng hơn bọn họ tưởng tượng. Đáng sợ nhất là cho dù có đứng yên bất động, hai người cũng không có dấu hiệu khôi phục.

Lúc này Dark Water và Dương Tiễn đang ở một khác nơi chiến đấu hăng say, có điều hai quái vật này không dùng năng lượng của loài người, vì vậy bọn Time Servant cũng không cảm giác được chiến đấu phát sinh. Còn Blood Owl và đám người của Nghịch Thập Tự đã cách nơi này rất xa, không nằm trong phạm vi dò xét của bọn họ.

Lúc bọn họ cho rằng chung quanh khá an toàn, có thể nghỉ ngơi một chút.

- Đã lâu không gặp rồi.

Thiên Nhất đột nhiên từ sau một bức tường đá đi ra, hai tay hắn nhét trong túi quần, vẻ mặt lười nhác, nhìn qua không giống như tới để đánh nhau:

- Lúc trước cảm giác được hai người các ngươi đã rời khỏi đội ngũ, thế là ta đột nhiên nảy sinh một ý tưởng không tệ, vì vậy đặc biệt đi vòng tới đây, cho các ngươi một sự ngạc nhiên.

- Cẩn thận! Hắn...

Trường Anh đang muốn nhắc nhở Time Servant đề phòng.

Thiên Nhất trực tiếp ngắt lời:

- Lúc ở đảo Địa Ngục hắn cũng có mặt, không cần cô nói cho hắn biết làm thế nào để tránh bị ta giết ngay lập tức.

Hắn cười nói:

- Hơn nữa ta cũng không có ý định ra tay với các ngươi. Ta nghĩ các ngươi cũng đã chú ý tới, trong không gian này lãng phí thể lực vào những trận chiến không cần thiết, đó là một chuyện rất nguy hiểm. Đám các ngươi có thể không quan tâm, nhưng lát nữa ta còn phải đối phó với một số người và thứ thật sự khó nhằn, vì vậy phải cố gắng tránh khỏi chiến đấu vô nghĩa.

- Vậy ngươi tới làm gì? Nói chuyện hòa bình sao?

Time Servant hỏi.

- Ha ha... cũng không phải, cũng không phải.

Thiên Nhất càng tươi cười:

- Ta tới là để khiến cho hai người các ngươi tàn sát lẫn nhau.

- Ngươi nói gì?

Time Servant hỏi, hắn loáng thoáng cảm thấy bất an, nhưng lại không nói được vì sao.

- Time Servant, ngươi có biết tại sao Trà Tiên lại phái ngươi tới đây không?

Thiên Nhất đột nhiên hỏi.

- Nếu như ngươi biết rõ vẫn hỏi, vậy thì mau nói với ta, tiết kiệm thời gian của mọi người.

Time Servant trả lời.

Thiên Nhất nhún vai:

- Nhìn giống như để ngươi trở lại chi viện cho bản bộ EAS, ứng phó với Giới Luật Thép tiến quân, thực ra đó chỉ là một phần nguyên nhân.

Hắn cười nói:

- Còn có một phần nguyên nhân khác, đó là hắn đã hoài nghi ngươi.

Time Servant cảm thấy khó hiểu:

- Hoài nghi ta cái gì?

- Hoài nghi ngươi chính là nội ứng mà ta sắp đặt bên cạnh hắn.

Thiên Nhất nói tiếp:

- Hơn nữa hắn hoài nghi rất chính xác, ngươi đúng là quân bài mà ta đặt trong túi hắn.

Trường Anh quay đầu nhìn Time Servant, lại cười nói:

- Thiên Nhất, ngươi thật là biết bịa chuyện. Lúc bị bắt ta vẫn luôn ở cùng với hắn, ngươi đã xúi giục hắn lúc nào?

Nàng hừ lạnh một tiếng:

- Ngươi nghĩ chỉ bằng mấy câu nói này là có thể khiến chúng ta đánh nhau sao?

- Không hiểu phải không? Để ta giải thích với cô một chút.

Thiên Nhất nói:

- Thuốc cương thi hỗn hợp loại 103, đó là tên của thuốc đã được tiêm vào trong cơ thể Time Servant.

Time Servant và Trường Anh nghe vậy, sắc mặt đều biến đổi.

- Từ khi các ngươi tỉnh lại trên tàu ngầm, cho đến khi ta thả các ngươi đi, tất cả đều nằm trong kế hoạch của ta.

Thiên Nhất nói:

- Các ngươi thật sự cho rằng ta nghe hai ngươi cãi nhau ồn ào đến nhức đầu, cho nên mới đưa ra quyết định đó sao? Ha ha... nhốt các ngươi chung một chỗ như hình với bóng, là vì muốn làm ra một hiện tượng giả tạo, giống như hai người các ngươi không thể bị xúi giục.

Hai tay hắn khoanh trước ngực, ngẩng đầu nhìn lên trời, nói:

- Vì hoàn thành chuyện này, các ngươi mới bị tiêm thuốc độc có thể dừng tim đập, hô hấp, hệ thống tiêu hóa, sự trao đổi chất... nếu không cô nam quả nữ nhốt chung một chỗ thời gian dài sẽ xảy ra hỗn loạn, các ngươi hiểu chứ.

- Lúc chúng ta được thả, ngươi rõ ràng đã giải trừ độc tố.

Time Servant nói:

- Hơn nữa sau khi trở về chúng ta đã xét nghiệm máu kỹ càng, không kiểm tra được bất cứ vấn đề gì.

Thiên Nhất nói:

- Nói đúng, nhưng loại độc kia hoàn toàn không liên quan đến thuốc hỗn hợp trong cơ thể ngươi, phía đế quốc cũng không kiểm nghiệm ra thành phần của loại 103.

Thiên Nhất nhìn Time Servant nói:

- Trước khi hai người các ngươi khôi phục ý thức, ta đã bảo bác sĩ tiêm cho ngươi loại thuốc thứ hai, chính là thuốc cương thi hỗn hợp loại 103.

Hắn giống như không nhịn được bật cười:

- Sau khi các ngươi tỉnh lại, cô ả lần đầu gặp mặt đã muốn giết chết ngươi và tất cả tù phạm trên đảo Địa Ngục này, đã trở thành nhân chứng tốt nhất của ta. Có cô ta làm chứng và hành động của Trà Tiên, khiến cho ngươi sau khi trở về đã trở thành đại anh hùng. Sự tồn tại của cô ta vừa lúc có thể yểm hộ cho ngươi, khiến ngươi trở thành một người không bị hiềm nghi, trở thành một lá bài của ta.

- Ngươi muốn nói, ta đã bị ngươi khống chế?

Time Servant hỏi, ánh mắt của hắn trở nên nghiêm túc.

- Còn chưa...

Thiên Nhất trả lời:

- Ta cũng không cần ngươi làm nội ứng cung cấp tin tức gì đó, ta chỉ cần một quân cờ tùy thời có thể sử dụng, hơn nữa chỉ dùng vào thời khắc mấu chốt. Muốn gạt được Trà Tiên không phải chuyện dễ, vì vậy phương pháp tốt nhất là khiến cho bản thân ngươi cũng không biết gì cả.

Hắn dừng một chút rồi nói:

- Thuốc cương thi hỗn hợp mẫu 103 là một loại thuốc phụ trợ, phải phối hợp với năng lực can thiệp ý thức tầng sâu của Bác Sĩ Quái Dị mới có thể vận hành thuận lợi. Trước khi ta đưa ra ám thị đặc biệt với ngươi, ngươi vẫn là ngươi. Nhưng chỉ cần ngươi bị kích thích theo chỉ định, ví dụ như... một âm thanh, một hình ảnh, một loại mùi... trong nháy mắt hiệu quả của thuốc hỗn hợp sẽ được kích hoạt, đại não của ngươi sẽ do ta chi phối, ngươi chỉ nghe theo mệnh lệnh của ta.

- Cô đi trước... cách ta xa...

Time Servant lập tức nói với Trường Anh.

- Ha ha ha ha...

Thiên Nhất cười lớn, lắc đầu nói:

- Cô ta sẽ không đi đâu, tiết kiệm miệng lưỡi đi.

Trong mắt Time Servant tràn đầy lửa giận, nhìn chằm chằm vào Thiên Nhất. Trường Anh cũng thật sự không có ý rời khỏi.

- Cô ả này rất chậm chạp, nhưng cũng không ngốc. Về sau cô ta đã ý thức được... lúc trước ở trên tàu ngầm, ngươi vừa tỉnh lại đã bới móc cãi nhau, thật ra là muốn cứu cô ta.

Thiên Nhất nói:

- Nói cái gì “thừa lúc cô ả ngu ngốc này còn chưa làm chúng ta phiền chết, cứ dứt khoát thả ra là được rồi”, ha ha ha ha... Khi đó ta đúng là bội phục ngươi đã hao phí tâm tư, đó là người vừa thấy mặt đã muốn giết ngươi, nhưng ngươi đang trong ngục tù vẫn muốn cứu cô ta. Cho nên ta cũng không vạch trần ngươi, cùng với các ngươi diễn một vở tuồng.

Thiên Nhất vươn một tay ra, giống như người dẫn chương trình giới thiệu diễn viên, nói với Trường Anh:

- Thiên Vệ đại nhân, cô sẽ không bỏ lại Time Servant chạy trốn một mình chứ?

Trường Anh trừng mắt nhìn Thiên Nhất, từ kẽ răng nặn ra một câu:

- Tên cặn bã có sở thích quái đản ngươi...

Thiên Nhất biết mình đã hoàn toàn khống chế cục diện, không nhanh không chậm nói:

- Trà Tiên không biết chuyện liên quan đến vườn hoa này, cũng không biết mục đích của Barmond rốt cuộc là gì, càng không biết ta cũng tới đây.

Hắn nhìn Time Servant:

- Hắn chỉ loáng thoáng ý thức được ngươi chính là quân bài của ta, nhưng không thể chứng thực, thế là hắn tạm thời điều ngươi đi khỏi, tới nơi này tham gia nhiệm vụ chiến đấu. Mà khi hắn nghe nói tàu ngầm của Nghịch Thập Tự cũng đang tiến về hướng sa mạc Samawah, hẳn lập tức hối hận, đáng tiếc là đã chậm. Không ai nghĩ đến sự việc lại diễn biến thành tình hình như giờ này phút này nơi này, vận mệnh đúng là một thứ kỳ diệu phải không?

Time Servant nói:

- Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?

Thiên Nhất trả lời:

- Một lá bài bị đối thủ nhìn thấu, bỏ qua như vậy đúng là hơi lãng phí, cũng nên phát huy một chút giá trị còn lại...

- Chờ đã!

Time Servant nói:

- Ngươi muốn chúng ta tàn sát lẫn nhau, chẳng qua là vì không để chúng ta quấy rầy hành động của ngươi.

Hắn và Trường Anh trao đổi ánh mắt một chút:

- Nếu chúng ta đồng ý không tới gần thành phố này thêm, hơn nữa còn bảo tất cả đồng bạn rời khỏi, ngươi có thể để chúng ta đi hay không?

Thiên Nhất suy nghĩ một chút:

- Ừ... ngươi nói dường như cũng có đạo lý, dùng phương pháp hòa bình giải quyết cũng được.

Time Servant quay đầu nói với Trường Anh:

- Cô cũng đồng ý chứ?

Trường Anh không dám chắc những lời này của Thiên Nhất đều là bịa đặt. Nếu nàng muốn đánh cuộc một lần, coi như Thiên Nhất đang nói dối, vậy rất có thể sẽ gặp phải cục diện Time Servant bị khống chế phản bội, đến lúc đó e rằng còn tệ hơn hai người chiến đấu với Thiên Nhất ở đây.

Ai ngờ nàng còn chưa kịp lên tiếng, Thiên Nhất đã nói tiếp một câu:

- Các ngươi không cần thương lượng, ta chỉ nói là đề nghị của ngươi khả thi, chứ không nói là ta chấp nhận.

Time Servant tức giận đến cực điểm, gan lớn đến mức có thể làm bất cứ chuyện gì, trong nháy mắt bộc phát ra lực lượng kinh người, giống như phát điên lao về phía Thiên Nhất.

- Khẽ khóc vì bi thương, người khác thì đã hát...

Thiên Nhất thong thả mở miệng ngâm nga. Lúc Time Servant nghe được năm chữ đầu lập tức dừng hành động, cặp mắt cũng theo đó mất đi thần thái.

- Chết có gì đáng nói...

Thiên Nhất không đọc hết, đến đây dường như hắn đang suy nghĩ chuyện gì đó. Thực ra hai câu trước hắn đã không đọc đúng lời, còn một câu cuối cùng là “hòa mình vào núi non” hắn cũng muốn thay đổi, chỉ là không nghĩ được từ nào hay.

Thiên Nhất ngửa mặt lên trời than một tiếng:

- Người sống trên đời, dù là con cưng của trời cũng chỉ có mấy chục năm anh hùng, trong đó không thiếu người sắp thành công thì lại thất bại. Nếu thật sự quý trọng tuổi tác, hà tất phải chần chừ lôi thôi...

Nói đến đây hắn tiến lên mấy bước, nhẹ giọng nói vài câu vào bên tai Time Servant, sau đó lại lui về sau mấy bước, lớn tiếng nói ra mấy chữ cuối cùng:

- Giết chết cô ả kia.

Trường Anh hiểu được, mười mấy chữ vừa rồi đã khiến Time Servant bị khống chế, nhưng nàng không nghe thấy toàn bộ mệnh lệnh của Thiên Nhất, chỉ có năm chữ cuối cùng khá rõ ràng.

Thiên Nhất xoay người nói:

- Ta đi trước một bước, hai vị cứ từ từ đánh.

Trường Anh cảm thấy với sức lực bản thân, cho dù đuổi theo liều mạng với Thiên Nhất cũng không ăn thua gì, vì vậy nàng dứt khoát bình tĩnh lại, bắt đầu nghĩ cách làm thế nào đánh thức Time Servant đang bị khống chế.

Thiên Nhất đi càng lúc càng xa, cho đến khi không còn thấy bóng dáng. Lúc này Time Servant mới từ từ xoay người lại, nhìn vào Trường Anh, ánh mắt của hắn không có tiêu điểm, cũng không lộ ra bất kỳ sát ý nào, nhưng chắc chắn là hắn muốn ra tay.

Trường Anh ba mươi tuổi đã là Thiên Vệ cấp Cuồng, thực lực không cần phải nói. Nhìn lúc trước nàng dùng một cước đá bay Javiton Howl vào hư không, dưới cục diện phức tạp liên tục thay đổi, tùy thời sụp đổ ở đảo Địa Ngục, nàng đã chọn một thời cơ đối phương không ngờ tới nhất, cũng chí mạng nhất, đột nhiên xuất hiện một chiêu trúng đích, xoay chuyển càn khôn, đủ để chứng minh thiên phú và kinh nghiệm chiến đấu của nàng.

Time Servant cũng rất mạnh, nếu là một chọi một chiến đấu sinh tử, hắn có thể đánh thắng bất kỳ người nào trong số năm Thiên Vệ cấp Hung. Đương nhiên hiện giờ trong năm người này chỉ còn lại hai người Domino và Thiên Kiếm, những người khác chết đi đều tính vào sổ sách của Nghịch Thập Tự. Nhưng mạnh thì có mạnh, chênh lệch cấp bậc giữa Hung và Cuồng cũng không dễ vượt qua như vậy. Nếu Trường Anh thật sự muốn phân cao thấp với Time Servant, có thể nói hoàn toàn nắm chắc thắng lợi.

- Ngươi còn nghe ta nói không?

Trường Anh hỏi.

Đáp lại nàng là lực trường quanh người Time Servant mở ra.

- Ngươi còn có khả năng suy nghĩ thuộc về mình không? Còn có thể giao lưu với ta không?

Trường Anh vừa gia tăng năng lượng để phòng ngự vừa nói.

- Vấn đề của cô không quan trọng.

Time Servant lại lên tiếng. Thuốc cương thi hỗn hợp loại 103 và loại 77 mà Khương Quân đã từng trúng, can thiệp đối với người bị khống chế là như nhau, chỉ là điều kiện phát động khác nhau. Lúc bọn họ bị khống chế đều có thể dùng ngôn ngữ giao lưu hoặc là suy nghĩ đơn giản, mà ý thức nguyên bản của bọn họ cũng không biến mất, nhìn thấy tất cả những gì trước mắt.

Nhưng nguyên tắc cơ bản sẽ không thay đổi, Time Servant nhất định sẽ hoàn thành mệnh lệnh của Thiên Nhất, tiếng nói và khả năng suy nghĩ của hắn đều chỉ phục vụ cho mục đích này.

- Không có cách nào, chỉ có thể chế ngự hắn trước...

Trường Anh trầm ngâm thấp giọng nói, vừa định ra tay, ai ngờ Time Servant đã hành động trước, lực trường ép đến gần nghiền nát mặt đường, sắp sửa đụng vào thân thể nàng.

Trường Anh đưa tay ngăn cản lực trường kia, lúc năng lượng chạm nhau, mặt đất dưới chân nàng trong nháy mắt bị đạp vỡ, nhưng nàng vẫn có thể miễn cưỡng chống đỡ được.

“Xem ra phải rất tốn sức đây.” - Nàng dùng một tay chống lại lực trường của Time Servant, vẫn thừa sức đưa một tay khác ra, chụp một cái giữa không trung, trong tay bỗng xuất hiện một sợi dây băng ánh sáng màu đỏ.

Nàng dùng dây băng kia buộc mái tóc dài sau người xõa đến thắt lưng, sau đó hít thở sâu một chút, những chuyện này đều ung dung hoàn thành trong lúc phải phòng ngự năng lượng xung kích. Mà trong thời gian này biến hóa của ánh mắt nói lên nàng đã nghiêm túc ra tay.

Càng nhiều dây băng ánh sáng màu đỏ đột nhiên xuất hiện trong tay Trường Anh, giống như băng lụa màu nổ ra trong tiệc sinh nhật. Những ánh sáng đỏ kia bay ra ngoài, bao vây lực trường quanh người Time Servant, sau đó bắt đầu dồn ép vào giữa.

Lực trường của Time Servant tuy không bị phá, nhưng thể tích vòng tròn không ngừng bị thu hẹp. Về năng lực hai người này tạm thời xem như đánh ngang tay, nhưng về mặt năng lượng Trường Anh chắc chắn cao hơn một bậc.

“Cứ trói ngươi lại trước rồi tính sau...” - Trường Anh cho rằng làm như vậy có thể chế ngự Time Servant, nàng đã tính toán dùng năng lượng của mình có thể duy trì bao lâu.

Không ngờ vào lúc này, một cánh tay của Time Servant đột nhiên từ trong quả cầu ánh sáng màu đỏ vươn ra...