Phiến Tội

Quyển 13 - Chương 24: Cherub



Sau khi Barmond và Dino thoát khỏi Blood Owl, tiếp tục đi vào trung tâm thành phố đổ nát.

Trên đường Barmond không nói lời nào, cảnh vật trước mắt hắn đã gần giống với trong giấc mộng, tựa như những chuyện nhìn thấy trong thế giới đen trắng đang tái diễn bên cạnh theo hình thức ảo ảnh.

Dino thì tỉnh táo hơn Barmond nhiều, hắn còn có thể phân tâm quan sát tường đổ vách xiêu ở chung quanh. Trên một số vách đá vẫn xem như hoàn chỉnh, Dino loáng thoáng có thể nhìn thấy tin tức hoặc hình ảnh tương tự với chữ viết, thậm chí còn có một số điêu khắc bằng đá chưa hoàn toàn bị hư hại, giống như những vật thần bí trong truyền thuyết của tôn giáo. Đương nhiên những thứ này đều khắc vào trên tường, hoặc là làm bằng đá, chỉ có thể xem là một loại văn vật ngụy tạo hoặc là vật ghi chép.

- Chính là nơi này.

Barmond ngẩng đầu lên, nhìn thần miếu trước mặt.

Kiến trúc của thần miếu này áp dụng hình thức mái vòm tập trung, nhìn qua giống như một cái mũ tròn nhô lên. Từ không trung nhìn xuống, kết cấu chính của thần miếu có hình tròn, điểm cao nhất trong tòa nhà đạt đến năm mươi mét, đường kính phần đỉnh cũng là năm mươi mét. Trước cửa có bảy cây cột lớn dựng thẳng, chống đỡ một mái hiên rộng lớn. Ngôi miếu này hoàn toàn làm bằng đá, nhưng rất kỳ quái, nơi này cũng không bị thời gian phá hủy giống như những kiến trúc khác trong thành phố.

Đi tới gần có thể nhìn thấy hành lang trước cửa chính cao lớn hùng tráng, chung quanh điêu khắc hoa lệ lòe loẹt, có điều những vật điêu khắc kia cũng không biết là thiên sứ hay ma quỷ. Dino vội vã liếc mắt một cái, trông thấy hình điêu khắc dường như là một loại yêu quái có cánh và rất nhiều mắt.

Hai phiến cửa đá khổng lồ khép lại với nhau, sừng sững trước mặt hai người, ngăn cản con đường tiến vào thần miếu.

Nhưng với sức lực của Cesare Barmond, muốn đẩy cửa đá thể tích như vậy là chuyện rất đơn giản.

Di chuyển tấc đầu tiên cần sức lực lớn nhất, một khi cửa đá từ trạng thái bất động bị dịch chuyển, có thể tiết kiệm sức hơn một chút. Barmond không mở cửa ra hoàn toàn, chỉ đẩy phiến cửa bên trái ra khoảng năm mét, chiều rộng này đã đủ để mấy người đi qua rồi.

Một tia sáng chiếu vào trong thần miếu đen kịt, từ trong cửa truyền đến một mùi gỉ sắt nồng nặc, bên trong kiến trúc hình tròn này trống rỗng, chỉ có chính giữa tồn tại một đồ vật.

Một quan tài sắt to lớn.

Kim loại bên ngoài quan tài này đã biến thành màu đen, phát ra mùi nồng nặc, ánh sáng từ cửa lớn vừa lúc chiếu vào trên quan tài này. Barmond đi thẳng tới phía trước quan tài, cũng không biết là đang lẩm bẩm hay là đang nói với Dino:

- Thiên Không pháp điển ghi lại, cánh cổng dẫn đến thần cảnh nằm ở trung tâm thần miếu, chẳng lẽ là chỉ quan tài này...

Đúng lúc này, quan tài sắt to lớn kia đột nhiên phát ra tiếng động.

Dưới hoàn cảnh ánh sáng lờ mờ này, một thứ có thể tích to lớn đột nhiên chuyển động, bất cứ ai cũng sẽ theo bản năng rời xa nó. Dino bất giác lui về phía sau mấy bước. Nhưng Barmond vẫn đứng yên không nhúc nhích, phản ứng như vậy chỉ có thể nói người này đã mạnh đến mức khắc phục bản năng của loài người, hắn đã không sợ uy hiếp tiềm tàng của một sự vật không biết.

Lấy một ví dụ, ngươi nhìn thấy một cái hòm, trên đó viết “hàng nguy hiểm”, nhưng không nói rõ là cái gì. Vậy trong đầu ngươi sẽ có một khái niệm, bên trong có thể là chất nổ, thuốc độc, quái thú ăn người, thẻ người tốt... Khi ngươi đứng ở trước hòm, chiếc hòm kia đột nhiên động đậy mấy cái, suy nghĩ đầu tiên của ngươi chắc chắn là sắp bị tổn thương, lập tức sẽ làm ra phản ứng bảo vệ mình.

Nhưng Barmond không có phản ứng như vậy, bởi vì cho dù trước mắt thật sự có bom nổ, hắn cũng không quan tâm.

Trong quan tài sắt vang lên tiếng nói chuyện, dùng ngôn ngữ của loài người:

- Kẻ mở cổng dịch chuyển là ngươi sao?

Barmond tỏ ra rất bình tĩnh:

- Là ta.

- Báo tên của ngươi đi, con người.

- Cesare Barmond.

Giọng điệu lúc hắn trả lời giống như đang nói mình là một đại nhân vật, giống như sinh vật trên thế giới này đều phải nghe tên của hắn.

- Barmond...

Giọng nói kia trả lời:

- Ngươi là quân chủ của thế giới loài người sao?

- Không phải.

Barmond trả lời:

- Nhưng không lâu sau ta sẽ thống trị thiên hạ.

- Thì ra là vậy...

Giọng nói kia dừng lại một chút:

- Ta tên là Cherub, ở đây chờ ngươi đã lâu rồi.

- Ngươi có thể mở cổng vườn địa đàng không?

Barmond hỏi.

- Có thể.

Cherub trả lời.

- Vậy ngươi còn chờ cái gì?

Barmond hỏi.

- Ta là người canh giữ vườn địa đàng, ngăn cản tất cả sinh vật có “tội” ở ngoài cổng.

Cherub trả lời:

- Ngươi có thể sử dụng chìa khóa đi đến vườn treo Babylon, chứng minh ngươi đã có đủ vũ lực nhòm ngó ngôi báu của vương quốc thứ năm. Nhưng ngươi vẫn là một con người, một tên nô lệ của tội ác.

- Để ta đi vào.

Barmond nói:

- Ta sẽ lập tức thành thần!

- Có được trái của cây sinh mệnh, quả thật có thể khiến loài người siêu thoát thể xác yếu đuối, nhưng không có nghĩa là ngươi sẽ trở thành tồn tại ngang hàng với chúng ta.

Cherub trả lời:

- Tội ác cũng sẽ không biến mất.

- Những chuyện này không quan trọng, phải thế nào ngươi mới chịu mở cổng cho ta?

Barmond hỏi như thúc giục.

- Vĩnh viễn sẽ không.

Cherub nói:

- Loài người và những đồng bào chưa khai hóa của chúng ta đều là sinh vật hiếu chiến, bản tính tàn nhẫn, chủ trương vũ lực, hơn nữa tội ác khiến các ngươi trở nên gian xảo. Nếu không phải tuổi thọ ngắn ngủi, sinh mệnh yếu ớt, bọn ngươi đã sớm trở thành đội ngũ kinh khủng nhất trong các vương quốc rồi.

- Chính vì nhận rõ điểm này, ta mới giao chìa khóa cho loài người bảo quản, hơn nữa còn thiết lập chỉ có người tiếp cận thần nhất mới có thể mở cổng vườn treo Babylon. Tri thức trong Thiên Không pháp điển liên quan đến việc bước vào thần cảnh chỉ là một cạm bẫy, ta vốn muốn cho những người mạnh nhất trong các ngươi chém giết lẫn nhau để tranh đoạt thứ này, mà cuối cùng người cướp lấy chìa khóa đi đến trước mặt ta...

- Ta sẽ tự tay ban cho hắn cái chết.

Nghe đến đây, vẻ mặt Barmond chẳng những không hề sợ hãi, ngược lại khóe miệng còn cười lạnh:

- Chó giữ cửa... nếu như ngươi không cắn người, có lẽ ta sẽ không ra tay với ngươi...

Hắn đang muốn tiến lên tháo quan tài sắt kia ra làm tám mảnh, đột nhiên phát hiện thân thể mình không động đậy được.

Một áp lực vô hình khiến hai chân Barmond đóng đinh dưới đất.

- Đại nhân!

Dino kinh hô một tiếng, hắn cũng không thể nhúc nhích, có điều hắn vẫn ngây thơ cho rằng đại đoàn trưởng đại nhân sẽ không trúng chiêu.

Barmond không rảnh chiếu cố đến mục sư trưởng của mình, chỉ lặng lẽ dùng năng lượng dò xét xem đối phương rốt cuộc đã làm như thế nào, đồng thời tìm kiếm phương pháp hóa giải.

Lúc này quan tài sắt to lớn lại mở ra một khe hở, rất nhiều máu tươi màu đỏ từ trong khe hở kia trào ra, thật sự có thể nói là máu chảy thành sông. Từ cổ chân Barmond trở xuống trong nháy mắt đã bị ngâm trong máu.

Một tia sáng ngoài cửa đá chiếu vào quan tài sắt, khiến Barmond nhìn thấy cảnh tượng khiến người ta nghẹt thở.

Trong khe hở dần dần mở rộng kia xuất hiện một gương mặt như trẻ con, Cherub cuộn tròn giống như hài nhi còn ở trong bụng mẹ, hai tay ôm đầu gối. Hắn cũng không ngồi xổm dưới đáy quan tài, mà là nằm ở một vị trí trung gian.

Barmond vốn tưởng rằng đối phương nhờ vào máu mới có thể lơ lửng ở độ cao kia, theo máu chảy ra hẳn là sẽ chậm rãi rơi xuống. Nhưng sau khi quan tài mở ra, những thứ bên trong hoàn toàn hiển lộ trước mắt, ngay cả Barmond cũng lộ vẻ ngạc nhiên. Chỉ thấy bên trong quan tài sắt kia trải đầy chông sắt hẹp dài, nhiều giống như núi chông, gần như không có khe hở nào, mà thân thể Cherub trong quan tài đang bị những mũi chông dài xuyên qua.

- Cao thủ của thế giới loài người, nguyên nhân duy nhất mà ngươi dám khiêu chiến ta, đó là vô tri...

Sau khi quan tài sắt mở ra, Barmond mới phát hiện giọng nói của Cherub cũng không phải phát ra từ trong miệng. Gương mặt trẻ con kia an tường nhắm mắt, môi cũng không động đậy.

- Cho dù ngươi có thể tạm thời kiềm chế hành động của ta.

Barmond nói:

- Bộ dáng kia của ngươi thì có thể làm gì?

Cherub chợt mở mắt ra:

- Ngươi rất nhanh sẽ biết.

Hắn vươn hai cánh tay ra, duỗi thẳng chân, dùng hai cánh tay vịn vào hai mép quan tài sắt, kéo thân thể của mình ra khỏi chông dài.

Lại một đợt máu tươi tràn ra, lúc này đã có thể thấy rõ thân hình Cherub, lúc đứng đại khái giống như một đứa trẻ năm sáu tuổi, có điều đó là trẻ con trong số người khổng lồ, đối với loài người thì Cherub vẫn là một người khổng lồ.

Da trên người hắn có màu trắng, cảm giác giống như ngọc thạch. Sau khi hắn ra khỏi quan tài sắt, những vết thương do chông sắt kia gây ra đều nhanh chóng khép lại.

Thân hình hắn nhìn qua không có gì khác với trẻ con loài người, nhưng sau khi bước ra khỏi quan tài sắt, thân thể liền bắt đầu phát sáng. Sau lưng hắn nhanh chóng mọc ra bốn cánh, chung quanh đầu lại phân biệt xuất hiện bốn gương mặt.

Một luồng áp lực tỏa ra, mỗi người đang ở vườn treo Babylon đều cảm nhận được một loại lực lượng thức tỉnh, chỉ là khoảng cách xa gần sẽ có sự phân chia mạnh yếu. Trong lòng mọi người đều biết rõ, đây không phải là người siêu năng lực có thể làm được, mà là một loại lực lượng bọn họ chưa từng tiếp xúc qua.

Hai cánh phía trong của Cherub bọc thân thể lại, nhìn giống như mặc áo dài do lông vũ màu trắng tạo thành, hai cánh phía ngoài vẫn mở ra. Nhìn kỹ ba gương mặt vừa xuất hiện của hắn, bên trái là sư tử, bên phải là chim ưng, sau đầu lại là gương mặt của người trưởng thành

- Thứ kiềm chề hành động của ngươi là con mắt này.

Lúc Cherub nói chuyện, bàn tay phải hơi mở ra, trong lòng bàn tay lại có một con mắt, đang nhìn chăm chú vào Barmond.

- Ta không thể dừng suy nghĩ lại, cho nên không để mình nhìn thấy càng nhiều.

Lúc Cherub nói lời này, da trên người hắn bỗng xuất hiện vô số con mắt. Ngoại trừ bốn gương mặt, thân thể của hắn gần như mọc đầy mắt, mỗi con mắt đều có hình quả hạnh, con ngươi màu đen, không có lông mi và mí mắt.

- Hừ... chẳng qua là một quái vật xấu xí, thần sao lại có dáng vẻ như ngươi?

Barmond hừ lạnh nói, hắn đã dần dần thích ứng với lực lượng của đối phương, thân thể khôi phục được một chút khả năng hành động.

- Xấu xí?

Cherub đáp lời:

- Cesare Barmond, quan điểm của ngươi đã chứng minh ngươi là một sinh vật khiến người ta nôn mửa. Thẩm mỹ quan của loài người xuất xứ từ khao khát nhục dục trong chủng tộc, xây dựng trên cơ sở cực kỳ bẩn thỉu. Định nghĩa xấu xí của các ngươi là già yếu, mập mạp, vóc người hoặc ngũ quan không theo tỷ lệ, da có tì vết. Tiêu chuẩn bản thân của các ngươi đang công khai biểu thị một loại quy tắc tiềm ẩn, không phải sao?

Cherub mở cặp mắt trên mặt mình, nhìn Barmond nói:

- Sau khi tiêu chuẩn này kết hợp với sự ngạo mạn không có thuốc chữa của các ngươi, đã sản sinh quan điểm là tất cả sinh vật có khác biệt với các ngươi, hoặc là khiến các ngươi cảm thấy khó chịu, đều là xấu xí.

Barmond không biến sắc, hắn hi vọng Cherub nói tiếp, như vậy có thể tranh thủ được nhiều thời gian hơn để khôi phục hành động.

- Ánh mắt của các ngươi rất phiến diện, giống như tia sáng từ cửa chiếu vào kia.

Lúc Cherub nói chuyện, hai phiến cửa đá to lớn của thần miếu lại bắt đầu tự chuyển động, cho đến khi hoàn toàn mở ra, ánh sáng bên ngoài chiếu sáng toàn bộ bên trong thần miếu.

Sắc mặt Dino trở nên cực kỳ kinh ngạc, bởi vì trên bốn vách tường của thần miếu, hắn nhìn thấy vô số cảnh vật xuất xứ từ thế giới loài người, những vật tổ và tranh vẽ miêu tả từng thời kỳ của loài người và nền văn mình ở các khu vực khác nhau.

- Đế quốc La Mã cổ xưa xây dựng con đường chinh phục nước láng giềng, đế quốc Anh dựa vào chế tạo thuyền để thống trị thế giới, đế quốc thứ ba thì dùng bộ binh mạnh mẽ càn quét Châu Âu.

Cherub đối chiếu với những bức tranh lớn trên vách tường, lần lượt nói:

- Người nắm giữ khoa học kỹ thuật thì sẽ nắm giữ thế giới, hoặc là nói loài người các ngươi vì muốn nắm giữ thế giới nên mới nắm giữ khoa học kỹ thuật. Xâm lược và phá hoại là danh từ tiêu biểu của các ngươi. Ngươi cảm thấy thân là một thành viên của chủng tộc này, đáng để kiêu ngạo sao?

- Sự cao ngạo của các ngươi không hề có logic, giống như tự lừa gạt mình vậy. Từ góc độ của những sinh vật khác thì các ngươi là kẻ xâm lược, từ góc độ vũ trụ thì các ngươi là kẻ phá hoại. Các ngươi không kiêng nể gì cướp đoạt tất cả tài nguyên và lợi ích hữu dụng với mình, thậm chí nuôi dưỡng giống loài cấp thấp để ăn, tiến hành hoạt động giao phối không chừng mực, không ngừng sinh sôi càng nhiều đồng loại bẩn thỉu. Rõ ràng đã làm những chuyện máu lạnh nhất thế gian, còn tự xưng là kẻ đứng đầu vạn vật.

Cherub dừng lại một chút, cúi người xuống, đối mặt với Barmond ở khoảng cách gần:

- Mà người mạnh nhất trong các ngươi đi tới đây, ở dưới chân thần ta, dùng bề ngoài để đánh giá một vị thần, gọi ngài là quái vật.

Trên gương mặt bản thể, cặp mắt kia bỗng sáng lên.

Trong con ngươi của Cherub xuất hiện một loại ánh sáng, đây là ánh sáng mà đời này Cesare Barmond chưa từng thấy. Màu sắc của ánh sáng kia cũng không tồn tại trên thế giới này, không một loại từ ngữ nào có thể hình dung.

Tại khoảnh khắc đó, con ngươi của Barmond cũng biến thành màu sắc tương đồng với đối phương. Lúc này trong đầu hắn, thế giới đen trắng trong giấc mộng và thế giới đầy màu sắc trong hiện thực bắt đầu trùng khớp lại với nhau.

- Đây là... cái gì...

Barmond cúi đầu nhìn bàn tay của mình:

- Ta... ta là... cái gì...

- Thấy rồi chứ, loài người, đây là tầm nhìn thuộc về ta, bây giờ... cái gì mới là xấu xí?

Nói đến đây Cherub đột nhiên dừng lại.

Hắn cảm giác được gì đó, trong lòng trầm ngâm: “Dương Tiễn... bị giết chết rồi... người truyền thuật sao?”

Cặp mắt trên gương mặt sư tử của Cherub mở ra, trong tầm nhìn của nó xuất hiện bóng dáng của Dark Water.

“Là sinh vật của vương quốc thứ tư...” - Cherub thầm nói, lập tức chìm vào suy nghĩ.

Trong khoảng thời gian này Dino vẫn không thể hành động, hắn thấp giọng gọi Barmond mấy tiếng. Nhưng Barmond chỉ quay lưng về phía hắn, hoàn toàn bất động, ngay cả phản ứng năng lượng trên người cũng biến mất, giống như một con rối mất đi ý thức.