Phiến Tội

Quyển 7 - Chương 11: Phòng vệ sinh



- Như anh đã nói lúc bên ngoài, cao ốc này ghi là bốn mươi ba tầng, thực ra là bốn mươi bốn tầng. Một tầng dư ra nằm ở giữa tầng mười ba và mười bốn, thang máy không đến được, thang bộ cũng không đi được.

Trong thang máy, Cố Vấn nói với Kế Toán:

- Tòa nhà này chỉ có tầng mười bốn đến hai mươi tám là cho bên ngoài thuê. Thang máy áp dụng chế độ phân chia, một thang máy chỉ có thể đi đến một đoạn tầng lầu được chỉ định, đến những tầng khác thì không thể dừng. Đây giống như thang máy thiết lập riêng thường thấy ở những cao ốc buôn bán cao cấp, thực ra là để Giới Luật Thép che giấu kết cấu tòa nhà tốt hơn.

- Nhưng thiết kế này quả thật không tệ, không có ai rảnh rỗi đứng trước tòa nhà làm việc của mình đếm xem rốt cuộc có mấy tầng. Hơn nữa buồn cười là theo ta được biết, người bình thường không dùng ngón tay thì không đếm nổi cao ốc ba mươi tầng trở lên.

Kế Toán hỏi:

- Vậy thang bộ thì sao, nếu có người đi thang bộ, chẳng phải sẽ phát hiện số tầng có vấn đề à?

Cố Vấn trả lời:

- Chia cầu thang ra là được rồi. Xây cầu thang dẫn đến tầng mười ba ở góc đông bắc tòa nhà, tới tầng mười ba thì cắt đứt. Cầu thang từ chỗ đó đến tầng hai mươi tám thì xây ở góc tây nam, sau đó cầu thang từ tầng hai mươi tám dẫn lên trên lại đổi một chỗ khác. Như vậy có thể lợi dụng sự chênh lệch của bậc thang, độ nghiêng của hành lang, thay đổi kết cấu kiến trúc vv, khiến người ta không thể phát hiện là có nhiều hơn một tầng.

- Như vậy, dưới tình huống không có thang máy và thang bộ, làm sao đến được tầng lầu bị che giấu kia? Người của Giới Luật Thép làm thế nào đi vào?

Kế Toán hỏi.

Cố Vấn nói:

- Có một thang máy bí mật, có thể thông đến tất cả tầng lầu và bãi đậu xe dưới đất, ngoại trừ tầng mười bốn đến hai mươi tám. Nhưng thang máy kia cũng được che giấu rất kỹ, cửa ra ở mỗi tầng đều có người canh giữ, hơn nữa nhất định phải có giấy thông hành và kiểm tra con ngươi mới được sử dụng. Ừm... mấu chốt là chúng ta không đến những tầng lầu đó được. Nên biết những công ty vỏ rỗng kia không có bất kỳ “khách hàng” nào, nếu gặp phải người nào đó, ngoại trừ nói là muốn tìm nhà vệ sinh, không thể bịa chuyện để lấp liếm được.

Kế Toán nói:

- Chờ đã... tại sao anh biết cặn kẽ về tòa nhà này như vậy?

- Trước khi tới ta đã hack vào hệ thống chủ của bọn họ, xem thử kết cấu tòa nhà, bộ phận công ty, nhân viên trang bị thứ gì. Ta cũng không dám sửa dữ liệu của bọn họ, lỡ may bị phát hiện thì sẽ rút dây động rừng.

Cố Vấn trả lời.

- Trước đó sao anh không chia sẻ những tin tức này với ta một chút?

- Không phải bây giờ ta đang chia sẻ với anh sao.

Cố Vấn nói:

- Chẳng lẽ năng lực tiếp nhận của anh có vấn đề gì?

Kế Toán bị câu nói của hắn làm nghẹn họng, chỉ đành thở dài, không lên tiếng nữa.

Lúc này cửa thang máy mở ra, Cố Vấn đi trước, dẫn theo Kế Toán chạy thẳng tới phòng vệ sinh.

Trên đường đi cũng không có ai ngăn lại. Lúc đi qua hành lang, Cố Vấn tiện tay vớ lấy một tấm bảng “đang dọn vệ sinh” trên xe đẩy của công nhân vệ sinh. Sau khi đến phòng vệ sinh nam, xác nhận bên trong không có người, hắn liền treo tấm bảng lên cửa chính, sau đó đóng cửa lại, dùng sợi dây chân lý quấn chặt khóa cửa.

Kế Toán hỏi:

- Bây giờ nên làm thế nào?

Còn chưa dứt lời, chợt thấy Cố Vấn giơ tay lên, ngón trỏ hơi cong. Bên cạnh hai người, một khối đất khoảng một mét vuông bỗng bay lên, gạch men và bê tông phía dưới bị cắt thành một khối rất chỉnh tề, sau khi bay lên vẫn không rơi xuống đất, hiển nhiên là bị sợi dây chân lý xách lên.

Kế Toán cúi đầu nhìn sàn nhà bị đào lên, lại là thép hợp kim sáng bóng.

Cố Vấn nhét khối bê tông kia trở về, nói:

- Tuy không bằng tịnh hợp kim, nhưng kim loại cứng như vậy, ta cũng không có cách nào.

Hắn chỉ chỉ vào một buồng vệ sinh bên cạnh:

- Đúng rồi, đường ống thì lại thông suốt.

Kế Toán nói:

- Chúng ta không mang theo Dark Water, làm sao chui vào trong ống nước nhỏ như vậy?

Hắn nhấc vali trên tay lên:

- Hơn nữa chúng ta có qua được cũng vô dụng, còn phải mang theo vali.

- Cho nên ta mới tranh thủ thời gian giúp anh, sử dụng năng lực để xâm nhập.

Cố Vấn nói:

- Yên tâm, hôm qua ta đã gọi điện hẹn công ty quảng cáo kia bàn bạc, cho dù bảo vệ gọi điện hỏi bàn tiếp tân của công ty kia, cũng không thể tìm ra sơ hở. Khi chúng ta rời khỏi thang máy, ta chú ý tiêu điểm theo dõi đã không nằm trên người chúng ta nữa, xem ra bọn họ chỉ muốn xác nhận chúng ta có đến tầng mười bốn hay không thôi.

- Trong phòng vệ sinh không có camera theo dõi, hơn nữa tầng này cũng không chỉ có một phòng vệ sinh. Theo ta suy đoán, ít nhất trong vòng hai mươi phút sẽ không ai phát hiện nơi này có chuyện khác thường.

Kế Toán nói:

- Vậy nếu phòng vệ sinh dưới lầu có người, chúng ta đi xuống vừa lúc chạm mặt, chẳng phải sẽ lập tức trở thành cá trong chậu sao?

Cố Vấn nói:

- Anh và ta tuy đều là người năng lực cấp Giấy, nhưng cũng không yếu. Chỉ cần lúc chúng ta xuống, không đụng phải cao thủ cấp Cường trở lên nào đang đang đại tiện, hoàn toàn có thể chế ngự hoặc giết chết đối phương ngay lập tức. Được rồi, đừng lãng phí thời gian nữa, mau ra tay đi.

......

Cùng lúc đó, trong phòng vệ sinh nam ở tầng mười ba rưỡi.

- Món tôm xào cay kia thật là mạnh quá... a...

Một người đàn ông trung niên cường tráng đang ngồi trên bồn cầu, hai tay nắm lấy tóc mình, chống chọi với đau khổ bị táo bón ngày thứ ba. Trong tầng này đều là thành viên cao cấp của Giới Luật Thép, nhân số cũng không nhiều, nghe được tiếng rên rỉ thê lương của hắn, càng không ai muốn tới phòng vệ sinh này.

Người đàn ông đang khổ sở này tên là Phùng Bất Nhị, chức vị trong Giới Luật Thép là “hành tỉnh nội vụ trưởng”. Nghe có vẻ giống như một chức quan lớn, thực ra còn không bằng cán bộ cơ sở, quyền lực rất hạn chế, chủ yếu là quản lý một số việc vặt, địa vị cao hơn kỵ sĩ bình thường một chút, ngang ngửa với kỵ sĩ thiện chiến.

Ai đặt cái tên Phùng Bất Nhị này đúng là thất đức, họ Triệu Tiền Tôn Lý Chu Ngô Trịnh Vương cũng được đi, nhưng hắn lại họ Phùng (冯), mà “phùng bất nhị” không phải là chữ “Mã” (马) sao? Thế là từ đó người ta tặng cho hắn biệt hiệu Bật Mã Ôn (quan chăn ngựa), ai bảo ngươi có duyên với ngựa, hơn nữa còn đảm nhận một chức vị vô bổ như vậy.

Nhưng kẻ này thật sự là một người năng lực cấp Cường.

Trước khi chiến tranh nổi lên ở đại lục Châu Âu, Giới Luật Thép đã điều phần lớn chiến lực từ các nơi trên thế giới đến tổng bộ, nhưng lại bỏ sót hắn, bởi vì Phùng Bất Nhị được xem là người của bộ phận hành chính.

Chuyện này phải nói đến thể chế của Giới Luật Thép, ngoại trừ đại đoàn trưởng chí cao vô thượng, Giới Luật Thép còn chia làm hai bộ phận văn võ, người của hai bộ phận được phân công khác nhau. Bộ phận văn thì mục sư trưởng là chức vị cao nhất, phía dưới là thánh địa giám sát trưởng (tài vụ, nhân sự, mua bán), chưởng kỳ quan (quan cầm cờ, từ cấp bậc này bắt đầu có nhiều người), hành tỉnh giám sát trưởng, cuối cùng mới là hành tỉnh nội vụ trưởng. Đây chỉ là những chức vị có biên chế, thánh địa giám sát trưởng còn có thể có bí thư, người ghi chép, tùy tùng vv.

Mà bộ phận võ thượng tầng cũng khá rõ ràng, nhưng chiến lực cơ sở lại phân chia rất nhỏ. Từ cao đến thấp phân biệt là quân đoàn trưởng, kỵ sĩ tổng quản, thánh thành giám sát trưởng (bảo vệ thánh giá chí cao vô thượng), kỵ sĩ đội trưởng, kỵ sĩ tinh anh, kỵ sĩ thiện chiến, kỵ sĩ, quân sĩ.

Đương nhiên tầng dưới chót còn có vài chức vị khá mơ hồ, ví dụ như quân đoàn tùy tùng trưởng, giáo sĩ cao cấp, giáo sĩ, bởi vì địa vị rất thấp, tương đương với kỵ sĩ bình thường, cũng không ai quan tâm đến vị trí trước sau.

Lần này chiến sự vừa nổi lên, phía Châu Âu chỉ điều đi người ở bộ phận võ, để lại nhân viên hành chính của các tổ chức phản kháng ở các nơi tiếp tục kinh doanh, cho nên một tên Bật Mã Ôn như Phùng Bất Nhị mới không phải ra chiến trường.

Đồng thời hắn cũng trở thành một trong mấy cao thủ còn sót lại của Giới Luật Thép tại Khai Phong.

- A...

Phùng Bất Nhị sung sướng hét lên một tiếng, biểu thị đau khổ đã được giải quyết xong.

Nhưng hắn vừa đưa tay lại phát hiện một vấn đề khác, trong buồng vệ sinh này không còn giấy nữa...

Đang lúc vẻ mặt của hắn co rúm, trên trần nhà lại có tiếng động kỳ quái.