Phiến Tội

Quyển 7 - Chương 12: Khống chế



Tầng này bốn bề đều làm bằng thép hợp kim, hoàn toàn cách âm với trên lầu dưới lầu. Cho nên lúc Phùng Bất Nhị nghe được tiếng chấn động tần suất cực nhanh này, cảm thấy rất nghi hoặc.

Chẳng lẽ là động đất? Phùng Bất Nhị vừa nảy sinh ý nghĩ này, chấn động bỗng dừng lại. Hắn thở phào một hơi, vui mừng vì đây không phải là địa chấn gì, nếu không với tình trạng hiện giờ của mình, chỉ có thể xách quần chạy ra ngoài.

Nhưng tình huống xảy ra tiếp theo còn tệ hơn động đất. Chỉ thấy trần nhà vệ sinh xuất hiện những vết nứt nhỏ bé, càng lúc càng dày, phạm vi cũng dần dần mở rộng, lan đến năm sáu thước vuông. Sau đó dưới chấn động kỳ dị, một khối thép hợp kim lớn bị chấn vỡ thành bột, giống như một miếng bánh quy miễn cưỡng duy trì hình dáng đột nhiên vỡ nát, sau đó từ trên trời rơi xuống. Lúc chạm đất cũng không có tiếng động quá lớn, nhiều nhất chỉ giống như vụn sắt ba, bốn mét vuông rơi xuống.

Nhất thời trong phòng vệ sinh tràn ngập bụi sắt. Mặc dù buồng vệ sinh mà Phùng Bất Nhị ngồi còn có cửa ngăn lại một chút, nhưng bụi đất vẫn từ khe hở dưới cửa tràn vào không ít, khiến hắn bị sặc phải che miệng mũi, không thể mở mắt.

Từ khe hở phía trên buồng vệ sinh, có thể nhìn thấy trần nhà đã trống một mảng lớn. Nhưng thị giác của Phùng Bất Nhị dù sao cũng bị hạn chế, hắn không nhìn thấy còn có hai bóng người xách theo một chiếc vali lớn nhảy xuống. Nhất thời hắn cũng không hiểu đây là tình huống gì, năm nay chẳng lẽ căn cứ bí mật của tổ chức phản kháng đều là công trình bã đậu? Đây là đội xây dựng ở đâu mời tới? Quá đáng lắm rồi!

Phùng Bất Nhị còn đang nghĩ xem trong tình cảnh khốn cùng này có nên gọi người hay không, bồn cầu mà hắn ngồi lại xả nước không hề báo trước, cùng lúc đó một lực lượng vô hình siết lấy cổ của hắn.

Chốt cửa buồng vệ sinh lại tự động di chuyển, cửa bị mở ra. Cố Vấn đứng trước mặt Phùng Bất Nhị còn chưa mặc quần, dùng tay áo bịt mũi, còn đeo kính râm của Kế Toán, nói:

- Đừng kêu la, cũng đừng nên phản kháng. Trừ khi ngươi có năng lượng hộ thân bẻ cong vật chất của cường giả cấp Hung, nếu không ta khẽ động ngón tay là đầu ngươi sẽ rơi xuống đất.

Phùng Bất Nhị nhìn thẳng vào Cố Vấn, giọng điệu trầm ổn, mặt không sợ hãi:

- Hóa ra là kẻ xâm nhập, hừ... bất kể mục đích của ngươi là gì, cho dù có thể tạm thời chế ngự ta, nhưng ngươi không cảm thấy một mình xông vào như vậy chẳng khác nào tìm chết sao?

- Một kẻ mông còn dính phân, lại ra vẻ anh dũng nói những lời như vậy...

Cố Vấn nói:

- Trước tiên không nói chuyện này, ngươi mù rồi sao? Bọn ta rõ ràng là hai...

Hắn quay đầu, thật sự không nhìn thấy Kế Toán, chỉ nhìn thấy vali lớn trên đất.

Hắn lại tìm kiếm, phát hiện Kế Toán đang nằm ở góc phòng bên cạnh bồn khạc nhổ, dùng vòi nước kiểu vặn truyền thống để rửa mặt.

- Anh đang làm gì...

- Anh đột nhiên cướp kính râm của ta, vụn sắt rơi vào mắt rồi.

Kế Toán trả lời:

- Không sao cả, rửa một chút là được.

Cố Vấn thở dài, quay đầu nói với Phùng Bất Nhị:

- Ta cần hỏi ngươi mấy vấn đề, nếu như ngươi không hợp tác, ta sẽ giúp ngươi cắt đứt một chút cơ quan dư thừa, hiểu chưa?

Trong lòng Phùng Bất Nhị cũng không sợ Cố Vấn, nếu không phải trở tay không kịp, bị người khác khống chế, hắn đã sớm một quyền một cước giải quyết kẻ trước mặt rồi. Lúc này tạm thời vẫn nên phối hợp với đối phương một chút, chờ đợi thời cơ.

- Ngươi hỏi đi.

Phùng Bất Nhị trả lời.

Cố Vấn hỏi:

- Tên tuổi, chức vị của ngươi?

- Phùng Bất Nhị, hành tỉnh nội vụ trưởng.

- Hiện giờ tầng này có bao nhiêu người?

Phùng Bất Nhị do dự một chút:

- Hừ... chuyện này nói cho ngươi biết cũng không sao. Tổng cộng có hơn năm mươi người, trong đó có mười hai người thuần túy phụ trách công việc canh gác. Không cần ta nói chắc ngươi cũng biết, bọn họ không giống với những bảo vệ khác trong tòa nhà, mười hai người đều có cấp bậc kỵ sĩ. Mà trong số những người còn lại cũng có mấy kẻ siêu năng lực. Dựa vào hai người các ngươi e rằng rất khó toàn thân rút lui, ta thấy chi bằng lúc này các ngươi bó tay chịu trói...

Cố Vấn cảm thấy những lời tiếp theo đều là nói nhảm, cho nên không để hắn nói xong đã ngắt lời:

- Phòng máy tầng này ở đâu?

Phùng Bất Nhị không trả lời, hắn dường như phát hiện chuyện gì, ánh mắt dời đến chiếc vali kia, hỏi:

- Ngươi muốn làm gì?

- Đừng để ta hỏi lần thứ hai.

Cố Vấn còn chưa dứt lời, tóc trên đầu Phùng Bất Nhị đã mất đi một mảng.

- Ở gần góc đông nam, trên cửa viết số phòng A9.

Phùng Bất Nhị đã đổ mồ hôi lạnh.

- Vấn đề này ngươi còn phải hỏi sao? Chúng ta đương nhiên tới để xâm nhập “hệ thống Sứ Đồ”, chẳng lẽ đặc biệt tới giúp các ngươi bảo trì hệ thống, thuận tiện quét virus sao?

Kế Toán rửa mặt sạch sẽ, rất đắc ý nói:

- Hệ thống máy tính tầng này hoàn toàn tách rời với những tầng khác, đúng không?

Hắn nói với Phùng Bất Nhị:

- Ngươi giả ngu cũng vô dụng. Nếu như hệ thống là một thể, vị nhân huynh bên cạnh ta đã sớm nằm trên ghế sofa, dùng máy tính xách tay hack từ đầu đến chân các ngươi rồi, hai ta căn bản không cần tự mình đi một chuyến.

Cố Vấn thấy Kế Toán đứng rất gần cửa, lập tức bổ sung:

- Này, ngươi đừng đắc ý đi ra ngoài. Thiết bị theo dõi ở tầng này cũng tách rời với những tầng khác, trong phòng vệ sinh là góc chết duy nhất, sau khi ra cửa phải đặc biệt cẩn thận.

- Các ngươi biết thật không ít.

Giọng nói của Phùng Bất Nhị trở nên âm trầm:

- Chuyện cơ mật như hệ thống Sứ Đồ, cho dù là nhân viên cấp thấp của Giới Luật Thép cũng không biết được...

Cố Vấn cười nói:

- Thế nào, ngươi nghĩ đây là tin tức quý hiếm gì à? Kỹ thuật này chẳng qua là Tiền Tuyến Tự Do bán rẻ cho các ngươi vào hơn ba mươi năm trước mà thôi. Đáng tiếc so với “Ma Trận” mà bọn họ sử dụng, “Sứ Đồ” cũng chỉ giống như bản beta.

- Đương nhiên hiện giờ trên tinh cầu này, tổ chức sở hữu hệ thống độc lập, hoàn toàn không dính dáng đến vệ tinh thông tin, tháp phát sóng, mạng internet của đế quốc, hơn nữa có thể vận dụng hiệu quả với quy mô lớn, cũng chỉ có Giới Luật Thép và Tiền Tuyến Tự Do mà thôi. Các ngươi cao minh hơn nhiều so với bọn quê mùa, suốt ngày liên lạc bằng điện thoại đã bị nghe lén.

- Ngươi rốt cuộc là ai... ngay cả chuyện này cũng biết...

Phùng Bất Nhị nói.

Cố Vấn lấy một cuộn giấy vệ sinh ở buồng bên cạnh ném cho Phùng Bất Nhị:

- Rất đơn giản, ta và tổng thiết kế sư của “Ma Trận” đã cùng làm một dự án. Đó là một lão già họ Gates, lão từng tuyên bố tổ tiên của mình giàu đến mức có thể mua cả một châu. Dù sao theo ta thấy, lão là một kẻ điên có hiểu biết về kỹ thuật, rất ghét kẻ giàu mà lại muốn trả thù xã hội.

- Tóm lại... lão từng nói về “Sứ Đồ” với giọng điệu khinh thường. Năm đó thoạt nhìn là Tiền Tuyến Tự Do bán cho Giới Luật Thép một nhân tình khá lớn, nhưng thực ra chỉ là một vật thí nghiệm mà thôi, ăn không ngon bỏ thì tiếc, không bằng đưa cho các ngươi chơi đùa.

- Được rồi, đừng cho rằng tầm mắt của ta rời khỏi ngươi thì không thể trong nháy mắt cắt cổ ngươi được. Ta khuyên ngươi đừng có động tác thừa, cuộn giấy này đủ rồi chứ, mau chùi xong rồi kéo quần lên đi.

Dứt lời Cố Vấn liền đi sang một bên, thì thầm gì đó với Kế Toán.

Phùng Bất Nhị đã làm xong, mặc quần đứng lên. Trong thời gian này hắn luôn cảm nhận được trên cổ mình có một thứ gì đó kiềm chế, lúc này hắn mới ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc. Bị người ta dùng một sợi dây vô hình siết cổ, cho dù mình có một thân bản lĩnh cũng không thi triển được, chỉ cần cử động mạnh, hoặc là đối phương điều khiển một chút, mình sẽ lập tức bay đầu.

Qua mấy phút, Cố Vấn lại đi tới trước mặt hắn:

- Vẻ mặt của ngươi như vậy là sao? Ngồi lâu quá khô rồi nên không chùi sạch được à?

“Ngươi có thể hình dung buồn nôn hơn một chút không?” - Trong lòng Phùng Bất Nhị nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng lại không nói, chỉ trả lời:

- Bất cứ ai bị người ta siết cổ nói chuyện, sắc mặt đều sẽ không tốt.

- Đó là ngươi nghĩ...

Người đầu tiên thoáng qua trong đầu Cố Vấn là Thiên Nhất, hắn lập tức nói:

- Trở lại chuyện chính, trong lòng ngươi nhất định đang tính toán làm thế nào tìm ra sơ hở, thoát khỏi cục diện này đúng không? Nhưng ta có thể chịu trách nhiệm nói cho ngươi biết, ta đã quyết định để ngươi khôi phục một phần tự do, cũng sẽ không cho ngươi bất cứ cơ hội nào.

Kế Toán ở bên cạnh nói giúp:

- Tin tưởng ta, hắn tùy thời có thể giết chết ngươi, móc hết tròng mắt của ngươi, lấy giấy chứng nhận của ngươi.

Cố Vấn nói tiếp:

- Cho nên, mỗi bước kế tiếp ngươi tốt nhất nên làm theo lời ta nói. Nếu như ngươi muốn kéo dài thời gian hoặc giở trò, đều là một con đường chết.

- Đừng luôn dùng cái chết để uy hiếp ta, chẳng lẽ ta không có điểm nào giống một tín đồ coi thường cái chết sao?

Phùng Bất Nhị nói.

Cố Vấn nghe vậy liền giả vờ lục túi của Phùng Bất Nhị, vừa lục soát vừa nói:

- Kỳ quái, thành viên cao cấp tử trung nhất ở mỗi thành phố mới được trao tặng “đồng hồ giới luật”, chẳng lẽ bị ngươi đánh rơi, rớt vào trong bồn cầu rồi?

Phùng Bất Nhị bị vạch trần, hơi có vẻ lúng túng:

- Được rồi, ta giúp các ngươi, xin đừng giết ta. Ta chỉ là một nhân vật nhỏ, vẻ mặt vừa rồi chỉ là giả vờ. Mới đầu ta còn tưởng rằng các ngươi là anh hùng hảo hán, luôn kính trọng những phần tử ngoan cường, nhưng dần dần phát hiện hai ngươi...

- Được rồi, thần sắc của ngươi loại nào là ngụy trang, loại nào là sự thật, trong lòng chúng ta biết rõ.

Kế Toán nói:

- Đừng lãng phí thời gian nữa, bây giờ nghe cho kỹ...