Phiến Tội

Quyển 7 - Chương 13: Mời vào cuộc



Quận Long, Bắc Kinh, trong một biệt thự.

Lúc này tuy là buổi trưa, nhưng đối với Lý Duy thì ngày và đêm cũng không có gì khác biệt. Hắn vẫn ngồi bên cạnh một quầy rượu thu nhỏ tự rót tự uống, sắc mặt phiền muộn không vui.

Quản gia từ ngoài cửa đi vào, trên tay bưng một cái khay, phía trên đặt một chiếc máy tính bảng. Sau khi đi đến trước mặt Lý Duy liền nói:

- Thiếu gia, có điện thoại tìm ngài.

- Không phải ta đã dặn rồi sao, đừng đưa điện thoại vào đây.

Lý Duy nói xong lại ngửa cổ uống cạn một ly rượu mạnh.

- Ừm... thiếu gia, điện thoại này là... do Khương Quân tiểu thư gọi.

Quản gia ngập ngừng trả lời.

Nghe được cái tên này, mắt của Lý Duy lập tức mở lớn còn hơn mắt trâu. Hắn giật lấy máy tính bảng do quản gia bưng tới, đặt lên quầy rượu, phất tay ra hiệu cho quản gia ra ngoài, sau đó vội vàng bỏ chế độ màn hình chờ, nhấn phím nói chuyện.

Kết quả trên màn hình lại hiện lên một gương mặt đàn ông.

Người đàn ông kia ngồi trên ghế sofa phía sau bàn làm việc, đầu tóc rối bù, mặc áo sơ mi đen và âu phục đen nhăn nhúm, uống cà phê vừa nhìn liền biết là hàng giá rẻ, sắc mặt giống như còn chưa tỉnh ngủ, nhìn vào webcam nói:

- Xin chào, Lý công tử.

Lý Duy không kiên nhẫn hỏi:

- Ngươi là ai?

Hắn nói xong liền quay đầu nhìn một cái, chắc là muốn chất vấn quản gia tại sao lại bảo điện thoại này do Khương Quân gọi tới, đáng tiếc lúc này quản gia đã rời khỏi phòng rồi.

Thiên Nhất không trả lời câu hỏi của Lý Duy, mà nói:

- Ta nghĩ chắc ngươi rất thất vọng, trên màn hình lại không phải là gương mặt của Khương Quân.

Lý Duy nghe vậy lại hơi cau mày:

- Chẳng lẽ ngươi biết cô ấy ở đâu?

Thiên Nhất vươn tay trái ra, kèm theo tiếng két két chói tai. Hắn kéo một chiếc ghế có dựa lưng từ bên ngoài vào trước ống kính, Khương Quân đang bị cột vào chiếc ghế kia, hai tay trói ở sau lưng, miệng bị dán chặt.

Thoạt nhìn nàng không hoảng loạn lắm, sau khi tiếp xúc với ánh mắt của Lý Duy trên màn hình, sắc mặt cũng không có biến hóa quá lớn. Trên mặt không có nước mắt, tóc và quần áo cũng không lộn xộn, dáng vẻ không giống như bị hành hạ, nhưng trong mắt vẫn lộ ra một chút bất an và sợ hãi.

Hai tay Lý Duy nắm lấy máy tính bảng, ân cần kêu lên:

- Khương Quân! Em không sao chứ! Em đang ở đâu?

- Được rồi, được rồi...

Thiên Nhất lại vươn tay đẩy chiếc ghế ra khỏi ống kính.

Ánh mắt của Lý Duy nhìn chằm chằm vào Khương Quân, cho đến khi chiếc ghế kia hoàn toàn biến mất khỏi ống kính, mới đổi thành một loại ánh mắt hung tợn nhìn Thiên Nhất:

- Ngươi lại dám...

Hắn nghiến răng nghiến lợi, giận đến nói không nên lời.

Thiên Nhất nói:

- Đừng kích động, Lý công tử. Ngoại trừ tự do thân thể, Khương Quân cũng không bị xâm phạm hoặc ngược đãi dưới bất kỳ hình thức nào. Ăn tốt uống tốt ở tốt, việc riêng tư cá nhân cũng được bảo đảm. Bởi vì sự lễ độ của ta, cô ấy cũng rất phối hợp với hành động bắt cóc lần này. Vừa rồi lúc quản gia của ngươi nhận điện thoại, đúng là Khương Quân ở trước ống kính nói chuyện với hắn, nếu không hắn cũng sẽ không mang tới cho ngươi. À, đương nhiên vừa rồi miệng cô ấy còn chưa bị dán.

Lý Duy uống một hớp rượu, cố nén lửa giận trong lòng, bình tĩnh lại một chút, sau đó trả lời:

- Chỉ cần ngươi bảo đảm sự an toàn của cô ấy, tiền có thể thương lượng.

- Đây đúng là bắt cóc, nhưng ta không cần tiền.

Thiên Nhất cười nói:

- Ha ha... đừng làm vẻ mặt như vậy. Ngươi yên tâm, ta cũng không cần người. Nếu ta muốn người thì cũng không cần liên lạc với ngươi, cô gái này ta cứ trực tiếp nhận là được.

- Vậy ngươi muốn thế nào?

Lý Duy hỏi.

Thiên Nhất nói:

- Ngươi là người làm ăn, chúng ta bàn chuyện mua bán đi, mua bán không liên quan đến tiền.

- Ta hiểu rồi.

Lý Duy nói:

- Ngươi muốn cái gì? Súng đạn? Khoa học kỹ thuật? Nữ minh tinh?

- Ta muốn ngươi nghe cho rõ quy tắc trò chơi.

Thiên Nhất trả lời:

- Ngoài ra ta nhắc nhở ngươi một chút, những thứ người vừa kể dùng tiền cũng có thể mua được, vấn đề là tốn bao nhiêu mà thôi.

Hắn uống một ngụm cà phê, không nhanh không chậm nói:

- Sau này chúng ta còn phải liên lạc vài lần nữa. Trong quá trình nói chuyện đó, vì để tâm tình của ta vui vẻ một chút, từ nay ta đề nghị ngươi không nên dùng logic của đám bóc lột dân chúng các ngươi để suy xét giá trị quan của ta, suy đoán mục đích của ta. Loại người như các ngươi thật sự quá thấp hèn, chỉ nhìn mặt ngươi đã khiến ta muốn nôn mửa rồi.

- Vậy ngươi rốt cuộc muốn thế nào!

Mắt của Lý Duy sắp trợn ra máu, nhưng lại không tiện phát tác. Dù sao Khương Quân đang nằm trong tay Thiên Nhất, chọc giận đối phương sẽ không có lợi.

Thiên Nhất một tay nâng cằm nói:

- Lúc này bên tay phải ngươi, ở một đầu khác của quầy rượu, có đặt một máy pha cà phê rất mới. Ba ngày trước bởi vì tâm tình bực bội, ngươi đã đập bể máy pha cà phê cũ. Chiều hôm đó quản gia phải mua thêm một máy mới.

Hắn uống một ngụm cà phê:

- Bây giờ phiền ngươi đi qua, lấy bình cà phê ra, sau đó để máy pha cà phê kia nằm ngang.

Lý Duy hỏi:

- Ngươi đang giở trò gì?

- Làm theo là được, rất nhanh ngươi sẽ hiểu.

Thiên Nhất nói.

Lý Duy cầm máy tính bảng, vẻ mặt hoài nghi đi đến chỗ máy pha cà phê kia. Chiếc máy kia cũng không nặng lắm, sau khi lấy bình ra, hắn đặt máy pha cà phê nằm ngang trên quầy rượu.

- Bây giờ thì sao?

Lý Duy hỏi.

Thiên Nhất trả lời:

- Ngươi đi lấy đồ đục nước đá, dọc theo rìa cạy phần đế ra.

Lý Duy để máy tính bảng xuống, nhanh chóng làm theo. Sau khi mở đế của máy pha cà phê ra, hắn phát hiện bên trong lại có một lớp kép rất mỏng, trong không gian nhỏ này cất giấu một chiếc điện thoại di động.

- Ngươi đã lẻn vào phòng ta!

Lý Duy lại cầm máy tính bảng hét lên với Thiên Nhất.

Thiên Nhất lại nhún nhún vai:

- Không cần thiết, ta chỉ cần tráo đổi lúc món hàng này trên đường đưa đến nhà ngươi là được rồi. Tóm lại có hai chuyện mà ngươi nên biết. Thứ nhất, ta có thể đưa một chiếc điện thoại di động vào, nghĩa là cũng có thể tùy thời đưa một trái bom vào. Thứ hai, lần sau ta sẽ thông qua điện thoại di động này liên lạc với ngươi.

Hắn dừng một chút rồi nói:

- Bây giờ nghe cho kỹ quy tắc trò chơi.

- Ngày mai, cũng là ngày 30 tháng 4, ta sẽ gọi điện thoại lần đầu tiến hành trò chơi với ngươi, trước lúc đó hi vọng ngươi giữ cho kỹ chiếc điện thoại di động này.

- Ngươi có thể gọi người của HL đến, điều tra thông tin về ta, phân tích mỗi câu nói của ta, ta cho phép ngươi truy xét hành tung của ta. Chuyện này không quan trọng, chuyện tiếp theo mới là trọng điểm.

- Mỗi lần gọi điện thoại, ta sẽ cho ngươi một “đề bài”. Làm thế nào để hoàn thành, chuyện đó quyết định bởi phán đoán của cá nhân ngươi. Ta sẽ không cho ngươi thời gian dư dả đi nghiệm chứng tương lai không biết, ngươi phải dựa vào suy luận chủ quan thuần túy để nhận ra thật giả, sau đó nhanh chóng hành động.

- Mỗi lần ngươi hoàn thành một đề bài, ta sẽ cho ngươi một tin tức. Tổng cộng có năm tin tức, sau khi gộp đủ ngươi sẽ biết được chỗ của Khương Quân. Ta sẽ đặt cô ấy ổn định ở đó, để ngươi diễn vở kịch anh hùng cứu mỹ nhân.

- Nhưng nếu như một đề bài thất bại...

Thiên Nhất lại kéo chiếc ghế kia vào trong ống kính, một tay ấn lên vai Khương Quân:

- Cô ấy phải nếm một chút đau khổ rồi.

Hai tay Lý Duy nổi lên gân xanh, hắn nắm máy tính bảng, đưa mặt đến gần nói:

- Nếu ngươi dám động đến một sợi tóc của cô ấy...

Nghe vậy, Thiên Nhất liền cẩn thận dùng hai ngón tay bứt một sợi tóc trên đầu Khương Quân, sau đó dùng ngón trỏ tay kia quấn một vòng, kéo đứt sợi tóc từ chính giữa. Làm xong hắn lại nhìn màn hình nói:

- Kích động cái gì? Ngươi còn dám đe dọa ta? Ngươi có văn hóa không? Ngươi có từng thấy bọn bắt cóc rãnh rỗi đi sửa đầu tóc của con tin cho vui không? Ta giống như mở tiệm uốn tóc sao? Ngươi còn trừng mắt! Ngươi trừng một cái nữa thử xem, có dám nói thêm vài từ dơ bẩn, ngươi dám nói thì ta dám làm.

Lúc này Lý Duy đã cảm nhận được đầy đủ thế nào là bị người ta cưỡi trên đầu trên cổ. Từ khi trong bụng mẹ chui ra đến nay, hắn chưa từng tức giận như vậy, có lẽ mạch máu cũng bị nổ mấy cái.

- Ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi làm như vậy mục đích là gì...

- Ta không muốn nói cho ngươi biết, càng không hi vọng ngươi có thể hiểu được.

Thiên Nhất lại đẩy Khương Quân ra khỏi ống kính:

- Những tội phạm mà ngươi gặp trước đây đều quá tầm thường, mà trí tưởng tượng của ngươi cũng quá hạn hẹp. Chờ sau khi ngươi hoàn thành tất cả đề bài của ta, có lẽ sẽ được nhìn lén thế giới chỗ ta một chút.