Phiến Tội

Quyển 7 - Chương 14: Cao thủ



Lúc Thiên Nhất gọi điện thoại đe dọa, Cố Vấn và Kế Toán bên này cũng đồng thời tiến hành nhiệm vụ. Phùng Bất Nhị đang dẫn bọn họ đi đến phòng máy ở tầng mười ba rưỡi.

Nhìn từ bên ngoài tòa nhà, tầng này dường như không có gì khác với lầu trên lầu dưới. Thực ra tất cả cửa sổ bên ngoài tầng này đều không dùng thủy tinh có màu, mà là gương có màu, cho dù có người dùng ống nhòm quan sát cũng không nhìn thấy tình huống bên trong, đừng nói đến trong những “cửa sổ” kia còn có một lớp thép.

Thiết kế của tầng này theo kiểu đóng kín, nhất trí, phòng ốc lộn xộn, diện tích mỗi phòng cũng không lớn, giữa các phòng ngoại trừ ống thông gió cũng không có bất kỳ cửa chính hay cửa sổ nào thông nhau, mỗi vách tường đều làm bằng thép hợp kim. Nếu như không có bảng số phòng chỉ dẫn, đi trong những hành lang nhìn gần giống nhau này rất nhanh sẽ bị lạc đường.

Trên đoạn đường không dài lắm này, bọn Cố Vấn cũng gặp phải hai tên kỵ sĩ đảm nhiệm công việc bảo vệ. Nhưng bởi vì mỗi ngày đều phải ra vào tòa nhà, thành viên Giới Luật Thép hoạt động ở đây cũng chỉ mặc âu phục, không mặc trang phục đặc biệt của tổ chức, điều này khiến cho hai kẻ xâm nhập đi theo sau hành tỉnh nội vụ trưởng có thể lừa gạt qua cửa.

Trong lòng Phùng Bất Nhị cảm thấy rất bực bội. Hai kẻ đi phía sau này, một người mặc đồ bình thường tỏ ra rất nổi bật ở đây, một người khác thì xách theo một chiếc vali lớn như vậy, kết quả lại không ai chặn đường tra hỏi, như vậy là sao? Từ lúc nào ta lại có mặt mũi lớn như vậy?

Thực ra trong lòng hai tên kỵ sĩ kia cũng cảm thấy hai kẻ đi theo Bật Mã Ôn rất khả nghi, nhưng vừa suy nghĩ, người bên ngoài căn bản không vào được tầng này, nếu thật sự có kẻ xâm nhập thì đã sớm báo động rồi. Hơn nữa bọn họ còn đi cùng với Bật Mã Ôn, cũng không thấy Bật Mã Ôn có dấu hiệu bị khống chế. Như vậy có tám thành bọn họ là người mới được phân bộ khác điều tới. Ài, hiện giờ người mới kỳ kỳ quái quái, vẻ mặt còn rất kiêu ngạo...

- Lại hoàn thành được tới mức này.

Cố Vấn đóng cửa phòng máy lại, nhìn máy chủ to lớn chiếm cả bức tường phía trước, tấm tắc khen ngợi.

Kế Toán ngẩng đầu nhìn lên góc trần nhà:

- Trong phòng này không có camera.

Cố Vấn nói:

- Camera ở hành lang bên ngoài chắc chắn đã chú ý tới chúng ta, cộng thêm phòng vệ sinh sụp đổ rất nhanh sẽ bị phát hiện, thời gian của chúng ta có hạn.

Hắn nói xong liền đi đến gần Sứ Đồ. Bộ máy này còn lớn hơn trong tưởng tượng, bàn điều khiển chính đã rộng ba mét, màn hình hiển thị lớn được chia thành nhiều màn hình nhỏ có chính và phụ. Thông tin quan trọng của Giới Luật Thép, việc truyền tải tin tức, phân tích xử lý tình báo vv, đều cần mượn máy tính siêu cấp này để thực hiện.

Đương nhiên, xác suất bộ máy này của phân bộ Khai Phong được người khác sử dụng là rất thấp, rất ít khi có người đến phòng máy.

- Thực ra bỏ qua vấn đề camera và nhà vệ sinh, tất cả máy tính trong phòng khác ở tầng này hẳn đều bị Sứ Đồ giám sát và điều khiển, sau khi xâm nhập hệ thống chắc sẽ bị bọn họ biết.

Kế Toán thả vali xuống, mở ra, bên trong có lắp ba khối kim loại dẹp màu đen hình chữ nhật. Hắn lần lượt lấy ra, chồng trên mặt đất giống như xếp hình.

- Vậy cũng chưa chắc, không chừng bọn họ sẽ cho là có người tải phim xuống, dẫn đến văn phòng bị shutdown tập thể.

Cố Vấn lắc lắc ngón tay, Phùng Bất Nhị bị sợi dây chân lý kéo đi, lùi về phía sau, dựa vào góc tường phía xa, phần lưng bị kéo thẳng, cổ co mạnh về sau, chỗ cổ họng còn hiện lên một vết máu nhạt.

- Ngươi trước tiên chờ ở đó một lát, khi rời đi có lẽ chúng ta còn phải sử dụng ngươi.

Dứt lời Cố Vấn liền khom người nâng khối kim loại màu đen trên đất lên.

Lúc này ba khối kim loại dẹp mặt ngoài bằng phẳng kia không ngờ lại hợp thành một thể, giống như nam châm không thể tách rời.

Cố Vấn đặt khối kim loại màu đen lên bàn điều khiển, chờ khoảng ba mươi giây. Chỉ thấy hơn nửa phần kim loại màu đen kia tự động nhấc lên, bên trong có một bộ bàn phím tương tự như máy tính bình thường, ngoài ra còn có nhiều phím không rõ công năng. Hơn nửa phần nhấc lên lại trở thành một màn hình hiển thị nhỏ.

Phùng Bất Nhị cẩn thận quan sát, hắn phát hiện bên dưới khối kim loại màu đen và bàn điều khiển Sứ Đồ dường như bị thứ gì màu đen nối liền với nhau. Nhìn từ xa cũng không rõ đó rốt cuộc là gì, giống như là dây điện, cũng có thể là đầu cắm kim loại. Tóm lại kim loại màu đen kia giống như một bộ xếp hình Lego, một bộ phận cắm vào bàn điều khiển của Sứ Đồ vốn không hề có khe hở.

- Vốn tưởng rằng quá trình sẽ rất phức tạp, không ngờ lại dễ dàng như vậy.

Kế Toán nhìn màn hình của Sứ Đồ, hình ảnh đăng nhập ban đầu đã biến mất, sau một hồi chập chờn, ký hiệu thánh giá ngược màu đen lại xuất hiện trên màn hình lớn.

Phùng Bất Nhị kinh ngạc nói:

- Không thể! Không trải qua quét hình con ngươi, cũng không đăng nhập hệ thống, các ngươi làm sao thực hiện được! Máy tính màu đen kia rốt cuộc là gì?

Ngón tay của Cố Vấn nhanh chóng lướt qua bàn phím, trên màn hình không ngừng xuất hiện những cửa sổ, vô số dữ liệu lóe lên rồi biến mất. Có điều hắn đọc nhanh như gió, trí nhớ và khả năng lý giải càng xuất sắc, đã sớm quen làm nhiều việc cùng lúc, cho nên rất dễ dàng trả lời:

- Đây chính là chênh lệch.

Khóe miệng hắn nhếch lên, rất đắc ý nói:

- Lúc vừa đi vào ta cũng hơi kinh ngạc. Là một hệ thống tách rời với mạng lưới toàn cầu do đế quốc khống chế, điều kiện cơ bản là phần mềm và phần cứng phải tạo thành một thể. Về mặt phần mềm tuy các ngươi không bằng Tiền Tuyến Tự Do, nhưng trình độ phần cứng quả là đứng đầu thế giới. Dù sao cũng là tổ chức có căn cơ tại Châu Âu, với kỹ thuật chế tạo phần cứng ở quận Hắc Ưng, đám người Bắc Mỹ kia cũng không học được. So sánh với Sứ Đồ trước mắt này, kiểu dáng của Ma Trận đúng là quá tệ hại.

- Nhưng Ma Trận hay Sứ Đồ cũng vậy, vốn không cùng cấp bậc với bộ “Vận Mệnh” trên tay ta đây. Nó chính là kiệt tác của thợ thủ công vĩ đại nhất và hacker mạnh nhất trên tinh cầu này.

Kế Toán lãnh đạm nói:

- Ừm... anh đã không phải là thợ thủ công vĩ đại nhất, cũng không phải là hacker mạnh nhất, anh đắc ý như vậy làm gì...

- Anh bớt nói đi, nghỉ ngơi cũng đủ rồi, mau phá vỡ thép hợp kim dưới sàn nhà, mở đường lui trước đã.

Cố Vấn cũng không quay đầu lại nói:

- Một tên ngớ ngẩn không phân biệt được đông tây nam bắc và một tên nghiện máy tính sống trong thế giới hệ nhị phân, chỉ nhớ tới diện mạo của bọn họ là ta lại sinh ra cảm giác ưu việt.

Đột nhiên động tác của hắn dừng một chút:

- Hả? Đây là tình huống gì.

Hắn lại bật cười:

- Ha... không ngờ lại gặp được cao thủ. Ngoại trừ Thuật Sĩ và Gates, trên thế giới còn ai có thể làm đến mức này...

Cùng lúc đó tại Tây Âu, quận Hồng Sư, trong phân bộ Madrid của Giới Luật Thép.

Một cô gái tóc đỏ cột đuôi ngựa đang bận rộn trước bàn điều khiển của tổng đài Sứ Đồ, đầu ngón tay của cô bay lượn trên bàn phím, vẻ mặt ung dung, thần sắc an nhàn, miệng còn ngậm một chiếc kẹo que, lẩm bẩm nói:

- Chỗ Khai Phong lại xuất hiện một kẻ lợi hại như vậy, chẳng lẽ là Thuật Sĩ...