Phiến Tội

Quyển 7 - Chương 19: Lần đầu gọi điện



Ngày 30 tháng 4, sáng sớm.

Vụ bắt cóc khiến cho HL rất coi trọng. Lúc này trong biệt thự của Lý Duy đã đông nghẹt thành viên của tổ chuyên án do HL bản địa phái đến, ngay cả các loại thiết bị mang tới trợ giúp phá án cũng đều theo tiêu chuẩn quân dụng. Tổ trưởng của tổ chuyên án này tên là Quý Thừa, ba mươi bốn tuổi, năng lực cấp Bính, chức vị thượng úy, là một viên dũng tướng của phân bộ HL Bắc Kinh, có tài năng khá xuất sắc ở phương diện điều tra hình sự.

Bây giờ nói một chút về hai nhân vật mấu chốt trong vụ án này, người thứ nhất là Lý Duy.

Cha của Lý Duy là quý tộc thuộc phái thực quyền, đảm nhiệm chức vị quan trọng tại Thiên Đô (cũng có quý tộc sa sút hữu danh vô thực tồn tại, bởi vì đủ loại nguyên nhân, khiến cho gia tộc từ một đời nào đó không có người giữ chức ở thượng tầng đế quốc, dẫn đến sản nghiệp lợi nhuận bị sụp đổ vì mất đi quyền lực duy trì. Bọn họ không còn đường để thu gom của cải, lại không tham gia lao động sản xuất, vì vậy mấy đời sau xuất hiện tình cảnh ngồi ăn núi lở). Mà Lý Duy lại là một trong những người độc thân giàu có nổi tiếng nhất quận Long, năm nay hai mươi tám tuổi, được gọi là doanh nhân trẻ thiên tài, sản nghiệp trên danh nghĩa của hắn gần như liên quan đến tất cả lĩnh vực có thể kiếm tiền.

Bất kể là thực phẩm, thuốc men, sản phẩm điện tử, thông tin, dụng cụ y học, giao thông vận tải, thậm chí là thị chính xây dựng vv... dường như hắn có thể buôn bán bất cứ thứ gì, hơn nữa chưa từng thất bại.

Chỉ cần nhắc tới cái tên Lý Duy này, trong ấn tượng của người khác, đó là một người thành công ngồi trên xe sang trọng, ở biệt thự hào hoa, toàn thân trên dưới ngay cả quần lót và bít tất đều đến từ nhà thiết kế giỏi nhất, ngay cả kính mát và bút máy cũng phải mời người chuyên môn chế tạo để đảm bảo có một không hai.

Hắn chính là danh từ tượng trưng cho trí tuệ và tài phú, hình mẫu của bạch mã vương tử đương đại. Vô số phụ nữ trung niên từng nói với con cái của mình ở tiểu học những lời tương tự, “tương lai phải lấy người đàn ông này làm gương, đừng như cha con không tiền đồ”...

Một người đàn ông như vậy, hắn nói một câu ở nơi công cộng là có thể khiến giá cổ phiếu dao động, hắn và nữ minh tinh nào có scandal tình ái là có thể khiến nữ minh tinh kia được hoan nghênh. Giống như hắn ngay cả đánh rắm cũng thơm, hơn nữa còn là màu hồng phấn; mà phân của hắn... à không, hắn không đi cầu, hắn chỉ đánh rắm màu hồng phấn.

Tiếp theo nói một chút về Khương Quân, trước khi miêu tả tình hình cụ thể của nàng, phải nhắc đến một khái niệm, đó là “vương tộc”.

Khác biệt lớn nhất giữa vương tộc và quý tộc, đó là một bên là thân thích, còn một bên là người ngoài. Mặc dù tước vị và thân phận danh môn đều có thể cha truyền con nối, nhưng quý tộc nếu muốn giàu có mấy đời, tuyệt đối không thể rời khỏi trung tâm quyền lực quá xa. Đây là một thế giới rất hiện thực, quyền lực và tiền bạc gắn chặt với nhau giống như cảm cúm và phát sốt vậy. Cho dù ngươi xuất thân bốn đời làm quan lớn, nếu đến đời thứ tư đứa cháu kia còn không làm nổi cục phó, vậy thì chúc mừng ngươi, trong ba đời ngươi nhất định sẽ trở nên nghèo khổ giống như bình dân, có tiền cũng vô dụng, bởi vì số tiền này cuối cùng sẽ chảy vào túi người khác.

Có điều quý tộc gia cảnh sa sút còn có một phương pháp, đó là gả con gái. Dựa vào phương pháp này để trở mình vốn là hạ sách, nhưng từ xưa đến nay người làm như vậy có thể nói là từng đợt nối tiếp nhau. Khi cuộc sống sung túc rời xa một tên quý tộc, trong lòng hắn sẽ vô cùng sợ hãi, bởi vì hắn đã nhìn thấy quá nhiều cảnh ngộ của bình dân, đó là cuộc sống mà quý tộc có chết cũng không thể tiếp nhận. Thế là phương pháp này trở thành một chuyện bị người khác xem thường, nhưng dường như lại đáng đồng tình.

Nói lạc đề rồi, hãy trở lại với vương tộc. Vương tộc không cần phải lo lắng những vấn đề kể trên, bởi vì bọn họ là thân thích của hoàng đế, thân thích có xa cũng vẫn là thân thích. Phàm là dính dáng chút huyết thống với một vương phi có danh phận chính thức, bất kể qua bao nhiêu năm, chỉ cần người trong nhà ngươi không chết hết, đế quốc sẽ đảm bảo cho ngươi ăn no mặc ấm, an nhàn hưởng lạc, thấm nhuần tư tưởng của chủ nghĩa tư bản khó mà thoát ra.

Trước giờ chưa từng nghe nói đến chuyện vương tộc phải gả con gái, còn quý tộc thế gia giàu có chủ động xin cưới thì chẳng lạ lùng gì. Loại hôn nhân này tương đương với quyền lực cưới tiền bạc, đám quý tộc có được thân phận vương tộc, còn đám vương tộc nhận được tài phú của quý tộc, hai bên cùng được lợi.

Từ một loại ý nghĩa thì Khương Quân là người bất hạnh. Mẹ của nàng chết sớm, cha lúc còn trẻ là một tên công tử ăn chơi ham mê tửu sắc, lạm dụng dược phẩm, lại nhiều lần mắc một số bệnh không được vẻ vang cho lắm, đến nỗi lúc ba mươi tuổi thân thể của hắn xảy ra một chút vấn đề. Nói ngắn gọn là khi hắn có hai đứa con trai bảy tuổi và một đứa con gái hai tuổi, một bộ phận quan trọng của hắn đã mất đi tác dụng.

Bình thường mà nói, người gặp phải biến cố này có hai loại biểu hiện cực đoan. Loại thứ nhất là rút kinh nghiệm xương máu, gây dựng một phen sự nghiệp kinh thiên động địa để dời đi sự chú ý, nói không chừng từ đấy trên giang hồ lại có thêm một vị tuyệt thế cao thủ sử dụng kim thêu...

Nhưng cha của Khương Quân lại thuộc về loại thứ hai, sau khi mất đi “sắc”, hắn chỉ có thể gửi gắm tình cảm vào “tửu”. Đương nhiên cũng không loại trừ khả năng, sâu trong lòng hắn chỉ muốn tu luyện thần kỹ nghịch thiên giống như “Tửu Thần” gì đó. Tóm lại sau khi lần lượt mắc phải viêm dạ dày, lở loét, bệnh tim, xơ gan, thần công của hắn chưa thành thì người đã ra đi rồi.

Từ lúc năm tuổi Khương Quân đã trở thành chủ của một nhà, chỉ là nàng chưa hiểu gì cả mà thôi. Quan hệ giữa hai anh trai và nàng rất bình thường, lý do cũng đơn giản, mặc dù bọn họ lớn tuổi hơn một chút, nhưng lại là do tình nhân sinh ra. Theo như pháp luật của đế quốc, chỉ hoàng đế là có thể hưởng thụ chế độ một chồng một vợ nhiều thiếp, những người khác cho dù có quan hệ huyết thống rất gần với hoàng đế, ví dụ như bác của hoàng đế, trên pháp luật cũng chỉ có thể có một vợ.

Khương Quân là con của vợ chính, sở hữu toàn bộ quyền thừa kế tài sản hợp pháp. Mà hai anh trai con của tình nhân, chỉ là hai lần “tai nạn” của phụ thân lúc còn trẻ. Sau khi nhận được một khoản tiền trợ cấp đời này có thể không lo ăn mặc, bọn họ gần như đã cắt đứt qua lại với Khương gia.

Đến nay vừa qua hai mươi, Khương Quân không thể cái gì cũng không hiểu nữa. Nếu nói trên thế giới này có ai đặc biệt yêu thích nàng, vậy đó chính là Lý Duy. Thời gian bọn họ quen biết nhau không lâu, hiện giờ còn cách quan hệ thân mật cũng không quá xa. Trong khoảng thời gian phải nói là mấu chốt này, Cố Vấn tùy tiện bắt một vương tộc, không ngờ lại chính là Khương Quân.

Ban đầu vụ án này được coi trọng cũng nằm trong dự liệu của Lý Duy. Hắn là người thế nào, là đại công tử của thế gia quý tộc như mặt trời giữa trưa, cha thì quyền to thế lớn, con thì giàu có một phương, người bị bắt đi lại là tiểu thư vương tộc, có huy động nhiều người cũng là chuyện bình thường.

Nhưng tối hôm qua sau khi Quý Thừa xem video phát trên điện thoại hình ảnh, không đến năm giờ đối phương bỗng liên lạc với Lý Duy, nói rằng trong vòng ba ngày hoàng tử thứ bảy Krause Wittstock sẽ đích thân tới hiện trường chỉ huy toàn cục.

Tình huống này là sao? Đây cũng không phải là huy động nhiều người đúng không? Có phải là ngự giá thân chinh? Bọn bắt cóc kia rốt cuộc là ai? Hoàng tử lại tự mình ra trận? Chẳng lẽ... người gọi là Trà Tiên này cũng có ý với Khương Quân? Không thể, chưa từng nghe nàng nhắc đến người như vậy...

Trong lòng Lý Duy rối loạn, từ khi tin tức Khương Quân mất tích truyền đến tai, hắn đã lòng như lửa đốt, sầu não không vui. Cuộc điện thoại hôm qua mặc dù khiến hắn tức giận, nhưng dù sao cũng xem như đã có tin tức của Khương Quân.

Bọn bắt cóc cũng không nói rõ tại sao lại uy hiếp Lý Duy. Hắn và nàng chỉ là bạn, bất kể trên pháp luật, trên danh nghĩa, trên thực tế, đều chỉ là bạn mà thôi. Dựa theo lời nói và thái độ hoàn toàn không sợ HL của bọn bắt cóc này, nếu như Khương Quân không có thân quyến để uy hiếp, bọn chúng hoàn toàn có thể trực tiếp uy hiếp chính phủ. Vì vậy theo như suy luận bình thường, nhất định là Khương Quân đã nói ra tên của Lý Duy với bọn bắt cóc, đây là nàng đang cầu cứu, Lý Duy là người duy nhất mà nàng có thể nhờ cậy được.

Điều này khiến Lý Duy vừa buồn vừa vui, vở kịch anh hùng cứu mỹ nhân một khi trình diễn, cô gái này sẽ nằm trong lòng bàn tay. Nhưng vấn đề hiện giờ là những lời nói và yêu cầu khác thường của bọn bắt cóc kia.

Giả sử hoàng tử đến không phải vì hắn và Khương Quân là người quen cũ, mà là nhắm vào bọn bắt cóc trong video, kết hợp với hành vi và biểu hiện của người đàn ông kia, rõ ràng là một thành viên của tổ chức phản kháng cực kỳ nguy hiểm và điên cuồng, ít nhất cũng là thủ lĩnh cấp thấp.

......

Buổi sáng 8 giờ, Lý Duy ngồi trên ghế sofa trong phòng khách của mình, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh.

Chiếc điện thoại di động tìm được dưới đáy máy pha cà phê được đặt trên bàn trà, HL đã cài máy nghe lén vào đó. Chung quanh đã an bài người của một tiểu tổ theo dõi, chuẩn bị ngay khi điện thoại kêu sẽ bắt đầu truy lùng nguồn gốc tín hiệu, tìm ra vị trí của bọn bắt cóc.

Trong số những người có mặt, chỉ có người phụ trách hiện trường là Quý Thừa biết rõ, tội phạm của vụ án này được xếp vào “độ nguy hiểm cấp sáu”. Còn những người khác, bao gồm nhân viên công tác của HL và nhân viên chiến đấu đang đợi lệnh, cộng thêm Lý Duy, bọn họ đều chỉ từ chỗ Quý Thừa biết được cái tên “Thiên Nhất” này mà thôi, còn như thông tin về người này, nói thật cũng không phải Quý Thừa muốn giữ bí mật, mà là chính hắn cũng không biết.

Tiếng chuông vang lên, những người có mặt trong đầu đều giống như có một sợi dây đàn đang kéo căng.

Lý Duy nhìn động tác tay của Quý Thừa. Khi tiểu tổ theo dõi đã chuẩn bị xong, Quý Thừa gật đầu một cái, Lý Duy mới cầm điện thoại di động trên bàn trà lên, nhấn vào nút phát âm thanh, ghé đến gần nói:

- Ta là Lý Duy.

Lời nói của Thiên Nhất truyền vào trong tai mỗi người có mặt, câu đầu tiên liền nói:

- Nghe cho kỹ đề bài thứ nhất của ngươi... mạng của ngươi chỉ giá trị một cái hộp.

Lý Duy trầm mặc mấy giây, một mặt là đang suy nghĩ lời của Thiên Nhất, mặt khác là tranh thủ thời gian cho những người truy lùng điện thoại:

- Đây là ý gì?

Thiên Nhất đáp:

- Ý tứ trên mặt chữ. Như vậy... thời gian tiếp theo giao cho ngươi đi chứng minh thật giả của đề bài này.

Hắn lại hơi cao giọng:

- Quý trưởng quan, trong vòng hai mươi phút xin chuẩn bị một chiếc trực thăng cho Lý công tử, trong một giờ chạy tới địa phương được chỉ thị trên tin nhắn.

Nói xong Thiên Nhất giống như muốn cúp điện thoại. Đang lúc tất cả mọi người đều kinh ngạc vì sao Thiên Nhất lại biết cả họ của người phụ trách trong phòng, Quý Thừa là người phản ứng đầu tiên, hắn dứt khoát chen vào:

- Thiên Nhất tiên sinh, chúng ta muốn xác nhận một chút con tin còn sống hay không, hơn nữa có an toàn.

Hắn làm vậy một mặt là muốn đối diện, chấn nhiếp đối phương ở một mức độ nhất định, ngoài ra là cố hết sức kéo dài thời gian một chút.

Ai ngờ một giây tiếp theo, bên kia điện thoại vang lên một tiếng “bốp”, sau đó là tiếng kêu ngắn ngủi của nữ nhân.

Là người thì đều hiểu, con tin đã ăn một bạt tai.

Cơn giận của Lý Duy trong nháy mắt bùng phát, cầm lấy điện thoại gào lên:

- Tên khốn ngươi! Ta...

Thiên Nhất ngắt lời:

- Nhớ kỹ, các ngươi không có quyền chất vấn ta. Ta nói con tin còn sống là còn sống, dùng mấy chuyện nhàm chán để làm phiền ta chỉ sẽ tự rước lấy nhục. Làm theo quy tắc trò chơi và sự chỉ đạo của ta, cuối cùng các ngươi sẽ có được một kết quả hài lòng. Nhưng nếu các ngươi vẫn không chán, mỗi lần gọi điện đều yêu cầu xác nhận con tin an toàn, hoặc là mặc cả với ta, dùng chuyên viên đàm phán làm lãng phí thời gian của ta, vậy ta cũng không biết kế tiếp mình sẽ làm những chuyện gì.

Nói xong hắn liền cúp máy.

Lý Duy thật muốn ném vỡ điện thoại, nhưng hắn không thể, chỉ đành oán hận đạp vào ghế sofa mấy cái để trút giận.

Lúc này một người trong tiểu tổ theo dõi nói:

- Trưởng quan, không thể truy tìm được nguồn gốc tín hiệu, nhất định hắn đã dùng kỹ thuật đặc thù để che giấu chúng ta.

Lý Duy quay đầu trừng mắt nhìn bọn họ:

- Ngươi nói gì! Các ngươi rốt cuộc làm ăn kiểu gì vậy?

- Xin bình tĩnh một chút, Lý công tử.

Quý Thừa chắn trước mặt Lý Duy, ngăn hắn lại trước khi hắn nói ra những lời khó nghe hơn.

Quý Thừa gây cho người ta cảm giác vô cùng bình tĩnh, là một người rất đáng tin, vừa lên tiếng là có thể ổn định tình hình:

- Tình huống này cũng rất bình thường, đối phương đã biểu thị không sợ theo dõi, nói lên hắn đã có sự chuẩn bị.

Lý Duy dù sao cũng là một người có thân phận, phàm là người coi trọng mặt mũi, không hàm dưỡng cũng phải giả vờ như hàm dưỡng. Quý trưởng quan đã lên tiếng, lời nói cũng hợp tình hợp lý, hắn liền mượn thang xuống đài, sửa sang lại áo quần, nói với nhân viên theo dõi:

- Xấu hổ, ta quá kích động rồi.

Quý Thừa xử sự lão luyện, nói tiếp:

- Đó là chuyện thường tình của con người, có thể hiểu được.

Hắn thừa dịp thay đổi đề tài, nói với đám thủ hạ:

- Liên hệ với trực thăng, điều tra mã số gởi tin nhắn, lập tức phái một nhóm người gần đó đến địa điểm của tin nhắn tra xét một chút, nhưng phải tránh rút dây động rừng.

Hắn lại quay đầu nói với Lý Duy:

- Lý công tử, trước tiên nghỉ ngơi một chút, sau khi trực thăng đến chúng ta sẽ xuất phát. Bọn bắt cóc này hành động khó lường, nhưng căn cứ vào phương pháp phản trinh sát thường được sử dụng trong loại vụ án này, một lát nữa rất có thể hắn sẽ yêu cầu cậu đi một mình, rất khó nói có bị nguy hiểm hay không. Ta đã bảo thủ hạ chuẩn bị một bộ áo chống đạn, trên đó có gắn máy theo dõi và thiết bị nghe lén, trước khi xuất phát cậu tốt nhất nên mặc ở bên trong.

Trong đầu Lý Duy còn quanh quẩn tiếng vang của một cái tát vừa rồi, tâm tư không yên, chỉ gật đầu không nói gì.